Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 4117 chữ

Thiên Biến

Tác giả: Lão Cửu

Edit: Võ Hoàng Mạnh

Chương 2: Tu Luyện

Thời gian đầu,Lạc trần vẫn còn nhận được tin tức và chiến báo của phụ thân do quân doanh gửi về. Nhưng hai năm sau thì biệt vô âm tín. Lúc này Lạc trần đã được 7 tuổi, khi không nhận được tin tức của phụ thân đã rất là lo lắng. Hắn trốn vào phòng khóc nghẹn không thành tiếng vì sợ mẫu thân hắn sẽ lo lắng cho hắn,hắn không muốn mẫu thân phải buồn them nữa. Như vậy cũng thật là khó cho một đứa bé a. Do đốn củi từ bé nên Lạc trần coi như có chút khí lực. Lúc vừa lên 7 một tay có thể nâng vật nặng hơn 10 cân. Điều này đối với những đứa trẻ đồng trang lứa là hết sức phi thường. Có lần Lạc Trần hỏi mẹ:

"Mụ mụ, con có thể làm võ giả không"

Mộ Thanh :

"Tại sao Trần nhi lại muốn làm võ giả?"

Lạc Trần

"Con muốn mạnh hơn để có thể bảo vệ người và phụ thân,còn những người ta yêu quý nữa."

Hắn nắm chặt tay huơ huơ trước mặt như là để cho mẫu thân thấy được quyết tâm của hắn.

Mộ thanh xoa đầu hắn cười nói:

" Dù con muốn làm gì mẫu thân vẫn luôn ủng hộ con.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, hai mẹ con đi ăn cơm. Do không còn hình bóng của người đàn ông trong nhà nữa nên bữa cơm có chút ảm đạm. Những gì trong nhà bán được thì cũng bán hết rồi nên trong nhà rất trống trải.Hai mẹ con phải gắng gượng mà sống,chờ 1 niềm hy vọng,chờ Cha của hắn quay về.

Năm nay lại là năm thiên tai,gặp hạn hán kéo dài ,thổ phĩ, giặc cướp hoành hành,tác oai tác oái. Bọn chúng cướp bóc khắp nơi. Đã đến thôn phụ cận rồi thì cũng sẽ đến thôn này.Một hôm trưởng thôn kêu gọi mọi người lại và nói:

Một hôm trưởng thôn tập trung mọi người lại và nói :

"Các hương thân,phụ lão,mọi người hãy yên lặng nghe ta nói. Ta có biết tình hình thôn Ất và Thôn Giáp ở phụ cận thôn ta qua lời của một vài dân chạy nạn là thổ phỉ đã ra tay với 2 thôn đó rồi. Chúng không chỉ cướp của mà còn phóng hỏa giết người. Xét tình hình nguy hiểm hiện tạ ta đề nghị thôn dân hãy trốn thật nhanh về phía Di Lăng huyện. Ở đó sẽ có tiếp tế và quan quân trợ giúp. Khi nghe được trưởng nói như vậy mọi người trong thôn đề rất sợ hãi,tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.

Trưởng thôn là một ông lão đã ngoài thất tuần, tóc búi cao bạc trắng, có gương mặt phúc hậu,trên mặt lão đã có nhiều vết chân chim và đồi mồi,hàm răng của lão cũng không con đủ. Lão đã sống ở thôn này hơn nữa đời người,lão coi mọi người trong thôn như người thân của mình và coi lũ nhỏ như cháu của mình vậy. Lão biết mình cũng không còn sống được bao lâu nữa nên hôm nay lão sẽ giúp mọi người trong thôn tranh thủ cơ hội sống sót cho mọi người.

Lão thở dài và nhìn thật kỹ mọi người trong thôn,lão nói:

“Chuyên đã tới nước này thì đành vậy! Ta quyết định chia người trong thôn thành hai nhóm. Một nhóm gồm nửa thanh niên trai tráng dẫn theo phụ nữ và trẻ em chạy trốn. Số còn lại hãy ở lại cùng ta chặn bọn cướp lại,còn số người già còn lại thì tìm chỗ trốn ở phụ cận a. Sống chết do trời vậy. Có như vậy mới tranh thủ chút đường sống cho lũ trẻ a. Đừng trách ta nhẫn tâm,người già không thể nào có đủ sức để theo nhóm đầu đi được mà còn làm chậm trễ cả đoàn.”

Mọi người trong thôn đêu ngỡ ngàng nhìn nhau. Ai cũng đều ôm thật chặt người thân của mình khóc thật to,có người thì không nỡ rời đi. Nhưng ai cũng biết là trưởng thôn làm như vậy là cách tốt rồi nên mọi người cũng đành phải làm theo .

Trưởng thôn lớn tiếng với mọi người :

“Mọi người nhanh lên a,khẩn trương,mọi người có thời gian 1 nén hương để gói gém đồ đạc của mình. Chủ yếu là mang theo lương khô và ngân lượng của mình. Càng nhẹ nhàng càng tốt. Sau đó, mọi người hãy chạy nhanh. Hãy cố mà sống sót”.

Khi nhóm thôn dân dẫn theo trẻ nhỏ đã đi được hơn nữa ngày trời,lúc này trời cũng chạng vạng ngã màu. Từ phía xa trưởng thôn và số người còn lại đã nghe được tiếng vó ngựa. Ít lâu sau, từ phía chân trời đã thấy cát bụi tung bay do vó ngưạ phi mà trở nên mịt mù.

“Tra,tra,tra…nhanh lên!”

“Hahaha,ai tới trước thì người phụ nữ đẹp nhất thôn sẽ là của người đó,Tiền vàng cướp được sẽ nhiều hơn người khác 1 thành.” Tên thổ phỉ đi đầu la hét,giọng nói đầy khoái trá.

Trưởng thôn quay đầu lại nhìn về hướng lũ trẻ được đưa đi,Đôi mắt đục ngầu vì tuổi tác giờ đây đã ngấn lệ,lão thì thầm :

“Chạy đi,hãy chạy nhanh hết sức có thể,đừng quay đầu lại a. Ta và mọi người sẽ chống chọi đến hơi thở cuối cùng. Chỉ mong sao có được càng nhiều người sống sót. Các hài tử, hảo hảo mà sống a.”

“Mọi người, lấy hết dũng khí của các ngươi mà chiến đấu với lũ giặc cướp. Ai có dao dung dao,ai có rìu dùng rìu,ái có gậy dùng gậy. Nếu không hãy dùng răng cắn chết bọn khốn nạn này. Các ngươi cầm chân bọn cướp càng lâu thì cơ hội sống sót của hài tử các ngươi,thê tử các ngươi càng lớn a!”

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý hy sinh nhưng khi sắp giáp mặt với thổ phỉ ai nấy cũng ngoái lại nhìn về phía mà mọi người rời đi như là cái nhìn từ biệt. Nếu được sống ai lại muốn chết. Sinh mạng có đôi khi lại mỏng manh như vậy.

Ngày hôm đó tiếng "Giết!" vang lên khắp thôn cùng với tiếng khóc,tiếng vang xin xen lẫn tiếng cười man rợ,Khung cảnh thật là thê thảm. Trong số những đứa trẻ đó không có Lạc Trần. Hôm đó, hắn mãi nghịch ngợm,chơi đùa trong rừng nên về trễ. Khi về đến thôn thì mọi thứ chỉ còn lại là những đống đỗ nát. Những ngôi nhà bị đốt, bị phá hoang tàn,có vài chỗ vẫn còn đang cháy,khói bụi mịt mù. Hắn thấy được những người hàng xóm xung quanh,mới hôm qua còn nói còn cười. Hắn nhìn thấy xác lão trưởng thôn bị chém máu chục đao. Hôm qua khi sang nhà lão chơi,lão còn bế hắn trên tay và cho hắn ăn kẹo hồ lô. Vậy mà giờ đây lão đã nằm yên trên nên đất lạnh,cả người là máu đen. Đối với một đứa bé lần đầu thấy người chết như hắn mà nói thì đó là một hình ảnh mà có lẻ suốt đời này hắn cũng không bao giờ quên được,khắp nơi toàn là người chết.

Trong thôn không còn ai. Hắn vừa sợ,vừa vội chạy thật nhanh về nhà. Nhưng khi về đến nhà thì không thấy mẹ hắn đâu. Ngôi nhà của hắn cũng bị hỏa hoạn thiêu rụi. Trên nền nhà,trên tường còn vương vãi những vết máu thật to. Hắn gào lên đầy sợ hãi và đau đớn

"Mụ mụ,Mụ Mụ*! Khôngggggggggg!!!"

-* : Cách gọi thân mật của Mẫu Thân (Mẹ)

Dù sao thì hắn cũng chỉ là một đứa bé 7 tuổi. Mới mất cha không lâu giờ thì tới lượt mẹ hắn gặp chuyện không may. Đã kích như vậy là quá sức chịu đựng của một đứa bé. Hắn nửa quỳ,nửa ngồi thất thần ở sân nhà.

Qua nửa ngày trời, Lạc Trần mới đứng dậy đi khắp thôn để lật từng người,từng người lên để nhìn cho thật kỹ. Hắn nén sợ hãi,và thương tâm vào trong tim,hắn chỉ mong sao những người nằm đó đừng có mẹ của hắn a.

Do thôn cũng không lớn nên sau một canh giờ Lạc Trần đã có thể xem xong khắp thôn và hắn chắc chắn rằng mình đã không bỏ qua bất cứ cái xác nào.

Lúc này cũng là đêm tối, Lạc Trần vừa đói vừa lạnh,vừa sợ nhưng hắn vẫn thì thào :

“May quá,không thấy mụ mụ,không thấy mụ mụ. Mụ Mụ còn sống a.”

“Mụ Mụ sao lại bỏ rơi con? Mụ Mụ không thương Trần nhi nữa sao? Mụ mụ đang ở đâu? Huhuhuhu,con hứa sẽ không cãi lời mụ mụ trốn vào rừng chơi nữa,con sẽ nghe mụ mụ tập viết chữ cho thật tốt mà,con sẽ….”

Lạc Trần vừa mếu,vừa khóc đi về nhà mình,có lẻ hắn đang hy vọng rằng mẹ sẽ về đón hắn. Lúc này cái bụng nhỏ đã vang lên tiếng “ọt,ọt”. Cả ngày nay hắn chưa được ăn gì rồi. Mắt Lạc Trần lóe sáng khi thấy trên nền đất có vài mẫu lương khô dính đầy cát. Do quá đói hắn chỉ thổi qua loa “phù,phù” rồi ăn lấy ăn để. Ăn xong,hắn ngồi co ro bên thềm cửa cứ đưa mắt nhìn về phía trước:

“Mụ mụ về đón Trần Nhi đi a,Ta lạnh lắm,ta sợ lắm.”

Hắn vừa ú ớ vừa tựa đầu vào cửa, ngủ lúc nào không biết.

“Hắt xì!”

Do nằm ngoài trời cả đêm Lạc Trẫn đã bị nhiễm phong hàn nhưng do từ nhỏ đã được cha hắn rèn luyện nên cơ thể cũng khỏe mạnh hơn bình thường. Hắn sụt sùi vài cái rồi tỉnh dậy.

Lạc Trần biết thảm họa lần này là do bọn thổ phỉ gây ra vì khi sang nhà lão trưởng thôn có nghe người lớn nói chuyện. Lạc Trần quyết tâm phải sống. Hắn phải báo thù dù cho thôn và đi tìm cha mẹ hắn dù hy vọng đó rất nhỏ nhoi.

Lạc Trần đi về phía tây, phía của khu rừng. Vì hắn thấy rậm rạp vó ngựa chạy về hướng đông, đó là hướng trái ngược với bọn cướp . Khi khát thì uống sương sớm còn đọng trên lá, khi đói thì bắt động vật nhỏ ăn như chim,sóc. Do sống ở vùng rừng núi nên Lạc Trần đã được cha của hắn dạy cho một ít kỹ năng sống trong rừng. Trước khi đi,Lạc Trần có cầm theo cái ná và 1 bộ cung tên nhỏ mà cha hắn làm cho hắn để hắn đi săn với cha.

Vào rừng gặp dã thú cỡ lớn là điều không thể tránh khỏi. Có lần hắn bị một con lợn rừng rượt chạy gần chết . Nhưng sức của một đứa bé thì cũng có hạn, hắn bắt đầu chạy không nỗi nữa, con lợn rừng chỉ cách Lạc Trần hai mươi trượng mà thôi . Lúc đó 1 dòng sông lớn hiện ra trước mắt, khát vọng sống sót bùng lên mãnh liệt. Vì muốn tìm được cha mẹ vì báo thù,hắn không thể chết. Khi chạy tới sát dòng sông thì con lợn rừng đã ở sau lưng Lạc Trần, biết là không thể nào tránh khỏi nên Lạc Trần liền dùng hết sức bình sinh nhảy 1 phát thật xa

“Ta không muốn chết…!!!!!!!”

. Khi vừa bật nhảy lên hắn đã xoay người lại ôm đầu và cong gập người lại để bảo vệ mình nhiều nhất có thể. Quả nhiên cái đầu và hai cái răng năng của con lợn rừng khốn nạn đó đã húc thẳng vào khủy tay của hắn. May mà hay đã nhảy lên làm giảm bớt một phần nào lực húc của con lợn rừng. Dù vậy, 2 tay của Lạc Trần như muốn gãy lìa,còn ngực thì như có ai dùng búa tạ nện vào. Lạc Trần phun ra một ngụm máu rồi mất đi tri giác.

Khi trôi dạt vào bờ thì rất lâu sau Lạc Trần mới tỉnh.Hắn rang hé mắt thì thấy mặt trời đã quá đỉnh đầu trong khi miệng thì khô khốc, bụng thì đói, thân thì bị trọng thương không có sức lực. Nên được một lúc thì hắn lại ngất đi một lần nữa. Khi tỉnh dậy hắn thấy mình ở trong một căn phòng tre đầy muồi thuốc. Nhìn xung quanh hắn đã thấy mình được băng bó toàn thân như là xác ướp. Bất chợt hắn nghe được âm thanh từ ngoài cửa:

"Ồ ngươi đã tỉnh!"

Trước mặt hắn là một người đàn ông,dáng người cao gầy. Người đàn ông đó đeo một cái mặt nạ bằng gỗ khắc những họa tiết kì lạ. CHỉ thấy đôi mắt người đó lấp lánh,sáng ngời,nếu nhìn kỹ giống nhin là nhìn vào tinh tú vậy. Điều đáng chú ý hơn là ông ta có một mái tóc màu bạch ngân (Không phải tóc bạc đâu à nha). Ngẩn người ra hồi lâu hắn mới biết mình thất thố nên nói

"Ta tên là Lạc Trần, đa tạ ân cứu mạng của thúc thúc!"

Người trung niên nói:

"Đa tạ thì khỏi, cứu ngươi chỉ là tiện tay mà thôi . Vừa khéo là ta cũng thiếu một cái đạo đồng * nên ta đem ngươi về đây. Ngươi có thể gọi ta là Bạch Vân Trung.

--* Đạo đồng : Người phụ việc cho Luyện Đan Sư. Sẽ được luyện đan sư chỉ dạy.

Lạc trần trầm mặc hồi lâu rồi nói:

"Không biết ta phải làm những gì a? Ta cũng không biết cái gì là đạo đồng?"

Không có bữa ăn nào là miễn phí đạo lí này thì hắn vẫn phải biết,cũng giống như mẫu thân căn dặn hắn không được nhận đồ của người lạ a. Bạch Vân Trung nhìn Lạc Trần một hồi rồi cười nói: " Cũng không có gì mỗi ngày ngươi chỉ cần sắt thuốc,chăm sóc dược viên cho ta là được. Còn làm như thế nào ta sẽ dạy cho ngươi."

Bạch trạch lại bồi thêm một câu:

"Ta chỉ có thể dạy dỗ ngươi một thời gian. Đến lúc ta thấy ngươi đủ trưởng thành thì ngươi phải rời đi,biết chưa?"

Lạc Trần đứng dậy khom người thật sâu nói:

"Tạ ơn thúc thúc!"

Bạch Vân Trung nhìn hắn rồi quay người bước đi:

"Ngươi hãy tịnh dưỡng cho tốt đi."

Nói xong hắn đi ra ngoài để Lạc Trần trong phòng. Khi Bạch Vân Trung đi hắn ngồi thất thần hồi lâu. Hắn không biết cuộc đời mình rồi sẽ ra sao? Sau ba ngày tịnh dưỡng hắn đã khỏi hẳn. Hắn cảm ghấy thuốc này thật thần kỳ vì theo như lời Bạch Vân Trung nói thì hắn bị bị gãy 2 xương khủy tay và 3 cái xương sườn trước ngực. Bình thường phải cần 3,4 tháng mới khỏi. Hắn cảm thấy nên học nghề thuốc để sau này phòng thân a.

Công việc hằng ngày của hắn rất đơn giản. Sáng sớm đi quét sân, quét sân xong thì đi pha trà,trưa thì đi sắt thuốc,tối được đọc sách ở trong thư phòng của Bạch Vân Trung. Bạch Vân Trung cũng không cho Lạc Trần ăn cơm vì theo lời hắn nói ăn nhiều những thức ăn như thịt cá,ngũ cốc sẽ làm cho cơ thể bị nhiễm trọc khí không tốt cho cơ thể. Cái mà Lạc Trần được ăn là một viên dược hoàn có tên là tích cốc đan. Chỉ cần một là no.

Ngày lại qua ngày,nháy mắt thế là đã qua nữa năm. Rồi một ngày nọ Bạch Vân Trung gọi hắn đến thư phòng nói là hôm nay sẽ dạy học cho hắn. Nghe vậy hắnlà phấn khởi chạy đến vì ở đây có mỗi hai người bọn hắn. Bạch Vân Trung thì thần long thấy đầu không thấy đuôi. Cả ngày không thấy đâu , nếu nói như chỉ mình hắn ở đây thì cũng không sai. Hắn sắp chán chết rồi. Đến nơi Bạch tiền bối kêu hắn ngồi đối diện với mình, ngày hôm ấy Bạch Vân Trung dạy cho hắn đọc tam tự kinh và đạo đức kinh. Hắn học rất chú tâm nên sau hai tháng hắn cũng biết sơ lượt về mặt chữ. Thấy vậy Bạch Vân Trung nói với hắn khi nào học thuộc mặt chữ thì đến tìm hắn.

Sau khi tạm biệt đi về phòng, Lạc Trần vẫn không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy. Hắn nghĩ Bạch thúc thúc nói sao thì nghe vậy. Hắn vẫn tiếp tục công viêc thường ngày,đến đêm thì vẫn chăm chỉ học tập, mãi thêm hai tháng sau hắn mới thuộc lòng từng chữ bởi vì thứ ngôn ngữ mà Bạch thúc thúc dạy hắn là ngôn ngữ hiện nay lẫn chữ viễn cổ nên hắn mới mất tận bốn tháng để học. Khi hắn đến trước tiền sảnh thì Bạch thúc thúc đã ngồi sẵn ở đó từ bao giờ,trên tay còn cầm một quyển thư tịch. Bạch Vân Trung quay sang khi thấy Lạc Trần đến bèn “Ồ” lên rồi nói:

"Sớm hơn ta dự tính hai tháng a,tốt lắm!”

Lạc trần chấp tay,cuối đầu nói:

"Đa tạ Bạch thúc thúc đã khen,cũng nhờ có thúc thúc dạy dỗ."

Bạch Vân Trung nói:

"Có biết vì sao ta kêu ngươi học thuộc lòng rồi hãy đến không? "

Lạc trần lắc đầu,hai mắt mờ mịt:

"Vì sao vậy,Bạch thúc thúc?"

Bạch Vân Trung nhìn thật sâu vào mắt Lạc Trần,ánh mắt ấy như gửi gắm,nhưng mong đợi điều gì đó.Mốt ánh mắt kì lạ . Bạch Vân Trung hờ hửng nói :

"Ngươi có muốn tu tiên?"

lúc này Lạc trần đã được 7 tuổi, khi không còn tin tức của phụ thân cậu đã rất lo lắng, nhiều lần dấu mẹ khóc vì sợ mẹ buồn

do đốn củi từ bé nên Lạc trần coi như có trúc khi lực lúc vùa lên 7 một tay có thể khiên 10 cân điều này đối với thường nhân là điều hết sức phi thường

có lần Lạc Trần hỏi mẹ:

"mẫu thân con có thể làm vỏ giả không"

Mộ thanh

"làm một người bình thường không phải rất tốt sao"

Lạc Trần

" nhưng con muốn mạnh hơn để cố thể bảo vệ người"

Mộ thanh xoa đầu hắn cười nói:

" dù con làm gì mẫu thân vẫn luôn ủng hộ

kết thúc cuộc trò chuyện hai mẹ con đi ăn cơm, do không còn hình bóng của người đàng ông trong nhà nữa nên bữa cơm có chút đơn sơ

những gì trong nhà bán được thì cũng bán hết rồi nên trong rất trống trải

hạng hán trong năm kéo dài ,giặc cướp hoành hành khắp nơi bọn chúng cướp hết thôn phụ cận rồi thì cũng đến thôn này ,ngày hôm đó tiếng "giết" khắp làng do có chuẩn bị trước nên bọn trẻ được người dẫn đi trước nhưng không có Lạc trần

hôm đó mãy chơi trong rừng nên về trể khi về đến thôn thì mọi thứ đả hoang tàn người trong thôn không còn ai hắn chạy về nhà gấp nhưng khi về đến nhà thì chỉ còn một đóng đổ nát hắn gào thét" không"

dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi mới mất cha không lâu giờ thì tới lượt mẹ đả kích nhường hắn quỳ thất thần ở đó hồi lâu rồi mới đứng dậy đi vào rừng quyết tâm hắn phải sống báo thù dù hy vọng đó rất nhỏ nhoi

đi thằng về phía tây vì đó là hướng trái ngược với bọn cướp ,khi khác thì uống nước sương còn đọng trên lá khi đói thì bắt động vật nhỏ ăn do sống ở vùng núi nên kỉ năng sống trong rừng của hắn tương đối tốt,vào rừng gặp thú lớn là điều không thể tránh khỏi có lần hắn bị một con lợn rừng hút chúng rẩy 1 cây be xường ,cũng may rơi xuống vách suối may mắn thoát 1 mạng

khi trôi dạt vào bờ phải một lúc lâu hắn mới tỉnh khi tỉnh lại thì mặt trời đã quá đỉnh đầu trong khi miệng thì khác bụng thì đói thân thì bị trọng thương nên tỉnh được một lúc thì hắn lại ngất đi một lần nữa

khi tỉnh dậy hắn thấy mình ở trong một căn phòng tre đầy muồi thuốc coi sung quanh hắn đã thấy mình được băng bó bất trợt một thanh âm nói

"ồ ngươi tỉnh rồi"

trước mắt hắn là một người đàn ông trung đeo một triết mặt nạ bằng gỗ điều đáng chú ý hơn là ông ta có một mái tốc thuần trắng thất thần hồi lâu hắn mới biết mình thất thố nên nói

"tiểu bối tên Lạc Trần đa tạ tiền bối đả cứu mạng"

người trung niên nói

"đa tạ thì khỏi vừa lúc ta cũng thiếu một cái đạo đồng à mà ta tên bạch trạch"

Lạc trần trầm mặc hồi lâu rồi nói:

"không biết vản bối phải làm gì để được tiền bối cưu mang"

không có bữa ăn nào là miễn phí đạo lí này thì hắn biết đấy

Bạch trạch nhìn Lạc Trần một hồi rồi cười nói:

"không có gì nhiều chỉ cần mổi ngày ngươi vét săn sắt thuốc là được"

nói xong Bạch trạch lại bồi thêm một câu:

" ta chỉ có thể cưu mang ngươi cho đến lúc ngươi đủ trưởng thành rồi rời đi"

Lạc Trần đứng dậy khóm người nói

"đa tạ tiền bối"

Bạch trạch cười nói:

"ngươi dương thương ít hôm đi rồi hẵng làm việc"

nói xong hắn đi ra ngoài để Lạc Trần trong phòng

khi Bạch Trạch đi hắn ngồi thất thần trong hồi lâu để nghỉ cuộc đời rồi sẽ đi về đâu

dương thương ba ngày khỏi hẳn hắn cảm ghấy thuốc này thật thần kỳ vì người bị gãy xương băng bó thuốc bình thường cũng cần 3,4 tháng mới khỏi hắn cảm thấy sao này nhiều học một ít để khi cần lại dùng

công việc hằng ngày của hắn rất dơn giản sáng sơm đi quét sân quét song rồi thì đi pha trà chưa thì đi sắt thuốc tối được đọc sách ở trong thư viện mà ở đây không ăn cơm mà ăn cái viên gì đó gọi là tích cốc đan là no ,hết ngày này qua tháng nó thế là đã qua nữa năm rồi một ngày nọ Bạch trạch gọi hắn đến trước sảnh nói là hôm nay sẽ dạy hắn học

nghe vậy hắn hậm hực chạy đến vì ở đây có mỗi hai người Bạch tiền bối thì suôt ngày không thấy đâu nơi đây có thể coi như mình hắng ở hắn sắp chán chết rồi khi đến nơi Bạch tiền bối kêu hắn ngồi đối diện với ngày ấy dạy thế nào làm người hắn rất chú tâm nghe sau hay tháng hắn cũng biết sơ lượt về mặt chử thấy vậy bạch tiền bối nói với hắn khi nào học thuộc mật chử thì đến tìm hắn.

sao khi tạm biệt đi về phòng Lạc Trần vẫn không ý nghĩa của câu nói ấy chỉ biết Bạch tiền bối nói sao nghe vậy hắn vẫn tiếp tục công viêc thường ngày đêm thì vẫn chăm chỉ học tập mãi đến hai tháng sao hắng mới thuộc lòng từng chử bởi vì thứ ngôn ngử Bạch tiền bối dạy hắn là ngôn ngữ hiên nay lẫn viễn cổ nên hắn mới mắt tận bốn tháng để thuộc

khi hắn đến trước sảnh đường thì bạch tiền bối đả ngồi sẵn ở đó ông ấy quay sang khi thấy tôi đến bèn ồ lên rồi nói:

" sớm hơn ta dự tính hai tháng"

"tốt lắm"

Lạc trần chấp tay cuối đầu nói:

"đa tạ tiền bối đã khen"

Bạch tiền bối nói

"có biết vì sao ta kêu ngươi học thuộc lòng rồi hẳng đến không "

Lạc trần lắc đầu nói:

" vản bối không biết"

Bạch tiền bối:

"vì ta sẽ chỉ người cách thành thttththhthần"

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.