Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1092 chữ

chương

vào mùa đông khi mà tuyết rơi trắng cả một mảnh đồi thì có một thiếu niên đang đi hắn có thân hình khá nhỏ với thêm hắn mặt một cá áo khoác màu trắng nên nhìn từ xa rất khó nhận ra có người đi trên tuyết một thiếu niên 9 tuổi mà lại đi dưới trời tuyết rơi dày đặc lộ ra rất kì quái, càng làm cho người ta ngạc nhiên hơn là thiếu niên sở hửu đôi mắt kiên định vac tinh khiết. hắn là Lạc Trần

Sau khi rời đi được hai tháng, thì số lượng tích cốc đan của Lạc Trần cũng hết ,hắn lại trở về với cuộc sống cùa trước kia, khác thì uống sương đói thì săn thú rừng ăn, sau khi thức tỉnh võ mạch thành công hắn trở thành một tên luyện khí kỳ tầng một sau hai tháng quan trưởng Lôi Trạch và hấp thụ linh khí, hắn sắp đột phá luyện khí tầng hai, đã thử nhiều lần nhưng Lạc Trần không cách nào đột phá ,mỗi lần gần như đột phá thì hắn lại thất bại còn bị phản chấn linh lực trong trong cơ thế sôi trào một lúc lâu mới có hồi phục

đang đi bổng chợt hắn nghe thấy tiếng hét của một bé gái khi lại gần thì hắn thấy bé gái khoảng 7,8 tuổi đang bị một con độc nhãn lang đuổi theo,chạy được một đoạn thì bé gái vấp ngã, con sói từ từ tới gần định ăn thịt cô bé thì hắn chạy lại dùng con dao găm được dắt bên hông ném về phía con sói, khi cảm nhận được nguy hiểm con sói nhanh chóng lui lại và cảnh giác nhìn phí Lạc Trần, thấy vậy hắn đi về phía trước cô bé cảnh giác nhìn phía độc nhãn lang nhân lúc con sói khống chú ý hắn vận dụng linh lực tích điện vào ngón tay và bắn về phía nó khi độc nhãn lang cảm nhận được nguy hiểm đĩnh né sang trái nhưng đã chậm tia sét đã tới, khi tia sét đánh trúng con sói một chân trước của nó bị đánh thành than mất đi chi giác điều đó làm cho độc nhãn lang càng thêm điên cuồng, bất cứ con sói nào cũng vậy khi tinh mạng bị nguy hiểm thì càng điên cuồng công kích vì khi đó nó biết một là nó chết hay là địch nhân chết.

Lạc Trần thấy ánh mắt điên cuồng của con sói nên lùi vêc phía sau bảo hộ cô bé hắn quay đầu lại ra hiệu cho cô bé chạy qua gốc cây không xa núp cô bé nghe vậy lập tức chạy ra gốc cây kia núp coi hắn chiến đấu với độc nhãn lang , khi cô bé đi Lạc Trần ngay lập tức tập trung vào con sói gần như cùng một lúc hắn và con sói lao về phía trước con sói há mồm định cắn yết hầu hắn thì ngay lập tức hắn né sang bên trái dùng con dao đâm vào cổ con sói nhưng đâm được nữa đoạn thì cây dao đâm trúng xương nên khoonv thể đâm sâu hơn nữa nhất thời hắn không gút dao ra được con sói bắt lấy thời cơ dùng móng vuốt sắc của trân trước con lại cào hắn một vết thương khá sâu hắn và con sói lùi lại do vết thương từ móng vuốt của con sói làm mất máu nên hắn cảm thấy mắt dần trở nên mờ hơi thở trở nên dồn dập con sói cũng vậy nó không còn duy chuyển nhanh như trước nữa tốc độ nó chậm hơn thấy vậy Lạc Trần chóp thời cơ vận dụng một đòn cúi cùng hắn dồn số linh lực còn lại vào ngón tay và bắn về phía con sói, hắn quyết định đánh cược vì tiếp tục kéo dài như vậy nữa thì hắn chết chắc,do con sói tốc độ chậm đi nên né không được tia sét,bị tia sét đánh xuyên qua huyệt thái dương thi thể con sói gục xuống, thấy vậy hắn ngồi xuống thở hổn hểnh.

Khi thấy thi thể con sói gục xuống cô bé chạy ra và nói:

"ca ca thật lợi hại"

Lạc Trần nhìn cô bé rồi cười aong hắn đứng dậy nhanh chóng lại gần thi thể con sói lấy cây dao xẻ một mảng lớn thịt con sói rồi hai người nhanh chóng đi ra nơi khác vì nơi đây có vết mấu chắc chắn sẽ hấp dẫn nhưng con thú khác đi được một đoạn khi cảm thấy an toàn rồi thì Lạc Trần mới bảo cô bé ngồi xuống nghỉ ngơi sau đó hắn hỏi

"Bố mẹ muội đâu sau muội đi có một mình "

Sau khi nghe Lạc Trần hỏi cô bé bắc đầu khóc, vừa khóc vừa nói:

" muội đi cùng gia đình khi đi bìa rừng thị đạo phỉ tấn công bố mẹ muội bị giết khi đó"

khi nghe cô bé nói vậy chính hắn cũng không biết phải an ủi thế nào đành ngồi chờ cô bé khóc song

"Bố mẹ muội đâu"

Cô bé nhìn hắn rưng rưng nước mắt

"Gia đình muội đi theo một đoàn buôn, đi vào thành để gặp người thân khi đi tới bìa rừng thì bị thổ phỉ chặn cướp muội may mắn chạy vào rừng nên chốn qua một kiếp sau khi quay lại thì muội chỉ thấy toàn là xác chết trong đó có của cha mẹ muội, lúc đó muội sợ lắm sau đó muội bị con sói rượt chạy được một lúc thì gặp huynh"

hắn nhìn cô bé bằng ánh mắt thương cảm khi trời tối hay người dắc nhau đi tìm chổ ngủ do ở dữa rừng nên đành ngủ tạm ở dưới gốc cây thông sáng hôm sau khi mặt trời mọc Lạc Trần tỉnh dậy thấy cô bé còn ngủ nên hắn để yên đó rồi đi tìm thức ăn khi hắn về với con hưu trên vay thì thấy cô bé thức hắn chạy lại hỏi cô bé tối hôm qua ngủ có ngon không, sau đó bắt đầu làm bữa sáng khi ăn sáng sông hắn hỏi

"Bé có muốn tu luyện để được lợi hại như ta không"

cô bé gật đầu như gà mổ thóc nói:

"Muốn bé muốn được lợi hại như đại ca vậy".

Bạn đang đọc Thiên biến sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.