Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1492 chữ

Hôm sau là cuối tuần, cô có hẹn với A Kim, A Kim trở về cùng với ba mình - một người đàn ông trung niên. Hai vợ chồng có chút không yên lòng, muốn đi cùng, nhưng bị Nghê Miểu cự tuyệt, ở nơi dày đặc thuật pháp âm độc này đâu phải là chỗ tốt cho người thường, dẫn theo thì cũng là gánh nặng.

A Kim hiểu rõ đạo lý này, không cưỡng ép, không muốn làm phiền Nghê Miểu bèn nhanh chóng lên xe rời đi.

Tài xế đi đến công viên gần trung tâm thành phố, vì là cuối tuần, có rất nhiều cặp ba mẹ mang theo trẻ con, còn có cả mấy cặp dôi.

Mặc dù, trong trí nhớ của nguyên chủ từng hiện lên cái công viên giải trí này, nhưng Nghê Miểu là lần đầu tiên tới đây, nhìn thấy con đường rộng rãi bằng phẳng, hai bên có những con búp bê chào hỏi rất dễ thương, từ cửa nhìn qua, có thể thấy tòa lâu đài trong chuyện cổ tích, trên là bầu trời rộng lớn, và rất nhiều rất nhiều trò chơi khác.

Nghê Miểu cảm thấy người hại A Kim đúng là gan lớn, vậy mà cũng dám làm trò yêu ma, không sợ sẽ bị phát hiện chắc?

Hai người đi qua khu náo nhiệt nhất, cuối cùng hai người đi đến một căn nhà màu đen, trên tường còn vẽ hình ma quỷ dữ tợn.

Nơi này nằm phía bên rìa của công viên giải trí, gần như không có ai, lúc hai người Nghê Miểu tới đó thì có một cặp đôi trẻ bước ra.

"không chơi, không chơi, quá đáng sợ, chúng ta qua bên đu quay kia ngồi đi."

Cô gái vẫn còn đang vỗ về trái tim đang sợ hãi của mình, rồi nắm tay bạn trai rời đi.

Nghê Miểu ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà ma, nhìn một lúc, không cảm nhận được dấu vết của luồng sương đen, cũng không biết đây có phải chỗ A Kim bị ám hay không nữa.

Thờ dài một tiếng, hiện giờ cô không giải thích được vì sao mình lại đi đến thế giới này, hiện tại linh lực cũng chỉ còn ba bốn phần, nếu là phần linh lực ban đầu của cô, thế gian nào có thứ gì có thể trốn khỏi con mắt rồng của cô.

Đang suy nghĩ miên man, A Kim đã mua xong vé vào nhà ma.

Vé vào nhà ma cũng là màu đen, trên đó còn vẽ một cái đầu lâu.

Cầm vé đi vào cửa, nam kiểm soát viên trang điểm thành chú hề, còn đặc biệt dặn dò họ một số việc cần chú ý.

Đi vào con đường bóng tối, vén rèm lên, hiện tại họ đang ở một cái sân hoang vu.

Nghê Miểu nhìn một cái, chắc chắn đây không phải là ảo cảnh.

"Căn nhà ma này lấy cảm hứng từ cô nhi viện bị bỏ hoang." A Kim giải thích.

Nghê Miểu gật đầu, ông chủ của ngôi nhà ma này cũng thật giỏi, có thể cho xây dựng một căn nhà như vậy.

"Thật ra nơi đây còn có nguyên mẫu, là cô nhi viện của thành phố W."

Phía trên cố ý dựng một bầu trời xám xịt, tòa nhà ba tầng trở nên âm u đáng sợ.

"Lúc ấy vào chỗ này, cậu cảm thấy chỗ nào có điều kỳ lạ?" Nghê Miểu vừa đi vào trong vừa hỏi.

A Kim gãi đầu: "Tôi không nhớ rõ."

"Vậy đi hết một vòng thử xem." Nghê Miểu bâng quơ nói.

A Kim nghẹn họng, nhưng chỉ có thể gật đầu.

Tầng thứ nhất có vài phòng, bên trong có mấy cái bàn ghế tương đối lộn xộn, tấm bảng đen bị viết những chữ loằng ngoằng.

Nghê Miểu vừa đi vào giữa căn phòng thì đã nghe thấy tiếng cười khanh khách.

Nghe giống như tiếng cười của trẻ con.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy cái ghế trong phòng không biết từ lúc nào đã bị dựng quay hết về phía cửa, có mấy người mặc áo đen đứng đưa lưng về phía họ, mặc áo thật dài che kín toàn thân.

A Kim run rẩy lặng lẽ đi ra sau Nghê Miểu.

Nghê Miểu mặt không biểu tình bắt đầu suy tính nên xuống tay thế nào.

Mấy người đang đứng cũng gần như không có thay đổi gì.

"Giả thành vong nhi vui không?" Nghê Miểu lạnh lùng cất giọng.

Đối diện là nhân viên công tác của nhà ma đang khóc không ra mắt, khách bình thường sao không diễn theo kịch bản vậy, người bình thường không phải đều nên hét chói tai rồi chạy trốn hay sao? Còn người này cứ bình chân như vại vậy.

A Kim đứng sau Nghê Miểu, trơ mắt nhìn mấy nhân viên công tác từng hù người ta đến tè ra quần giờ phải ủ rũ đứng lên, lộ ra mấy cặp chân dài, sau đó xám xịt xếp hàng đi ra ngoài.

Trách không được họ lại mặc áo dài như vậy, cũng may có đại sư ở bên nên lá gan của A Kim cũng lớn hơn.

Nghê Miểu mang A Kim đi lên lầu ba, nhưng cũng không phát hiện dấu hiệu của sương đen, còn nhân tiện làm không ít nhân viên giận dỗi chạy mất.

Nghê Miểu đứng ở cửa, bắt đầu suy tính, chẳng lẽ không phải nơi này sao?

Đang suy tư, ánh mắt chợt đảo qua căn phòng nhỏ hẹp bên góc lầu ba.

Đẩy cửa ra, bên trong chứa đầy trang phục giả ma của nhân viên công tác, Nghê Miểu chỉ huy A Kim di chuyển mấy cái rương sang.

"Nơi này đâu có gì đâu?" A Kim nghi hoặc giẫm lên sàn gỗ.

Nghê Miểu bước lên, ngón tay cô lướt qua mặt đất, thuật che mắt bị phá, trước mặt hai người bỗng xuất hiện một cái hầm ngầm.

A Kim ngạc nhiên không thôi, đi theo sau Nghê Miểu một tấc không rời.

Trong tầm mắt Nghê Miểu, dưới này tập trung luồng sương đen dày đặc, Nghê Miểu phủ một sợi kim quang cho A Kim, có thể che cho anh ấy không bị sương đen ăn mòn.

"Đại sư, tôi không thấy cái gì hết, nơi đây rốt cuộc là ở đâu chứ?" A Kim nhỏ giọng.

Nghê Miểu phất tay, thắp sáng đuốc hai bên, chiếu sáng hầm ngầm dưới mặt đất.

Dưới chân bọn họ còn có một trận pháp rất kỳ dị, chất lỏng đỏ sẫm chầm chậm nhỏ giọt vào khe lõm của trận pháp, nghe qua có mùi rỉ sắt, hình như là máu tươi.

Đúng lúc này, xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé đưa lưng về phía họ.

A Kim nhìn thấy còn tưởng là nhân viên công tác nhà ma, khinh thường hừ mấy tiếng, đứng trước mặt Nghê Miểu tính thể hiện bản lĩnh đàn ông: "Đại sư cứ chờ đây, tôi mắng anh ta cho!"

"Ê…" Nghê Miểu còn chưa nói hết câu, đã thấy A Kim bước đi.

"Anh nói anh xem, rõ ràng là người lớn mà cứ thích giả thành trẻ con là thế nào, tôi cho anh biết, anh tưởng còn dọa được bọn này chắc, không có cửa đâu!"

A Kim nói xong, bóng đen chậm rãi quay đầu qua, một khuôn mặt thối rữa khủng bố hiện ra, lúc cười với A Kim cười trên mặt còn rơi xuống một miếng thịt thối.

Chân A Kim bắt đầu run rẩy, vốn đang tức giận giờ thì muốn chạy trốn, chỉ có thể quay đầu cầu cứu Nghê Miểu.

Nghê Miểu thở dài, ném người sang một bên, tay hiện kim quang, chiếu sáng hầm ngầm.

"Nói đi, ai cho mấy người bố trí Tụ Âm trận ở đây?"

Tiểu quỷ trước mặt đã sớm bị kim quang dọa sợ quỳ trên mặt đất, hai tay chắp cầu xin tha mạng, mặc dù mặt mũi chẳng ra làm sao, nhưng vẫn cố quẹo đầu tỏ vẻ đáng yêu nhất có thể.

Nghê Miểu hừ lạnh, nhưng kim quang đã dần tắt.

Đang lúc cô định dò hỏi, bỗng bên cạnh cô xuất hiện một người vung kiếm gỗ đào đâm chết tiểu quỷ. Từ khóe mắt tiểu quy rơi xuống một giọt nước mắt, Nghê Miểu giờ tay đón lấy, mặt lạnh lùng.

"Đưa nước mắt quỷ ra đây." Người tới nói chuyện rất khách khí nhưng khi nhìn thấy dung mạo của Nghê Miểu, trong mắt lại hiện lên tia chán ghét.

"Dựa vào cái gì?" Nghê Miểu giận quá hóa cười, trước đây người dám nói chuyện như vậy với cô sợ rằng thi thể đã sớm hóa thành bột phấn rồi.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.