Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1110 chữ

Bên cạnh anh còn có vài nữ sinh, bọn họ đỏ mặt không dám tiến lên bắt chuyện.

Nhưng dù vậy, trai đẹp nói chung cũng không thể so được với mỹ thực mê người, lực chú ý của Nghê Miểu rất nhanh đã quay về bát thịt kho tàu hấp dẫn trước mặt, thịt có vị béo mà không ngán, nhuốm đầy nước sốt, độ mặn ngọt lại vừa phải.

Vừa mới cơm nước xong, Nghê Miểu nhận được điện thoại của A Kỳ.

“Đại sư, tôi có một người bạn nói rằng gần đây ba của anh ta gặp phải chuyện phiền toái, mong được cô giúp đỡ.”

Ánh mắt Nghê Miểu sáng lên, lần trước mua không ít trang sức lấp lánh làm tiền tiết kiệm của cô giảm đi kha khá, cơ hội kiếm tiền vào túi này không thể buông tha, nói không chừng còn có thể gặp được một hai lệ quỷ chỉ làm việc ác, như vậy cô cũng có thể lấp đầy bụng.

Thương lượng thời gian địa điểm xong xuôi, Nghê Miểu mới ngắt điện thoại.

Đúng lúc ba người Đỗ Như Tuyết cũng ăn xong, mấy người họ đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nhà ăn.

Bởi vì Nghê Miểu đang bận xem xét định vị A Kỳ gửi lại đây, nên cô không chú ý tới một nam sinh trẻ khuôn mặt có chút đáng khinh đang đi tới chỗ mình, mấy nam sinh bên cạnh thì ồn ào cười đểu cáng.

“Nghê Miểu, bao nhiêu tiền là có thể ngủ với cô một đêm?” Nam sinh như gào ra tiếng, khuôn mặt cũng đỏ cả lên.

Cách đó không xa, Chu Tử Kỳ đang ăn cơm với bạn bè, đúng lúc nghe thấy lời nam sinh đó nói, ánh sáng đen trong mắt anh chợt lóe rồi biến mất.

“Aizzz, các cậu biết đàn chị Nghê Miểu này không? Gần đây rất nổi đấy, bỗng dưng bị tra ra là thiên kim giả nên bị người trong nhà đuổi đi, sau đó còn bị chụp đang đi lên siêu xe của một ông già, nghe đâu là được bao dưỡng, chậc chậc, trước đây còn tưởng là một cô gái xinh đẹp...” Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh Chu Tử Kỳ tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong mắt lại toát ra vẻ khinh thường, nhìn qua đánh giá Nghê Miểu từ trên xuống dưới một lần.

Vừa nói xong cậu ta lập tức đối diện với ánh mắt lạnh băng của Chu Tử Kỳ, cậu ta sợ đến mức nói lắp cả lên: “Sao... Làm sao vậy? Tớ cũng đâu nói sai.”

“Cậu được rồi đấy, ác ý phỏng đoán một cô gái như vậy, sự việc không có chứng cứ rõ ràng thì đừng có nói bừa.” Một người bạn cùng phòng khác của Chu Tử Kỳ, cũng là bạn thân của anh, Bạch Băng nói.

Bạn cùng phòng căm giận lẩm bẩm hai câu, cuối cùng vẫn không tình nguyện ngậm miệng lại.

Mặt khác, ở bên kia, Nghê Miểu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nam sinh trước mặt, cô nghiêng sườn mặt: “Anh nói cái gì? Tôi không nghe rõ, thử lặp lại lần nữa xem? Chỉ như anh, cũng muốn ngủ với tôi?”

Trên mặt nam sinh dần hiện lên vẻ khó xử, anh ta thẹn quá hóa giận nói: “Cô làm bộ kiêu ngạo cái gì, mọi người ai chẳng biết cô là loại người nào, ở cùng với một lão già, không bằng tôi cho cô tiền, năm trăm, không, một nghìn một lần hẳn là đủ rồi nhỉ!”

Lời nói của nam sinh vô cùng nhục nhã người khác nhưng bỗng nhiên anh ta lại thấy Nghê Miểu nở nụ cười.

“Vị học tỷ này không có vấn đề gì chứ, nam sinh kia sỉ nhục cô ấy như vậy mà cô ấy còn cười được?” Bạch Băng khó hiểu hỏi.

Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Tử Kỳ dần thả lỏng: “Không có chuyện gì đâu.”

Bạch Băng nhìn bộ dạng này của anh, trong lòng càng nghi ngờ.

Giây tiếp theo, bọn họ thấy cô gái mềm mại Nghê Miểu dùng một chân đá nam sinh trước mặt cô bắn ra xa đến năm mét.

Bạch Băng: “!”

Anh ấy quay đầu muốn nói gì đó với Chu Tử Kỳ, lại nhìn thấy khuôn mặt lúc nào cũng như băng sơn vạn năm của người bạn cùng phòng này, bỗng dưng lại hiện lên một nụ cười mỉm kỳ lạ.

Thật sự rất mê hoặc.

“Tới đây nào, anh lặp lại lần nữa, anh muốn làm gì tôi?” Nghê Miểu cười tủm tỉm đi đến bên người nam sinh, ngồi xổm xuống.

Trong mắt nam sinh toát ra sự hoảng sợ, đau đớn trên người làm anh ta nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

“Bạn bè tôi từng nói, đối xử với phụ nữ con gái phải dịu dàng có lễ độ, tôi cho rằng nhân loại các ngươi đều như vậy, không nghĩ tới còn có loại bại hoại như anh, lần tới đừng để cho tôi nghe thấy mấy lời nói kiểu như vậy nữa, nếu không sẽ không phải bị đá bay đơn giản như vậy đâu.”

Nói xong, Nghê Miểu đứng dậy, đi qua chỗ ba người Đỗ Như Tuyết vẫn còn sững sờ tại chỗ.

Sau khi mấy người họ rời khỏi nhà ăn, nơi đó mới bắt đầu vang lên một trận trầm trồ.

“Các cậu có nhìn thấy không!” Bạch Băng kinh ngạc cảm thán: “Tớ thấy đàn chị Nghê Miểu mạnh quá rồi, một chân mà cũng có thể đá người ta bay xa như vậy được sao?”

“Có khi nam sinh kia thấy người ta xinh đẹp nên cố ý nhường cô ấy đấy, chứ một nữ sinh thì có bao nhiêu sức chứ.” Bạn cùng phòng vừa nãy lại bĩu môi nói.

“Thôi đi, cậu không thấy hiện tại cậu ta đến bò cũng không bò nổi sao?” Bạch Băng trợn mắt.

"Dù sao cũng là do đàn chị đó không biết kiềm chế bản thân, sao có thể trách người khác không nghĩ bậy bạ được.” Bạn cùng phòng càng nói càng quá đáng, Bạch Băng lắc đầu, không muốn so đo với cậu ta.

Nhưng giây tiếp theo, cả người với ghế của nam sinh đối diện đột nhiên đổ ầm xuống đất, nước mì nóng trên bàn cũng đổ ra khiến cả người anh ta ướt đẫm, nhiệt độ nóng bỏng làm anh ta kêu lên thảm thiết.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.