Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1164 chữ

Bạch Băng kinh ngạc nhìn anh ta, không quên liếc qua Chu Tử Kỳ vừa mới thu hồi chân.

Chu Tử Kỳ quay qua nhìn ánh mắt một lời khó nói hết của Bạch Băng, biểu cảm trên mặt anh không thay đổi, bưng khay đồ ăn đứng dậy: “Tớ ăn xong rồi, đi trước đây.”

Lúc đi ngang qua người nam sinh bị Nghê Miểu đá qua bên cạnh khi nãy, còn thật “Không cẩn thận” dẫm phải tay hắn.

Ngay lập tức mọi người nghe thấy tiếng kêu rên của nam sinh kia vang lên dữ dội hơn.

“Xin lỗi, không cố ý.”

Vẻ mặt nam sinh hoảng sợ nhìn Chu Tử Kỳ, không phải cố ý thì cậu nhấc chân ra được không hả! Đừng có vừa xin lỗi, vừa dùng lực nghiền lên chứ!

Răng rắc một tiếng, hốc mắt nam sinh chảy dài hai dòng lệ nóng.

Bạch Băng thấy thế cũng lùa nốt miếng cơm còn lại vào miệng, sau đó đuổi theo anh, không ai để ý đến bạn cùng phòng còn kêu rên ngay đó.

Buổi chiều không có tiết học, Nghê Miểu đã hẹn với A Kỳ, cô tìm cớ thuyết phục bạn cùng phòng đang kinh ngạc xong thì tạm biệt các cô ấy rồi đi trước.

Nơi A Kỳ gửi định vị tới là một quán trà, phục vụ dẫn Nghê Miểu tới một phòng trong đó, A Kỳ đã ở sẵn trong phòng chờ cô, ngoài A Kỳ, còn có một nam sinh khác, hai người đang thì thầm với nhau gì đó.

Nhìn thấy Nghê Miểu đến, A Kỳ đứng dậy ra đón: “Đại sư, mau vào đi, vị này chính là người cần sự giúp đỡ của cô, là em trai của bạn tốt tôi, Giang Lạc Thiên.”

Nghê Miểu chú ý tới vẻ mặt hoảng sợ của nam sinh phía sau A Kỳ đang nhìn cô.

Nghê Miểu hơi nhướng mày, giơ tay sờ lên khuôn mặt mình, cô trông đáng sợ lắm à?

“Thì ra đại sư mà A Kỳ muốn giới thiệu là chị...” Nghe giọng điệu của Giang Lạc Thiên hình như là biết cô.

“Cậu biết tôi à?”

“Đáng ra là không quen biết, nhưng giữa trưa hôm nay... Ở nhà ăn…nên biết được.”

Giang Lạc Thiên nói mấy câu mấu chốt, Nghê Miểu lập tức hiểu rõ, thì ra là người chứng kiến ở nhà ăn giữa trưa hôm nay, bây giờ cô cũng hơi hơi tò mò: “Vậy nên cậu cũng chung trường học với tôi?”

Giang Lạc Thiên gật đầu: “Đúng vậy đàn chị, năm nay em vừa mới lên năm nhất.”

Nhìn dáng vẻ cẩn thận ngoan ngoãn của Giang Lạc Thiên, Nghê Miểu cảm thấy buồn cười: “Cậu không cần khẩn trương vậy đâu, tôi cũng không phải người không biết nói lý, giữa trưa cậu cũng thấy rồi đấy, là tên kia nói năng lỗ mãng trước, người khác không chọc vào tôi, tôi sẽ rất dễ nói chuyện.”

A Kỳ nghe thấy đối thoại của hai người mà không hiểu ra sao: “Có chuyện gì xảy ra thế?”

Giang Lạc Thiên giống như người thuyết minh, một chữ không chừa kể lại chuyện xảy ra giữa trưa cho anh ấy nghe, chỉ là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn lại bị cậu ấy nói đến mức thành cốt truyện phiêu lưu kích thích, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu ngạc nhiên của A Kỳ truyền đến, Nghê Miểu bất đắc dĩ lắc đầu.

“Không hổ là đại sư.” Sùng bái trên mặt A Kỳ càng tăng thêm.

Nói xong, Giang Lạc Thiên còn lấy bức ảnh trên diễn đàn trường của Nghê Miểu ra.

Nghê Miểu cũng lần đầu tiên thấy nó, bức ảnh từ một góc quay ẩn chụp được.

Ảnh chụp cô ngồi trên một chiếc siêu xe, bên cạnh là một ông chú trung niên tây trang giày da đang mở cửa xe cho cô.

Phía dưới bình luận lời gì cũng có, nhất là mấy lời khó nghe càng rầm rộ không dứt.

Trên cơ bản đều đang nói cô bị Nghê gia đuổi ra ngoài thì bắt đầu đắm chìm trong trụy lạc rồi còn bị bao dưỡng.

Giang Lạc Thiên xấu hổ nhanh chóng lướt qua khu bình luận.

“Chiếc xe này không phải là xe của nhà A Kim sao? Người mở cửa là chú tài xế nhà A Kim, những người này đúng là biết bịa chuyện thật.” A Kỳ nói, cũng đơn giản kể qua việc Nghê Miểu cứu anh ấy với A Kim, đương nhiên có bỏ qua ít tin tức trọng yếu không nói.

“Vậy chuyện là đàn chị Nghê giúp A Kim giải quyết vấn đề, kết quả lại bị người ta chụp, dựa vào đâu chứ, ai nhiều chuyện như vậy, đàn chị, chị yên tâm, về trường nhất định em sẽ giúp chị bác bỏ tin đồn!” Giang Lạc Thiên ưỡn ngực vỗ bụp bụp.

Nghê Miểu hiền lành cười với cậu ta, cảm thấy cậu bé nhân loại loại này cũng khá đáng yêu đấy.

“Đúng rồi, đại sư, lát nữa ba cậu ta sẽ đến nói chuyện với chúng ta.” Vừa nói A Kỳ vừa giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Giờ này hẳn là cũng tới rồi.” Vừa dứt lời, hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Ngay sau đó là giọng nói của người phục vụ: “Thưa ông, chính là chỗ này.”

Cửa vào bị đẩy ra, tiến vào đầu tiên là một người đàn ông trung niên, ông ta có cái đầu theo kiểu Địa Trung Hải khá bắt mắt, Nghê Miểu còn nghe nói qua bắt nguồn của kiểu tóc này là do vất vả ngày đêm vì sự phát triển của trường nên mới như vậy.

Mặt cô không biểu cảm gì nhìn về phía Giang Lạc Thiên ở một bên, ba cậu ta vậy mà lại là hiệu trưởng trường học của bọn họ, cũng trùng hợp quá rồi.

Mà cô lại đi giúp hiệu trưởng diệt quỷ, nghe càng kỳ quái hơn.

Đây chắc là cục diện Tu La tràng(*) mà nhân loại thường hay nói nhỉ, Nghê Miểu ưu thương thầm nghĩ.

Tu La tràng: Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe. Nói về tình cảm là nhiều người làm có quan hệ phức tạp với nhau.

Đi theo phía sau Giang hiệu trưởng còn có một nam sinh búi tóc đạo gia thanh tú dễ nhìn, nhìn kiểu trang phục quen thuộc của anh ấy, Nghê Miểu đoán đối phương chắc hẳn là người của phái Mao Sơn.

“Chú Giang.”

“Ba.”

“A Kỳ, nghe Lăng Hàn nhà tôi nói cậu muốn giới thiệu cho tôi một đại sư?” Trên mặt hiệu trưởng Giang còn vương sự mỏi mệt.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.