Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 999 chữ

Mao Như Phong nói xong thì mang một cái kiếm gỗ đào nhìn qua khá cũ nát từ đằng sau ra.

Tuy cũ nát nhưng mặt trên của nó có bám một tia hơi khí của lôi điện.

“Đây là kiếm gỗ lôi?” Nghê Miểu nhận lấy kiếm gỗ đào, pháp khí này nhìn cũng không tệ lắm.

“Đạo hữu rất có ánh mắt.” Mắt Mao Như Phong sáng lên.

Thấy mọi người bàn bạc cũng đủ rồi, hiệu trưởng Giang mới nói: “Nếu mọi người đã bàn bạc xong, vậy thì đêm nay chúng ta đến toà nhà thí nghiệm xem xét luôn nhé? Nghê đại sư có cần chuẩn bị thứ gì không?”

“Không cầm, đêm nay đi luôn đi.”

Xác định thời gian xong, hiệu trưởng Giang mời mấy người họ ăn một bữa cơm.

Buổi tối tám giờ, đoàn người tụ tập ở dưới lầu tòa nhà thí nghiệm. Trong lòng hiệu trưởng Giang vẫn thấp thỏm như cũ, nhưng bây giờ cũng không suy nghĩ được quá nhiều như vậy.

A Kỳ chờ ở dưới lầu, hiệu trưởng Giang lại khăng khăng muốn đi vào cùng bọn họ, Nghê Miểu thấy vậy, cô chỉ đành mượn Mao Như Phong một tờ giấy vàng, ngón tay vẽ vài nét phía trên, tờ giấy hiện lên một đạo ánh sáng, họa phù thành công.

“Hiệu trưởng, thầy mang theo cái này bên người đi.” Nghê Miểu cầm tờ giấy vàng vừa vẽ xong đưa cho ông, tờ bùa này người ngoài nhìn vào cơ bản không thấy gì.

Hiệu trưởng Giang: “...” Nhìn kiểu này có giống đang đùa nhau quá không vậy.

Nhưng Mao Như Phong đứng một bên lại nhìn ra sức mạnh của đạo phù chú nayg, đôi mắt anh ấy sáng kinh người: “Nghê đạo hữu vẽ phù thật tinh diệu.”

“Anh quá khen rồi, nếu anh muốn học thì chờ chuyện này điều tra rõ ràng xong, tôi sẽ dạy cho anh.”

“Thật sao?!” Mao Như Phong nghe vậy lập tức vội vàng nói: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, Nghê đạo hữu đã nói vậy, hi vọng cô nhớ giữ lời.”

Bộ dáng nghiêm trang hơn đầu này đúng là được người Mao Sơn Phái bọn họ kế thừa một mạch từ trên xuống dưới.

Nghê Miểu không khỏi bật cười, gật đầu: “Được thôi.”

Hiệu trưởng Giang ở phía sau nghe được nhưng không thể hiểu nổi, chỉ phủ hai đường trên giấy như vậy mà lợi hại thế sao?

Lúc nói chuyện mấy người họ đã tới sảnh lớn tòa nhà thí nghiệm, cơ bản ngóc ngách nơi đây đã hoang phế từ lâu, mặt trên tường và xung quanh dính đầy tro bụi.

Nhưng ở trong mắt Nghê Miểu, khắp nơi trong tòa nhà thí nghiệm này đều tràn ngập luồng sương đen, so với lần cô nhìn thấy đợt trước còn mãnh liệt hơn.

Túi vô lượng trong tay Nghê Miểu đã ngo ngoe rục rịch.

“Thời điểm nơi này xảy ra chuyện, tôi còn chưa được điều qua đây, sau này chỉ nghe người khác kể lại.” Trong bóng đêm, giọng nói của hiệu trưởng Giang vang lên.

“Có ba nữ sinh bị bạo lực học đường trong trường học, nắm tay nhau nhảy từ cửa sổ nhà vệ sinh lầu ba xuống dưới, tử vong ngay tại chỗ.”

“Lúc đó việc bắt nạt trong khuôn viên trường chưa nhận được nhiều quan tâm cũng như chưa có các phương pháp xử lý ổn thỏa. Các nữ sinh bị bắt nạt đều đến từ nông thôn nữa, tính cách nhạy cảm, hướng nội, nói cho giáo viên thì giáo viên cũng không quản nổi, còn nói cho người lớn trong nhà, bọn họ lại khuyên bảo các em ấy cố gắng nhẫn nhịn, còn bảo bọn họ tự xem lại bản thân mình, tại sao người khác lại bắt nạt bọn họ mà không bắt nạt những người khác.”

“Sau đó nữa thì những người kia thấy không ai quản được, hơn nữa trong nhà lại có quyền có thế, sự việc ngày càng trầm trọng thêm, bọn họ còn bắt ba nữ sinh ấy chụp… ảnh nhạy cảm.” Nói đến chuyện này, hiệu trưởng Giang cũng cảm thấy đau lòng, dù sao thì đó cũng là ba sinh mệnh trẻ tuổi như vậy: “Bọn chúng cầm ảnh chụp đó uy hiếp mấy nữ sinh, có người đùa dai, thật sự lan truyền ảnh chụp lan truyền ra trường học, cuối cùng ba nữ sinh đó không chịu nổi nhục nhã, hẹn nhau ở tòa nhà thí nghiệm này rồi nhảy xuống.”

“Vậy bọn họ cũng là người đáng thương.” Mao Như Phong cảm khái một câu.

“Những kẻ bắt nạt đó còn sống không?” Nghê Miểu hỏi.

Giang hiệu trưởng lắc đầu: “Toàn bộ đều đã chết, một tháng sau tòa nhà thí nghiệm này truyền ra tin tức ma quỷ, hiệu trưởng trước mới lo lắng rồi phong toả tòa nhà thí nghiệm này lại.”

“Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, lúc những kẻ bắt nạt đó chết các cô ấy nên thu tay lại, nhưng bọn họ lại không, thậm chí còn giết người không liên quan gì đến chuyện này, các cô ấy tất nhiên đáng thương, nhưng những người vô cớ chết thảm kia không phải càng đáng thương hơn sao?” Thanh âm Nghê Miểu trong tòa nhà thí nghiệm đen nhánh nghe qua không có một tia ấm nào.

Mao Như Phong nghe vậy, sự đồng tình nho nhỏ trong đáy lòng vừa xuất hiện kia cũng biến mất không còn.

Bọn họ đi thẳng lên đến lầu bốn cũng không gặp được bất cứ sự việc quỷ dị gì.

“Căn phòng học này là căn phòng trước kia ba nữ sinh đó nhảy xuống.” Hiệu trưởng Giang nuốt nước miếng, nhìn căn phòng tối om chỉ cảm thấy sống lưng cả người lạnh lẽo.

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.