Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1031 chữ

“Giang Lăng Hàn là anh trai em.” Giang Lạc Thiên đứng bên cạnh nói.

“Dạ vâng chú Giang, chính là vị Nghê đại sư này.” A Kỳ đứng ra giới thiệu Nghê Miểu cho ông ấy.

Hiệu trưởng Giang nhìn Nghê Miểu trước mặt, biểu cảm trên mặt khó mà nói hết.

Cô gái trẻ này nhìn nhỏ tuổi quá.

Đôi mày cau của hiệu trưởng Giang không hề giãn ra, bỗng ông ấy thấy Nghê Miểu quy củ bước lên một bước: “Xin chào hiệu trưởng ạ!”

“Hả, hả? Ừm?! Vậy em là học sinh của trường chúng ta?” Hỏi ra được đáp án làm cho Giang hiệu trưởng bỗng có cảm giác thế giới này thật huyền huyễn, chẳng lẽ sinh viên của mình đều rành ít nghề tay trái vậy sao, không chỉ có đệ tử phái Mao Sơn, giờ lại còn ra thêm một đại sư nữa.

“Chú Giang, chú đừng thấy Nghê đại sư tuổi còn trẻ, thực ra bản lĩnh của cô ấy rất lợi hại.” A Kỳ chạy nhanh tới hoà giải, còn kể ra hai lần mình được cứu lần trước.

Nghe xong hiệu trưởng Giang bán tín bán nghi nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác, vài đại sư khác bản thân ông ấy tìm được đều bó tay hết cách đối với chuyện này, nếu tiếp tục kéo dài thêm, toàn bộ danh dự trường học sẽ bị tổn hại, chuyện này người làm hiệu trưởng như ông đã làm thì phải làm đến cùng, bây giờ cũng chỉ có thể coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa.

“Một khi đã như vậy, chuyện này đành làm phiền Nghê... Nghê đại sư.” Gọi một cô gái nhỏ tuổi như vậy lại còn là sinh viên trường của mình là đại sư, hiệu trưởng Giang cứ có cảm giác kỳ cục không quen.

“Đúng rồi, đây là đại đệ tử thứ một nghìn chín trăm tám mươi hai của phái Mao Sơn, Mao Như Phong, tương đối hiểu biết với những chuyện này, để cậu ấy nói đại khái với đại sư trước đi.” Hiệu trưởng Giang đẩy người thiếu niên thanh tú cột búi tóc đạo gia đằng sau ra.

“Tôi biết anh, anh là chủ nhiệm câu lạc bộ thần bí trong miệng Trần Trừng.” Nghê Miểu nói.

“Là tôi, cũng phải cảm ơn vì mọi người đã ưu ái để tôi làm chủ nhiệm.” Mao Như Phong hơi ngượng ngùng gãi đầu.

Sau khi biết Nghê Miểu quen Trần Trừng, Mao Như Phong không còn câu nệ như mới gặp nữa.

“Nghê đạo hữu như vậy chắc cũng nghe Trần Trừng nói qua chúng tôi cử hành lễ chiêu hồn ở tòa nhà thí nghiệm rồi, việc lần này hiệu trưởng tìm chúng tôi giải quyết cũng là vì ma quỷ trong tòa nhà thí nghiệm đó.” Nói đến việc chính, Mao Như Phong lập tức trở nên nghiêm túc, khí thế quanh thân cũng không giống trước.

“Chuyện là hiệu trưởng đã mời sư thúc tôi ở phái Mao Sơn đến phong ấn, nhưng khoảng thời gian trước một nữ sinh nào đó không biết sao lại xông vào, làm phá hủy phong ấn, lần trước tôi nói với bên ngoài là đi chiêu hồn, thật ra là âm thầm đến xem xét phong ấn, không ngờ nhóm thành viên lại biết được, bọn họ đều đòi đi theo nên tôi cũng không thể gióng trống khua chiêng xem xét, chỉ có thể nương theo việc đi chiêu hồn để nhìn xem hồn phách của nữ sinh vừa mới qua đời kia, xem có thể hỏi ra chút sự tình gì không.”

“Nhưng tôi chưa kịp hỏi được gì cả, thầy tôi đã nói với tôi rằng gặp phải kiểu tình huống này chứng tỏ con ma trong tòa nhà thí nghiệm đó đã tu luyện đến trình độ rất lợi hại, có thể cắn nuốt những quỷ hồn nhỏ yếu hơn, kết quả mấy ngày hôm trước lại xảy ra chuyện của người phụ trách trông coi tòa nhà thí nghiệm trường học, một người bị phát hiện chết ở tòa nhà thí nghiệm đó.”

Sắc mặt Mao Như Phong trở nên trầm trọng: “Nếu tùy ý để những con ma quỷ đó tiếp tục phát triển...”

Anh ấy còn chưa nói xong, Nghê Miểu cũng hiểu anh ấy muốn nói cái gì, nếu để ma quỷ nơi đó tùy ý tác quái như vậy, về sau không chỉ người tiến vào tòa nhà thí nghiệm bị sát hại, mà ngay cả người tới gần tòa nhà đó cũng bị ảnh hưởng.

“Phong ấn này không phải người phái Mao Sơn làm sao? Vì sao hiệu trưởng không mời người phái Mao Sơn tới lần nữa?” Nghê Miểu có phần tò mò hỏi.

Sắc mặt nghiêm túc của Mao Như Phong thay đổi, gương mặt còn đỏ ửng kỳ lạ.

Anh ấy theo thói quen gãi sau gáy: “Thật không dám giấu giếm, phái Mao Sơn phát triển đến nay đã không còn huy hoàng như ngày trước nữa, phái đệ tử thưa thớt dần, ba người ngoại trừ bỏ tôi cũng chỉ có thầy với sư thúc, mà lần trước thầy tôi và sư thúc cùng liên thủ trấn áp ma quỷ trong tòa thí nghiệm kia sau đó bị thương không nhẹ, hiện giờ còn đang dưỡng thương trên giường, không có cách nào đến đây, mà tôi học nghệ lại không tinh, không dám ra tay tiếp nhận.”

Nghê Miểu: “...”

Rốt cuộc là sa sút đến mức nào chứ, cả phái có ba người mà có đến hai người bị trọng thương.

Nghê Miểu khẽ nhíu mày, khuôn mặt thanh tú nghiêm túc của tiểu đạo sĩ kia chợt lóe qua đầu, chờ lúc có thời gian cô sẽ đi qua xem thử.

“Nhưng mà Nghê đạo hữu yên tâm, tuy rằng tôi học nghệ không tinh, nhưng trước khi đi, thầy tôi có đưa pháp khí lợi hại nhất của môn phái cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ đi bên cạnh đạo hữu, sẵn sàng chờ sai bảo.”

Bạn đang đọc Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học của Nguyệt Bán Đinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BaoToBa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.