Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập đoàn xuyên không Tấn Giang.

Phiên bản Dịch · 3477 chữ

Lôi Lôi tỉnh dậy ở một thôn nhỏ trên núi. Nàng trợn mắt nhìn 1 đám phụ lão thân hương

Một đại thẩm trạc 40 tuổi đang ngồi ở mép giường, thấy nàng tỉnh lại, mừng rỡ nói “ Mau mau tỉnh lại”

Một đám người đang vây quanh nàng, ồn ào : “Đã tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi, các người làm gì vậy? Muốn chết à?”. Đại thẩm thở dài, chợt thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lôi Lôi, hốt hoảng: “Ngươi ..Ngươi không nhận ra chúng ta sao?”

Lôi Lôi trấn tĩnh” Đúng vậy, không quen biết.”

Đai thẩm giậm chân “ Ngươi bị ngã từ trên cao xuống, chắc bị mất trí nhớ rồi”

Mọi người nhìn nàng với ánh mắt thương hại.

Lôi Lôi suýt ngất lần nữa, nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy vừa vui vừa buồn. Vui vì nàng đã thực hiện được ước nguyên xuyên không. Buồn là bởi vì bị cái cỗ máy xuyên không chết tiệt kia đưa vào thiên lôi văn.

Bà đây không mất trí nhớ nhé, bà đây phải cùng các ngươi làm cho rõ ràng. Nàng tự tin mỉm cười ““Không có, ta không mất trí nhớ.”

Xung quanh liền im lặng.

Đại thẩm hoài nghi “Vậy ngươi có nhớ mình tên gì không?”

Lôi Lôi nói: “Ta là Lôi Lôi.”

Đại thẩm lắc đầu: “ Ngươi mất trí nhớ thật rồi, đến tên của mình cũng không nhớ.”

Phát hiện thấy màu da của đôi tay rắng nõn tinh tế, móng tay nuôi dài không giống thường ngày, Lôi Lôi mới biết mình xuyên không nhập vào thân thể người khác. Nàng lập tức tỉnh táo, đối với thân phận mới của mình cảm thấy tò mò “ Vậy ta tên là gì?’

Đại thẩm hiền lành cười: “Nha đầu ngốc, ngươi đương nhiên là Xuân Hoa”

Lôi Lôi thiếu chút nữa té xỉu: “Xuân Hoa!”

“ Đúng vậy, ngươi là Xuân Hoa, đến thôn Cổ Ngôn chúng ta được 3 tháng, nói là ở thành Tấn Giang không còn họ hàng để nương nhờ.

Đại thẩm tỉ mỉ khai thông cho nàng

“Ngươi tuổi trẻ như vậy, đường đời còn dài, đang yên đang lành tìm cái chết làm gì? May mà có cái cây trên vách núi kia nếu không thì…”

Thôn Cổ Ngôn? Thành Tấn Giang?

“ Người nhầm rồi” Lôi Lôi đột nhiên ngắt lời bà ta, kiên quyết nói “ Ta không phải Xuân Hoa, ta là Lôi Lôi”

Đại thẩm hoảng hốt: “Lại nói mê sảng rồi”

Không thể tiếp nhận được việc mình là “Xuân hoa”, Lôi Lôi cố gắng thuyết phục bà ta: “Thật sự, kỳ thật ta lúc ấy là cố ý lừa các ngươi……”

“ Mau đỡ nàng ta nằm xuống, bưng thuốc của Triệu đại phu đã kê tới đây”

“Ta không mất trí nhớ, lời ta nói chính là thật sự!”

“ Haiz, ngươi mau uống thuốc đi!”

Nhìn nước thuốc đen sì sì, Lôi Lôi cuống cuồng, nhảy dựng lên toan tìm đường trốn thoát: “ Ta không uống thuốc, ta thật sự không phải là Xuân Hoa gì đó, ta trước đây lừa các ngươi đó ”

Đại thẩm kinh hô “ A, đầu nàng ta có vấn đề, mau mau đè nàng ta xuống”

Năm người đàn ông to lớn xông lên, giữ chặt lấy nàng, lôi về phía giường

“ Hu hu ” Lôi Lôi hai mắt xanh lè, kêu lên thảm thiết, “ Bà đây không mất trí nhớ! Có nghe thấy hay không! ……”

Đại thẩm lấy đôi đũa thuận lợi đặt ngang miệng nàng “Các ngươi gặp qua Xuân Hoa nói chuyện lớn tiếng như vậy chưa ?”

Cả bọn lắc đầu.

“Đứa trẻ đáng thương này bị ngã nên hồ đồ rồi.”

Một chén thuốc được đổ thẳng vào miệng nàng, chiếc đũa được lấy ra. Lôi Lôi suýt nữa thì phun hết ra, yếu ớt gật đầu không ngừng. “ Đúng đúng, ta nhớ ra rồi, ta chính là Xuân Hoa”

Mọi người bèn buông ra nàng : “ Bọn ta đã sớm nói mà ”

Đại thẩm nhìn sắc trời ngoài cửa, phân phó hai bà thím :

“Trời sắp tối rồi, hai bà ở lại đây, chúng ta thay nhau trông nàng ta. Nha đầu kì quái này cũng thật đáng thương.”

Nghe tiếng bước chân của đám người đó rời đi thật xa, Lôi Lôi khóc không ra nước mắt. Nàng thật sự không mất trí nhớ. Cái phẩm chất biến thái của bà cô nào đó tất nhiên sẽ tạo ra cho nàng một cái tình tiết dọa người như vậy.

------------------

Vào một ngày nọ ,tháng nọ , đêm nào đó của năm 2008 , trong một căn phòng, trước màn hình, có một cô gái duỗi cái eo lười biếng, trên môi gợi lên một chút lười nhác khoái chí “ Đã vào Thiên Lôi Văn, không thấy shock mới là lạ đấy, cô gái ngốc ạ. Không cho cô nếm mùi đau khổ thì cô còn không biết thế nào là lợi hại”

------------------------------

Trước đó.

Tại một quầy hàng nho nhỏ cũ nát, bên trên có tấm biển gỗ viết mấy chữ nhỏ màu đỏ. Phòng nhỏ ánh sáng không tốt, cần phải nhìn kĩ mới thấy dòng chữ “ Tập đoàn xuyên không Tấn Giang”

“ Là nơi này” Lôi Lôi nhẹ nhàng thở hắt ra. Một cô gái diện mạo thanh tú đang ngồi ngay ngắn bên trong quầy hàng, hai mắt tỏa sáng nhìn vào màn hình máy tính.

Lôi Lôi tò mò đi đến gần, phát hiện trên màn hình là một con vịt nướng quay béo ngậy. Mỹ nữ đang ngây người bỗng ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh hỏi “ Vịt nướng Bắc Kinh hương vị thế nào?”

Lôi Lôi cười: “ Rất ngon”

Mỹ nữ vừa lòng: “ Tối nay sẽ ăn món đó”

Lôi Lôi vội nói: “ Này, tôi tới phỏng vấn.”

Mỹ nữ xem thường: “Phỏng vấn? Cô thì phỏng vấn cái gì?”

Lôi Lôi chần chờ: “Nghe nói các cô mở dịch vụ xuyên không”

“Đương nhiên,” Người đẹp nọ lập tức ho khan hai tiếng, bỏ qua vịt nướng, ngồi thẳng, nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, chúng tôi gần đây có mở dịch vụ xuyên không, hôm nay là hạn đăng kí"

Lôi Lôi vội vàng nói “ Tôi muốn ghi danh”

“ Tìm bộ phận nhân sự để ghi danh nhé ”

“ Bộ phận nhân sự ở đâu?”

“ Ở đây” Người đẹp mỉm cười

“ Xin chào, tôi là Tô Tố, là giám đốc bộ phận nhân sự”

Lôi Lôi liền cười “Chào Tô tổng. Tôi là Lôi Lôi”. Tô Tô nhìnxung quanh: “ Sao lại chỉ có mình cô?”

Tô tổng nói: “Bởi vì tôi là giám đốc nhân sự.”

“Tôi biết.”

“Kiêm nhân viên.”

Lôi Lôi bắt đầu đổ mồ hôi, kinh ngạc, hoài nghi đánh giá bài trí xung quanh: “Nơi này mà cũng có thể gọi là tập đoàn hả? Các cô thật có thể giúp người khác xuyên không?”

“ Ngoài chúng tôi ra, trên thế gian này không ai có thể giúp cô hoàn thành ước nguyện xuyên không” .Tô tổng kích động, đập bàn đứng dậy, bụi trên nóc quầy rơi xuống lả tả. Lôi Lôi sợ hãi lùi 1 bước .

“ Đây là hạng mục nghiên cứu mới của chúng tôi, đã được chứng nhận về uy tín chất lượng. Tất cả các chương trình đều được thiết kế hoàn hảo, có đủ các loại tính năng. Đặc biệt là cô có thể tự chọn thời điểm xuyên không.”

Đang nói, bỗng nhiên hai mắt người đẹp nọ sáng ngời, chỉ vào cửa “ Nhìn đi, mấy cô kia đều đã đăng kí, hôm nay đến để tham gia vòng phỏng vấn"

Chỗ đó có ba cô gái vừa nói vừa cười, đang đẩy cánh cửa đi vào trong.

Lôi Lôi có chút tin tưởng: “Còn tuyển nữa không ?”

Tô tổng ngồi xuống, khôi phục phong độ vốn có, ý vị thâm trường mỉm cười: “Đương nhiên, người tham gia thì đông mà cơ hội hữu hạn .”

Lôi Lôi lập tức nói: “Tôi đến đăng kí, tôi muốn phiêu lưu giang hồ, thể loại nhiệt huyết văn.”

“ Tôi tra xem” Tô tổng biến mất khỏi quầy hàng. Các đồ vật trong quầy bị lục tung lên. Lúc lâu sau dưới quầy thò ra một cái đầu “ Không may, các loại hình khác đều đầy rồi, chỉ còn thể loại thiên lôi văn”

Thiên lôi văn! Lôi lôi tránh một chiếc giày bay tới “ Không đi, thể loại này kinh khủng lắm”

“ Thiên lôi văn thì làm sao? Đó chính là một nơi tốt để đi, cô không quyết định sẽ bỏ lỡ cơ hội ”

Tô tổng hai tay chống quầy, kiên nhẫn giảng giải : “Ta thấy tên của cô vô cùng thích hợp, Lôi Lôi a. Một cái là Lôi, hai cái vẫn là Lôi, có thể nói là ‘ Lôi Lôi mạnh mẽ gấp đôi ’. Cô yên tâm, ở trong thiên lôi văn , cô nhất định tiền đồ rộng mở.”

Lôi Lôi trước sau không tiếp thu được, cười phụ họa : “Phiền Tô tổng nhìn xem, còn loại khác không?”

Thoáng nhìn vô tội ánh mắt kia, Tô tổng bất đắc dĩ, hết sức không vui, bèn lần nữa cúi người tìm kiếm. Vô số đồ đạc linh tinh lại bị ném ra. Lúc sau mới lại nhô đầu ra vui vẻ nói: “Có, còn có thể loại không mãn, xuyên không cung đấu, ngược thân, cô có đi hay không?”

Ngược thân? Lôi Lôi run lên, hỏi kĩ: “ Thế có bị ngược nặng hay không?”

“Mười lăm cái tát.”

“Cái này…… Hẳn là không thành vấn đề.”

“Một trăm roi, cộng bị đối xử bạo lực.”

“A, này…… Chắc sẽ không chết?”

Tô tổng đứng dậy, lộ ra ánh mắt không thể tin nổi: “Sẽ không bận tâm sao?”

Lôi Lôi lau mồ hôi: “Vậy là tốt rồi.”

Tô tổng nhìn nàng nghiêm túc nói: “Còn phải vì nam chính sinh non, lần lượt chịu năm đao.”

“Này……” Lôi Lôi cẩn thận suy xét hồi lâu, vẫn là nhất quyết không chịu xuyên vào thiên lôi văn, cắn răng gật đầu, “Được ”

Tô tổng kinh hãi: “Khiến cô khổ vậy, cô còn muốn đi sao?”

Lôi Lôi trầm mặc một lát: “Tôi hiểu, đây đều là yêu cầu do cốt truyện đặt ra, các cô cũng không phải cố ý.”

“Thánh mẫu a!” Tô tổng ngửa mặt lên trời thở dài, nhảy ra khỏi quầy tóm lấy nàng, lôi tới một cánh cửa , sau đó một chân đem nàng đá vào, “Còn nói cô không đi thiên lôi văn!”

Cạch, cửa phía sau đóng lại. Lôi Lôi bị đá một cái lảo đảo, ngẩng đầu, phát hiện căn phòng so với cái trước có hơi u ám, Trước mặt hiện ra có một biển hiệu to đùng, trên có ghi “ Phòng tài vụ”. Bên tai truyền tới tiếng nói chuyện. Hết cách rồi, thiên lôi thì thiên lôi. Đi thôi.

Đi qua biển hiệu, Lôi Lôi thấy 1 cái bàn làm việc thật lớn. Phía bên trong có một đại mĩ nữ đang ngồi. Trước khi bước vào , ba cô gái đang nói chuyện. Nhìn thấy nàng tất cả đều im lặng.

Lôi Lôi đánh bạo đi lên : “Xin hỏi……”

Đại mĩ nữ kia ngước mắt nhìn nàng, dùng một chiếc bút vén tóc lên nói : “Tôi là Tổng giám đốc bộ phận tài vụ, kiêm kế toán, kiêm xuất nhập, kiêm…… Chung Hoa Vô Diễm, cô có thể kêu tôi là Chung tổng.”

Lôi Lôi vội nói: “Chung tổng xin chào ! Tôi là Lôi Lôi……”

Chung tổng duỗi tay: “ Tới đây lấy.”

“Lấy cái gì?”

“Phí báo danh, một vạn chín ngàn chín trăm tám.”

Lôi Lôi cũng nhớ ra, vội lấy ra thẻ đưa qua .

Chung tổng nhíu mày: “Chỗ chúng tôi không quẹt thẻ.”

Cũng may Lôi Lôi chuẩn bị từ trước, từ ví móc ra mấy tờ tiền đặt lên bàn: “Đây là hai vạn.”

Chung tổng đếm qua không sai, khó xử: “Không có tiền lẻ sao……”

Lôi Lôi thở dài: “Thôi khỏi.”

Chung tổng vui mừng: “Tiểu cô nương có tiền đồ! nhưng tướng mạo nình thường.”

Lôi Lôi khẩn trương: “Không được sao?”

Chung tổng quăng tới một ánh mắt đầy mị hoặc “Sai, đây mới là phong cách của nữ chính xuyên không. Chưa gặp mỹ nữ phải diễn là vai phụ à. Chúng tôi phỏng vấn chủ yếu là xem tính cách cùng tài năng. Thật sự muốn biến các cô thành xinh đẹp, tôi có thể cho hồn các cô xuyên không .”

Lôi Lôi liên tục gật đầu.

Chung tổng vẫy tay kêu ba cô gái nọ: “ Tất cả qua đây phỏng vấn!”

Ba cô gái liền qua đó

Chung tổng lấy ra một tờ chi phiếu: “Đây là mười vạn, các cô ai từ bỏ ý nguyện xuyên không ?”

Ba cô gái mừng rỡ : “Tôi!”

Chung tổng mạnh mẽ giơ bút lên viết: “Đạt yêu cầu!”

Ba cô gái: “Tiền đâu?”

“ Tôi đâu có nói tiền này là cho các cô?” Chung tổng tức giận, chỉ vào bên cạnh cửa nhỏ, “Đi vào tiếp tục phỏng vấn.”

Ba cô gái ủ rũ cụp đuôi đi vào. Nhìn lại còn mỗi Lôi Lôi, Chung tổng nhíu mày, huơ huơ chi phiếu: “Này tiền cho cô, cô có chịu từ bỏ hay không ?”

Lôi Lôi đầu tiên là vui sướng, sau đó lắc đầu: “Tôi muốn xuyên không.”

Rất có nguyên tắc a! Chung tổng mày nhăn căng thẳng, lấy ra một khác 1 tờ chi phiếu khác: “Đây là một trăm vạn, thế nào?”

Lôi Lôi lắc đầu: “Không.”

Chung tổng thở dài, chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: “Một ngàn vạn?”

“ Được” Có một ngàn vạn bà đây còn xuyên không cái rắm!

Hóa ra là không phải không tham tiền mà vấn đề chỉ là nhiều hay ít. Chung tổng sửng sốt một hồi, nhịn không được tán thưởng: “Quả nhiên con mắt tôi không tồi. Nữ chính xuyên không thấy tiền sáng mắt, khẩu vị càng mặn càng tốt. Vẫn là cô có tiền đồ nhất !”

Sau đó dùng bút viết 1 chữ to đùng “ Ưu” (loại xuất sắc). Chỉ vào cửa nhỏ : “Có thể đi vào tiếp tục phỏng vấn.”

Lôi Lôi vội vàng: “ Thế chi phiếu kia?”

“Cho cô,” Chung tổng mừng rỡ, “ Nhưng nó là giả .”

Căn phòng thứ 3 ánh sáng càng u ám. U ám đến mức nhìn thấy không rõ người. Giữa phòng chỉ có là một chùm ánh sáng xanh. Chùm sáng chiếu vào hai người phụ nữ xinh đẹp, duyên dáng và đáng yêu. Nếu không phải là trên tấm biển có viết “ Bộ phận nghiên cứu và phát minh”, Lôi Lôi còn tưởng nơi này là một câu lạc bộ đêm. Ba cô gái lúc trước cũng đang ngẩn người.

“Tôi là giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát minh, kiêm nhân viên thiết kế, Thục Khách, các cô có thể gọi tôi Thục tổng.”

Lôi Lôi hoảng sợ, xoay người, phát hiện góc tường phát ra âm thanh. Chỗ có 1 một người đang ngồi

Không phải nữ

Cũng không phải nam

Càng không phải……

Bởi vì người này toàn thân trên dưới được bao phủ một mảnh vầng sáng mơ hồ, căn bản không thể phân biệt rõ là nam hay là nữ, thanh âm ôn hòa mà uy nghiêm, có có cảm giác thực thực ảo ảo , tựa như ma quỷ.

Người này lại chậm rãi mở miệng: “ Để đảm bảo tính công bằng và nghiêm minh trong vòng tuyển chọn này. Tập đoàn chúng tôi đã mời hai vị khách quý, là đặc phái viên của tập đoàn Tấn Giang, Tô Tố và Lilith, cùng tôi làm ban giám khảo phỏng vấn lần này. Các bạn hãy lắng nghe yêu cầu thật cẩn thận. Sau đó người này búng tay một cái ra hiệu bắt đầu.

Lôi Lôi chăm chú lắng nghe.

Ánh sáng xanh phủ khắp căn phòng, bên trái mỹ nữ Tô Tố mỉm cười “ Đã là nữ nhân xuyên không thì phải biết thơ phú”

Bên phải mĩ nữ Lilith ngọt ngào cười: “ Cho nên đề thi phỏng vấn lần này là hãy đối 1 câu thơ có liên quan đến ánh trăng”

Quả nhiên thiên lôi văn, Lôi Lôi mù mờ, quay sang thì nhìn thấy ba cô gái kia đang vô cùng tự tin.

Cô gái thứ nhất: “ Sàng tiền minh nguyệt quang (Đầu giường ánh trăng rọi)

Lilith: “Thơ hay! Thơ hay! Có cá tính!”

Cô thứ hai : “Minh nguyệt kỷ thời hữu” (Trăng sáng có tự bao giờ)

Tô tô: “Thơ hay ! Thơ hay ! Có sáng tạo !”

Cô thứ ba : “Hoa gian nhất hồ tửu……(Có rượu không có bạn,

Một mình chuốc dưới hoa)

Hai vị giám khảo thảo luận một lát, gật đầu: “Tạm được.”

Đến phiên Lôi Lôi.

Sét đánh a , bà đây không thèm “ Đầu giường ánh trăng rọi” gì gì nữa. Lôi Lôi vô cùng phấn khởi đọc: “Hải thượng sinh minh nguyệt,” (Vầng trăng mọc ở biển khơi)

Thục tổng chậm rãi nói “ Không có sáng tạo cũng không có cá tính. Cô về đi”

Vì nghe thấy có thể xuyên không mà vội vã chạy đến đây. Đã thế lại bị ép vào thiên lôi văn, mất thêm hai vạn. Lôi Lôi nghe vậy tức không chịu được, giận giữ xông lên, túm lấy áo của Thục tổng, giơ nắm đấm: “ Bà đây hôm nay muốn xuyên không, tin hay không tin tôi đánh cô?”

Thục tổng gật đầu lia lịa: ““Tin…… Tin tin! Trước hãy buông tay ra đã”

Lôi Lôi: “ Bà đây có sáng tạo hay không?”

“Có có. Chuyện gì cũng từ từ nói! Từ từ nói!” Chuyển hướng nhìn sang hai vị giám khảo kia. Lập tức

Lilith: “Có sáng ý!”

Tô tô: “Có cá tính!”

Thục tổng lấy 1 cái thẻ đưa ra : “ Đạt yêu cầu ”

Căn phòng trống chỉ rộng tầm bằng một quảng trường nhỏ. Bên trong tối đen như mực, truyền đến tiếng bước chân đi qua đi lại. Thục tổng đang cố gắng trèo lên một cỗ máy được đặt trên đài cao. Sau đó nàng ta tự hào giới thiệu sản phẩm: “ Đây là bộ thiên lôi văn đã được thiết kế hoàn chỉnh. Thiết bị bên trong đã cài đặt chuyên biệt, tiêu tốn nhiều tâm huyết của tôi,..blabla”.

Lilith ngắt lời: Nếu như hôm nay cô đã quyết tâm, đầu tiên hãy nghĩ về cách thức mà cô muốn xuyên không”

Lôi Lôi gật đầu: “Có những cách nào?”

Lilith ngọt ngào cười, chỉ vào bên cạnh: “ Điển hình nhất là tai nạn xe cộ, thế nào?”

Nhìn thấy chiếc xe tải cao bằng hai người lớn , Lôi Lôi lập tức liên tưởng đến cảnh thân xác của mình bị đè bẹp dưới bánh xe, sợ tới mức lui về phía sau: “Không được, không được!”

“Không vội, không vội,” Mỹ nữ Tô Tố vỗ vỗ vai nàng, chỉ vào bên kia, “Vậy rơi xuống nước, chết đuối?”

Lôi Lôi bỗng cảm thấy chính mình có có chút khó thở , tiếp tục lui về phía sau, hoảng sợ: “Đừng đừng!”

Lilith đưa đến một thanh đao sáng loáng , cười u ám: “Đây là cổ đao mượn từ viện bảo tàng, cô có thể tự sát.”

“Không cần!” Lôi Lôi tay mềm nhũn, thanh đao leng keng rơi xuống đất.

Tô tô khom lưng nhặt đao lên, thổi thổi mũi đao: “Vậy…… Bị mưu sát?”

Oa, giết người! Lôi Lôi sợ tới mức liên tục lui về phía sau, hô to“ Cứu mạng”. Bỗng nghe 1 âm thanh hét lớn: “ Dừng lại”

Trong phút chốc, Lôi Lôi chỉ cảm thấy dưới rung chuyển một hồi dưới chân. Tiếng sấm nổ đùng đoàng, ở trong căn phòng trống lại càng chấn động mạnh. Một đạo tia chớp lóe sáng, Lôi Lôi biến mất.

Thục tổng từ trên cỗ máy nhảy xuống: “ Phiền toái ! Kêu cô ta dừng lại mà cô ta không dừng. Không. Cái này phải gọi là đáng đời”

Lilith lau mồ hôi: “ Xuyên không cũng không tồi, cuối cùng cũng được một trường hợp thành công.”

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 1919

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.