Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu tổ hành động diễn xuất

Phiên bản Dịch · 3603 chữ

Nửa đêm, đèn dầu mơ màng. Hai thôn phụ trông nom Lôi Lôi ghé vào đầu giường đánh một giấc ngon lành.

Không ăn tối với lại bị ép uống một bụng đầy thuốc, Lôi Lôi nằm trên chiếc giường ván gỗ đơn sơ, cảm xúc phập phồng khó tả. “Xuân hoa” này có rút cuộc có thân phận gì? Nhìn đôi bàn tay tay trắng nõn này, chắc không phải là cô nương xuất thân nông gia bình thường. Nghe đại thẩm nói là ở Tấn Giang không có họ hàng nương tựa, cho nên mới lưu lạc đến thôn này , lại còn muốn nhảy vực tự tử?

Muốn biết rõ thân phận, trước tiên phải rời khỏi nơi này.

Vốn dĩ Lôi Lôi cũng chẳng ham thích cái thân phận này. Nhưng nàng lại chẳng muốn ở lại tiếp tục làm Xuân Hoa. Vì vậy nàng lẳng lặng xốc chăn bò dậy, cẩn thận lướt qua hai thôn phụ đang say sưa ngủ kia rồi chuồn ra cửa.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, nàng chạy như điên, nhìn thấy thôn Cổ Ngôn ở phía sau càng ngày càng xa, nàng coi như đã an tâm phần nào. Người sống trên đời, lúc nào cũng phải lựa chọn. Hiện tại trước mặt nàng xuất hiện hai con đường, bên phải và bên trái. Nên chọn cái nào đây? Lôi Lôi suy nghĩ một chút rồi quyết định đi theo con đường bên cánh trái. Đang định nhấc chân thì một trận gió lạnh đột nhiên ùa tới, khiến nàng run lập cập. Lúc này, nàng mới để ý giờ là mùa thu, mà người nàng chỉ khoác một chiếc áo mỏng manh. Trở về lấy quần áo đương nhiên là không thể, nhưng mà nàng sắp chết rét rồi. Lôi Lôi đang hết sức bối rối. Cách đó không xa có bóng của người thời đại này đang đi tới. Người này diện mạo nho nhã, dáng dấp thư sinh, vừa đi vừa nói thì thầm: “…… Dục thuyết hoàn hưu, thiên lạnh hảo cái thu……”

(Thiếu niên chẳng hiểu sầu phong vị… Lại bảo êm trời đẹp cảnh thu)

Hóa ra là một con mọt sách. Lôi Lôi từ sau tảng đá nhảy ra.Trước mặt bất thình lình xuất hiện một cô nương, mọt sách ngây ngốc: “Cô nương….”

Gió rét từng trận, ánh trăng thê lương, Lôi Lôi 1 thân bạch y bay bay trong gió, trên mặt ở nụ cười quỷ dị, trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, rốt cuộc âm trầm mở miệng; “ Ta rất lạnh, cho mượn tạm y phục trên người ngươi”

“Ngươi……” Mọt sách bị dọa, run lẩy bẩy.

“ Mau đem quần áo cởi ra!”

“Có ma..” Sau một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên giữa không trung, mọt sách ngã xuống đất rầm một cái . Xung quanh đều im lặng như tờ. Lôi Lôi lúc này mới phát hiện của cảnh tượng này vô cùng bất thường. Nàng cuống quýt ngồi xuống sờ ngực tên mọt sách, phát hiện tim còn đập, vì vậy nàng chậm rãi nói: “Đại ca, ta không cố ý.”. Tiếp đó cởi áo ngoài của hắn mặc vào rồi chạy đi.

-------------------------

Tới lúc này, Lôi Lôi mới có cảm giác mặt đât vững vàng dưới chân mình. Nàng hít thở bầu không khí trong lành nơi đây. Nàng không biết mình đã đi được bao xa? Mặt trời ngày càng nhô cao, phủ trên mặt đất 1 màu rực rỡ. Ánh mặt trời nhảy nhót qua những tán cây kẽ lá rồi rơi xuống trên mặt đất, lấp lánh tựa như những thỏi vàng. Khoan,Lôi Lôi thật sự nhìn thấy vàng.

Dưới cây cổ thụ đặt một túi nhỏ. Miệng túi không buộc chặt, bị gió thổi tung, để lộ rất nhiều tờ ngân phiếu màu sắc rực rỡ, trên có in hoa văn của đồng tiền vàng và dòng chữ: “Một trăm lượng”.

Một trăm lượng, một trăm lượng đó

Cái đống đó là..? Lôi Lôi đã phần nào đoán ra được, nhưng nàng vẫn đang kiềm chế không nghĩ tới nó nữa. Nàng giả vờ như không thấy rồi đi về phía trước, lẩm bẩm: Ta không có tham tiền, ta phải làm một nữ chủ bình thường.

Chân đang bước bỗng dừng lại. Hành tẩu giang hồ, mang theo ít tiền là điều cần thiết……Thế là Lôi Lôi lùi lại, ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt tiền, lòng thầm nghĩ tên ngu ngốc nào vứt tiền ra đây, ta nhặt một ít làm phí đi đường cũng tốt. Dừng chân, ăn cơm, còn phải đổi quân áo nữa, một trăm lượng đương nhiên không đủ, ít nhất phải có một vạn lượng……

“Kẻ nào phái ngươi tới đây?.” Một giọng nam bỗng vang lên.

Ngẩng đầu, nàng nhìn thấy 1 vị công tử trẻ tuổi đứng cách đó không xa, bộ dạng chỉ khoảng hai mươi mấy, lông mày sắc bén, mắt tựa hàn tinh, phong thái hơn người, tóc đen búi cài miện bạc, trên người mặc y phục hai màu lam bạch. Nhìn qua trông rất giản dị nhưng màu sắc và chất liệu không tầm tường chút nào, đẳng cấp hơn rất nhiều so với quần áo của đám người trong thôn nọ.

Dưới ống tay áo rộng, tay trái như ẩn như hiện. Trên tay cầm bao kiếm màu đen.Vị công tử cười tà nịnh, tựa như ma quỷ.Lôi lôi nhìn hắn đến ngây người. Thiên lôi văn cũng có cái hay của nó, đâu đâu cũng gặp được mĩ nam.

Thấy nàng không đáp, công tử ngữ khí thêm phần lạnh lẽo: “Ai phái ngươi tới?”

Lôi Lôi cuống quít lắc đầu, chợt thấy cổ mình lành lạnh, ngay sau đó đau đớn truyền đến, không biết khi nào, trường đao sáng loáng đã kề trên cổ nàng!

Bóng người vụt qua, nam nhân này đã đứng ở trước mặt, cúi người nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng.

“Đương đương” vài tiếng, mang trường đao thu vào vỏ.

“Muốn tự sát à? Không dễ thế đâu!” Một lão nhân mặc áo lam từ phía sau đi ra.Ai? Mẹ nó ai muốn tự sát a!

“A a —— giết người ——” Lôi Lôi tru lên như giết heo, “Mau xem có vết cắt hay không, có vết cắt hay không !”

Mọi người đều im lặng.Bên cạnh lại có mấy người tránh ra, đứng ở giữa là một người đàn ông trung niên mặc áo gấm, sắc mặt xám xịt, cằm thô ngắn. Hắn nhìn Lôi Lôi rồi chuyển hướng sang vị công tử kia.“Không nghĩ tới đây lại là một nữ nhân.”

Vị công tử này cũng cảm thấy đây là việc ngoài ý muốn. Vốn dĩ vị Thiết trang chủ này của Thiết gia trang chủ động báo tin. Hôm trước có 1 nhân vật thần bí tìm tới hắn, tự xưng biết Quả Trường Sinh rụng, muốn hắn cầm một vạn lượng bạc mua lại. Chuyện liên quan đến Quả Trường Sinh cực kì hệ trọng, đã khiến giang hồ nháo nhào một phen, tam đại môn phái vì thế kết thù. May có Hà minh chủ ra mặt, cuối cùng đem chuyện này tạm thời lắng xuống. Không nghĩ tới bỗng nhiên lại lộ ra tin tức này .

Bách Thắng Sơn Trang xưa nay luôn coi trọng việc bảo vệ chính nghĩa giang hồ , đã đi ngang qua nơi này, thấy chuyện không thể phớt lờ. Vì thế, bọn hắn tương kế tựu kế thiết dùng mồi nhử dẫn dụ tên trộm kia vào bẫy. Ai ngờ dẫn tới cái cô nương này.

“Mau mau, ai giúp ta nhìn xem, có hay không chảy máu rồi?” Lôi Lôi vẫn tru tréo lên, “Vô duyên vô cớ giết người, ta muốn báo quan các ngươi! Ta muốn được bồi thường tiền thuốc men a!”

Báo quan cái gì? Mọi người xung quanh đều ngơ ra.Ông già mặc áo lam quát bảo nàng im miệng: “Còn tuổi nhỏ không phân biệt được chính tà. Quả trường sinh nếu rơi vào tay đám người Ma giáo thì giang hồ khó mà yên ổn. May mắn Thiết trang chủ là người biết lo cho đại cuộc ……”

Lôi Lôi chỉ quan tâm đến cái cổ của mình, hơn nữa huyệt đạo của nàng không may bị không chế, hơi đâu mà suy nghĩ linh tinh. Nàng sốt ruột : “ Vết cắt có sâu không? Có sâu không? Ta cảm thấy choáng váng, choáng váng quá…….Mất nhiều máu quá, con mẹ nó các ngươi không mau giúp ta cầm máu a!”

“Trường sinh quả ở đâu?”

“Ta đang bị thương đó!”

Một tia sắc bén hung hãn thoáng hiện lên, trường đao lại lần nữa đặt trên cổ Lôi Lôi, lập tức khiến nàng ngừng kêu la.

Công tử lạnh lùng : “Nói!”

Lôi Lôi tỉnh táo lại, nơm nớp lo sợ: “Nói…… Nói cái gì cơ ?”

“Quả trường sinh ở đâu?”

“ Quả trường sinh là cái gì?” Nàng không hiểu

Thiết trang chủ một thân áo gấm tiến lên:“Không phải ngươi biết quả trường sinh rụng xuống, yêu cầu Thiết mỗ ta đưa tiền tới đây giao dịch sao?”

Lôi Lôi rốt cuộc đã hiểu sự tình. Hóa ra họ đem đống tiền đó làm 1 cái bẫy dụ kẻ trộm Quả Trường Sinh. Nàng lại không cẩn thận giẫm phải nó. Nàng liền nổi đóa lên: “ Làm sao ngươi biết kẻ đó là ta?”

“Không phải ngươi, ngươi đến lấy tiền làm gì?”

“ Tiền để đó, ta ngu hay sao mà không lấy”

Thiết trang chủ bất ngờ bị hỏi ngược lại.

Công tử nhíu mày: “ Vô duyên cớ vô cớ nhìn thấy nhiều như vậy, ngươi liền không kì lạ sao ?”

Lôi Lôi nói: “Ta chỉ biết là ta sắp phát tài rồi.”

Mọi người đều im lặng

Lôi Lôi bực tức : “Mau giải huyệt, giải huyệt cho ta ! Ta sắp mất máu mà chết rồi!”

Công tử nhìn nàng một lúc, quả nhiên thu đao vào vỏ, duỗi tay giải huyệt đạo cho nàng. Lôi Lôi lập tức sờ cổ, phát hiện nàng không bị chảy máu, lúc này mới phần nào yên tâm .

Thiết trang chủ nói: “Tiêu công tử để phòng. Ả yêu nữ này nói chuyện cổ quái, có khi lại là quỷ kế của Thiên Nguyệt Động!”

Công tử gật đầu, cảm thấy cần thiết phải điều tra rõ: “Người là ai? Từ đâu tới?”

Ta là ai ta còn không biết, Lôi Lôi nói: “ Từ Cổ Ngôn thôn tới.”

Thấy xiêm y trên người nàng có vải dệt thô ráp, hắn cũng tin vài phần: “Đi thôi.”

Tất cả đều xoay người đi.

Biết đây nhân sĩ chính phái, Lôi Lôi không sợ, ngay tích tắc đứng lên khỏi mặt đất, xông tới kéo lấy ống tay áo của Tiêu công tử: “Các ngươi làm ta bị thương, định bỏ đi như vậy sao?”

Công tử nhíu mày: “Buông tay.”

Lôi Lôi nghiêng đầu bày ra chứng cứ: “Nhìn cổ ta đi!”

Lần đầu tiên bị người khác ăn vạ, Tiêu công tử không biết nói sao: “Chỉ là bị thương ngoài da thôi.”

Thấy tên công tử này không thành khẩn nhận lỗi, Lôi Lôi càng tức giận: “Bị thương ngoài da cũng là bị thương. Các ngươi bắt trộm không sai, nhưng ta vô tội. Giờ các ngươi làm ta bị thương, các ngươi phải chịu trách nhiệm”

Công tử cau mày: “Triệu quản gia.”

Ông già mặc áo lam kia tỏ vẻ khinh bỉ, móc ra hai thỏi bạc tử ném qua cho nàng : “Cầm lấy mà đi khám đại phu.”

Lôi Lôi bắt lấy hai thỏi bạc

Ánh mắt Tiêu công tử chợt lóe lên: “Ngươi quả thật là người trong thôn?”

Lôi Lôi gật đầu: “Đúng vậy.”

Hắn chế trụ cổ tay nàng, cười lạnh: “ Thôn nữ sẽ có như bàn tay như vậy sao?”

Thôi xong, quả này kiểu gì cũng bị vu oan thành kẻ xấu rồi bị giết chết, Lôi Lôi bắt đầu đổ mồ hôi, ậm ừ

“Ta vốn dĩ không phải người nơi này, kỳ thật, ta cũng không biết tai sao ta lại ở trong thôn.” Thấy hắn không tin, nàng vội bổ sung: “Bởi vì ngày hôm qua ta từ vách núi ngã xuống, cái gì cũng không nhớ rõ”. Mẹ nó, xuyên không đến đây mới một ngày mà mất tới trí nhớ hai lần.

Công tử buông tay nàng ra: “Nói năng bậy bạ!”

“Không phải nói bậy, là sự thật!” Lôi Lôi nóng lòng tìm chứng cứ. Ở cái nơi chết tiệt lại này không lưu hành chứng minh thư. Bà con ở Thôn Cổ Ngôn có thể chứng thực nàng là “Xuân hoa”. Nhưng Lôi Lôi thà chết cũng không muốn thừa nhận cái thân phận “ Xuân Hoa” kia trước mặt vị soái ca này, vì vậy nàng thêm mắm dặm muối: “Là thế này, ta tên Lôi Lôi. Ba tháng trước tới thành Tấn Giang nương nhờ họ hàng, bị một đám người không rõ lai lịch đuổi giết, đành phải chạy trốn tới tới thôn nọ……”

Công tử nói: “Không phải ngươi mất trí nhớ sao?”

Lôi Lôi nghẹn: “Đúng vậy, hình như……. Ta chỉ nhớ 1 có vậy thôi ”

Bên cạnh Triệu quản gia hừ một tiếng: “Công tử chú ý, nữ tử này lai lịch không rõ ràng, mở miệng ra là nói dối, chẳng qua là muốn lừa lấy chút bạc.”

Lời nói của lão già đó bỗng khiến nàng tỉnh táo. Đúng vậy, một tý bạc vụn đó thì làm được cái gì, quan trọng là phải ăn no mặc ấm. Nàng lập tức lấy tay áo gạt gạt nước mắt, khóc rống lên.

Tiêu công tử sững sờ : “Ngươi……”

“Xin công tử điều tra cho rõ ràng!” Lôi Lôi vừa khóc lớn, vừa thuận thế bổ nhào tới hắn “Những điều ta nói đều là thật, ta chỉ nhớ rõ có người muốn giết ta, sau đó ta liền rớt xuống vách núi, công tử là người tốt, cứu cứu ta!”

Mọi người há hốc mồm.

Thấy nàng nhào tới. Hắn đề phòng, tưởng nàng giở quỷ kế. Chỉ cần nàng lộ ra sơ hở, hắn sẽ tung 1 chưởng đưa nàng về trời luôn. Chờ mãi không thấy nàng có ác ý gì thì phát hiện bản thân mình đã bị nàng ôm chặt. Vốn trời sinh có tính sạch sẽ, hắn lập tức không nghĩ nhiều, theo phản xạ có điều kiện liền đẩy nàng ra. Nhưng bất lực. Đôi tay nàng ôm chặt quá, đẩy thế nào cũng không thoát được.

Vì giữ gìn hình tượng phong độ, hắn đành phải nhẫn nại: “ Ngươi trước hết buông tay ra”

Lôi Lôi nước mắt lưng tròng chơi xấu: “Ta muốn cùng đi các ngươi, nếu không sẽ bị bọn họ giết chết!”

Là chủ nhân của Phượng Minh Đao danh chấn thiên hạ, không kẻ dám bất kính, nhưngTiêu công tử chưa bao giờ cảm thấy bất lực hư thế này.

“Nam nữ đồng hành nhiều có bất tiện, này……” Hắn nhìn sang Thiết bang chủ.

Nếu là bị đuổi giết thì loại của nợ này ai dám thu nhận chứ. Thiết trang chủ lập tức ho khan một tiếng: “Cô nương không cần lo lắng, có Tiêu công tử của Bách Thắng Sơn Trang thay ngươi làm chủ, tương lai nhất định có thể giúp ngươi đòi công bằng” Tiếp theo, hắn chuyển hướng sang Tiêu công tử: “Đa tạ Tiêu công tử tương trợ, Thiết mỗ xin cáo từ. Chuyện hôm nay sẽ truyền tin bẩm báo Hà minh chủ sau”

“Buông tay.”

“Không buông!”

“Ngươi!” Ngoại trừ yêu nữ Thiên Nguyệt Động ra, cư nhiên còn có cô nương da mặt dày như vậy, Tiêu công tử nhất thời không biết nói gì, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, chân tay có chút luống cuống.

Lôi Lôi nhìn gần thấy mỹ nam mặt đỏ, cảm thấy rất là đẹp mắt.

Triệu quản gia run run run ngón tay : “ Giữa…thanh thiên bạch nhật…”

Lôi Lôi cố ý: “ Thì sao?” Ta đây giữa ban ngày ban mặt cường đoạt dân nam thì sao nào?

Triệu quản gia dậm chân: “ Đồ không biết xấu hổ! Còn không mau buông tay, đừng làm liên lụy đến thanh danh công tử nhà ta!”

“Thật sự có người muốn giết ta ” Lôi Lôi cố ý khóc rống lên, càng ôm chặt lấy Tiêu công tử , thuận tiện cọ cọ khuân mặt trước ngực hắn, “Ta ở chỗ này sẽ không giữ được tính mạng, công tử xin hãy cứu ta!” Hừ. Ta ôm hắn, lão già nhà ngươi cuống cái gì

Triệu quản gia nói không nên lời

Tiêu công tử đen mặt, cắn răng duy trì phong độ: “Nếu quả thực bị người ta đuổi giết, tại hạ sẽ dẫn ngươi tới gặp Hà minh chủ, đòi lại công bằng cho ngươi, giờ không buông tay, đừng trách tại hạ vô lễ.”

Theo ngươi như thế nào vô lễ, Lôi Lôi coi thường lời uy hiếp của hắn.

Vừa cứng vừa mềm, hắn chưa bao giờ gặp phải cái thể loại cực phẩm như thế này, rốt cuộc không biết phải làm gì, miễn cưỡng nén hỏa khí: “Hiện giờ chúng ta đang vội vàng quay về sơn trang, nếu ngươi muốn đi cùng, thì theo ta trở về, như thế nào?”

“Thật sự?” Hoài nghi.

Công tử không đáp.

“Chúng ta một lời nói ra đáng giá nghìn vàng, còn không mau buông tay!” Triệu quản gia thổi râu.

Lôi Lôi yên tâm buông ra tay: “Đi thôi.”

Một con tuấn mã to màu nâu sậm được dắt tới. Lôi Lôi đối với những điều mới mẻ rất cao hứng muốn trải nghiệm, liền thử trèo lên lưng ngựa năm lần. Con tuấn mã lập tức rướn cổ lên, hừ nhẹ một tiếng dọa nàng sợ tới rơi xuống đất.

Tiêu công tử đỡ được nàng, khóe miệng giật giật: “Triệu quản gia……”

Triệu quản gia đã lên ngựa: “Giờ không còn sớm, lão xin đi trước nhìn xem có cái quán trọ nào hay không, chuẩn bị cơm trưa.”. Sau đó lão quất ngựa lao đi.Mắt thấy hai cái tên thủ hạ cũng thúc ngựa rời đi, Lôi Lôi lấy lại tinh thần, nhìn sang thấy tên bên cạnh mình sắc mặt ko tốt chút nào, cười trừ : “Ta cũng không biết cưỡi ngựa lại khó như vậy.”

Hắn liếc nhìn nàng một cái, lập tức nhảy lên ngựa. Lôi Lôi hoảng sợ, tiến lên ôm lấy chân hắn: “Này này, đừng bỏ rơi ta ở chỗ này, ngươi đã hứa rồi mà!”.Hắn chán nản, duỗi tay. Cánh tay đó thập phần thon dài xinh đẹp.Lôi Lôi sửng sốt sau một lúc lâu mới phản ứng, liền đưa bàn chân ra và nhấc tay lên. Nàng cảm giác thân thể mình đang bay giữa không trung, lạc giữa tầng tầng lớp lớp mây mù. Thoáng cái đã ngồi yên sau lưng hắn. Lưng ngựa rung lắc, nàng nhanh trí ôm lấy eo hắn

“Buông tay.”

“Không được không được, ta sẽ ngã!”

……

Ánh dương ấm áp, gió thổi lành lạnh mang theo hơi thở của bùn đất, còn có mùi hương trên người nam nhân này

“Nhà ngươi ở đâu?”

“Bách Thắng Sơn Trang.” Hắn trả lời ngữ khí không hề gợn sóng, Mới giục ngựa chạy hơn 1 dặm , Lôi Lôi ngồi sau lưng không ngừng kêu la thảm thiết, hắn đành phải giảm tốc độ để nàng có thể thích ứng, cuối cùng thành ra đi bộ. Vậy mà nàng còn không hài lòng

“Có phải hay không rất xa?”

Có kẻ lại không biết đến Bách Thắng Sơn Trang, hắn hơi sửng sốt: “Ước chừng đi mất ba ngày.” . nàng ngập ngừng rồi lại nói: “ Đi như thế này chắc phải mất năm, sáu ngày.”Vậy là phải còn phải cưỡi ngựa vài ngày nữa, Lôi Lôi âm thầm kêu khổ: “ Ngươi tên gì ?”

Hắn bình tĩnh: “Tiêu Bạch.”

Trong thiên lôi văn, sao có thể thiếu “Tiểu bạch”! Lôi Lôi tâm tình rất tốt,

bỗng nhiên cảm thấy cái tên “Xuân Hoa” này kỳ thật cũng không tệ: “Tên hay, tên hay!”

Công tử xem nhẹ lời tán dương của nàng , hỏi : “Nhà ngươi ở nơi nào?”

Rút kinh nghiệm, Lôi Lôi lập tức lắc đầu: “Đã quên, ta mất trí nhớ.”

Công tử nhịn không được nhíu mi dưới, than nhẹ. Xem ra trước mắt chỉ có thể mang nàng về sơn trang.

Bị tiếng thở dài này làm cho rung động , Lôi Lôi bắt đầu có một chút động lực nho nhỏ. Nữ chính xuyên không, làm thế nào để giành được tình cảm của nam chính trong thiên lôi văn?

Nhìn cảnh tượng trước mắt, nàng không nghĩ được câu thơ nào ra hồn. Thôi thì, hát hai bài hát đi!

“Ta hát ngươi nghe nhé.”

Không đáp.

Giọng nói thanh thanh, Lôi Lôi đang muốn mở miệng hát. Vùng núi bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng lảnh lót cao vút, tiếng ca rung động trời xanh: “ Phương Đông đỏ rực, mặt trời ló rạng, giang hồ xuất hiện Hà Thái Bình."

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1020

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.