Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hóa ra là giả chết

Phiên bản Dịch · 3818 chữ

Tâm pháp Phượng Minh Đao hóa ra hắn luôn mang theo người.

Lôi Lôi mừng như điên: "Ta xem một chút!"

Tiêu Bạch lắc đầu: “ Tâm pháp này chỉ có nam tử mới có thể tu tập. Ngươi xem vô dụng” Nói xong hắn đem tâm pháp một lần nữa bỏ vào trong ngực.

Sợ hắn nghi ngờ, Lôi Lôi lại không muốn cầu xin, âm thầm có ý đồ. Biết đồ vật ở đâu là tốt rồi, hắn cũng không thể mặc mãi một bộ. Khi nào rảnh lén nhìn trộm vài câu sau đó viết lung tung ra một quyền đem giao cho mĩ nhân ca ca.

Hắn nhìn nàng một lát, đột nhiên hỏi: “ Quả táo kia thật sự không có chuyện gì?”

Lôi Lôi hoàn hồn: "Yên tâm, vật kia ăn chỉ có tốt, không có vấn đề gì. Thạch tiên sinh cũng chỉ là muốn kiếm tiền."

Hắn gật đầu không nói

Cảm thấy yên tâm, Lôi Lôi lôi kéo hắn, đang muốn đi vào quán trọ, nhưng không ngờ lại có người chen vào trước. Hóa ra là Lãnh Túy. Lúc này sắc mặt nàng ta không tốt, cũng không chào hỏi hai người. Một mình lên lầu trở về phòng.

Hai người cảm thấy kì quái. Tần Lưu Phong cũng quay về rồi.

Lôi Lôi đi tới: "Không phải thi đoán đố đèn sao? Tài nữ thua hả?"

"Thắng."

“ Thế sao nàng ta còn....”

Tần Lưu Phong cười khổ: "Nàng ta nói ta cố nhường "

Lôi Lôi cười trên sự đau khổ của người khác.

Công tử nhìn Tần Lưu Phong: "Tần huynh, ta nói chuyện. . . . . ."

Được nhắc nhở, Tần Lưu Phong lập tức nghĩ tới, gật đầu: "Đương nhiên phải đi, ngày mai càng tốt. Nghe nói nhà bọn họ cũng thật là đáng thương. Mọi việc đều có chút không thuận. Lão gia hiện bệnh, thiếu phu nhân trước đây không lâu lại sẩy thai . Lão Thái Gia bây giờ đã có tuổi. Nói vậy lo lắng cực kì. Đã vào cửa, vô luận như thế nào thì nhà người ta cũng coi như thân thích, nên đi thăm viếng."

Lôi Lôi lập tức nói: "Đi chỗ nào, ta cũng muốn đi!"

Tần Lưu Phong cười: "Nhân gia bái phỏng thân thích, ngươi đi làm cái gì."

Lôi Lôi trừng mắt đang muốn nói chuyện, Tiêu Bạch đáp ứng rồi: " Để cho nàng đi."

Tần Lưu Phong cau mày: "Tiêu huynh đệ. . . . . ."

"Nàng chỉ là theo đi xem xem, không ngại, " Hắn dời ánh mắt, không thoải mái "Người là ở bách Thắng Sơn trang xảy ra chuyện, ta. . . . . ."

Tần Lưu Phong không khuyên ngăn nữa, vỗ vỗ vai hắn: "Mấy ngày nay vội vàng truy tìm tung tích Quả Trường Sinh, đến nay cũng không cho bọn họ một câu trả lời. Hà huynh cũng nói có chút xin lỗi ngươi. Không chỉ ngươi hổ thẹn mà ngay cả chúng ta cũng không dám gặp lại bọn họ. Nhưng vô luận như thế nào ngươi cũng là vì giang hồ đại cục, bây giờ vừa đến rồi, Tần mỗ nói cái gì cũng nên cùng ngươi đi một chuyến, đến nhà tạ tội."

Tiêu Bạch nhìn Lôi Lôi một chút, không tiếp tục nói nữa.

Nghe bọn họ nói những lời này, Lôi Lôi nhanh chóng hiểu ra, "Tiểu Bạch" hắn đi đến nhà thông gia. Không phải Hoa gia ở Thành Dạ Đàm sao! Lúc trước"Tiểu Bạch" vào đêm tân hôn đi bảo vệ chính nghĩa, cứ thế để cô dâu một mình trông phòng bị thiêu chết, trên người còn có vết đao. Nha hoàn đi cùng cũng không biết tung tích, đến nay cũng không tìm thấy, cũng khó trách hắn muốn đi bồi tội. Nói cho cùng, ta và hắn nên tạ ơn vị kia Hoa cô nương, đem"Tiểu Bạch" nhường lại.

Tết Nguyên Tiêu vừa qua, năm mới cũng đón xong. Thành Dạ Đàm dần dần khôi phục trật tự ngày xưa Người người đều bận rộn kế sinh nhai. Tân xuân vui sướng dần dần nhạt . Tiêu Bạch vốn định ngày thứ hai liền đi bái phỏng Hoa gia. Ai biết lại xảy ra vài chuyện khiến hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời gác lại, giúp đỡ Hà Thái Bình xử lí, mãi đến tận ngày thứ năm mới có thời gian mang lễ đến nhà.

Hoa gia ở thành Dạ Đàm cũng coi như danh môn thế gia, cửa son khuyên đồng. Tiêu Bạch chỉnh lại trang phục rồi tiến đến cửa hỏi thăm. Lúc đầu hạ nhân đều nghi hoặc, sau khi biết thân phận của hăn liền vui mừng tít mắt, hô to: “ Cô gia đến rồi”, đón ba người họ vào cửa.

Lôi Lôi tự động lùi về phía sau Tần Lưu Phong. Dù sao con gái họ cũng đã chết rồi, lúc này gần gũi Tiểu Bạch quá hiển nhiên không đúng.

Rất nhanh ba người được nghênh đón vào phòng khách dùng trà. Không lâu một ông lão râu tóc bạc trắng đi ra. Tiêu Bạch đứng dậy khách khí làm lễ. Tần Lưu Phong vốn là am hiểu giao tiếp nên loại tình huống này với hắn là chuyện nhỏ. Một lời nói tới mọi người đều cười to, sau đó mới ngồi xuống. Rất nhanh lễ vật đem tới được người hầu đón mang đi.

Thấy bọn họ gọi"Lão Thái Gia" , Lôi Lôi khom lưng theo, nghĩ thầm nguyên lai người này chính là ông của Hoa cô nương

Hoa lão thái gia mời trà "Hai vị. . . . . ." Chợt thấy Lôi Lôi bên cạnh , không khỏi sửng sốt.

Tiêu Bạch ánh mắt khẽ nhúc nhích, giới thiệu: "Đây là Lôi Lôi cô nương."

Theo như Thượng Quan Thu Nguyệt từng nói, lúc trước Tiểu Ma Đầu Xuân Hoa dịch dung lẫn vào đoàn đưa hôn , giả mạo nha hoàn tuỳ tùng đi tới bách Thắng Sơn trang. Đêm tân hôn không có chú rể, nàng ở làm bạn với cô dâu. Kết quả là chết cùng Hoa cô nương. Tuy rằng quá trình sự việc không rõ ràng nhưng rât có thể là do Tiểu Xuân Hoa gây ra.

Kỳ thực lão nhân gia chưa từng thấy Xuân Hoa, sẽ không hoài nghi, nhưng Lôi Lôi vẫn là rất chột dạ, cười bồi làm lễ.

Quả nhiên, Hoa gia Lão Thái Gia rất nhanh đem sự chú ý của mình rời đi, lau mấy giọt nước trà rớt ra, cười nói: "Lão, làm cái gì cũng không linh hoạt, ngày hôm trước nghe nói các ngươi đến, nghĩ cũng nên qua thăm, nhưng chậm chạp không gặp. . . . . ."

Tần Lưu Phong vội nói: "Thật sự là mấy ngày gần đây xảy ra chuyện, bên kia không thể thiếu Tiêu huynh đệ. Vừa nãy hắn còn sợ lão nhân gia ngươi trách tội."

Hoa lão thái gia cũng rất thông tình đạt lý: " Cũng là các ngươi quá bận. Xảy ra chuyện lớn như vậy."

Lôi Lôi vốn là đứng phía sau Tiêu Bạch , phát hiện hắn tựa hồ đang đờ ra, lập tức không chút biến sắc đẩy hắn một cái, trong miệng cười: "Buổi đấu giá quả Trường Sinh, Lão Thái Gia có hay không đi?"

Hoa lão thái gia nhìn nàng, ý tứ sâu xa: "Bây giờ lão phu cũng là tự lo không xong, chỉ mong trong nhà không xảy ra chuyện gì. Sau này cũng yên tâm nhắm mắt xuôi tay, cái gì trường sinh với sống lâu."

Trong đôi mắt già nua lộ ra nỗi bi ai không tên cùng vẻ bất đắc dĩ . Lôi Lôi cho rằng do lão âu sầu chuyện cháu gái. Nghe nói Hoa gia xảy ra không ít chuyện. Tháng ngày trải qua cũng không vui, nhất thời cũng cảm thấy lão nhân gia này rất đáng thương, bận bịu khuyên lơn: " Người yên tâm. Đời người ai cũng có cái không thuận . Sự việc qua rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.

Hoa lão thái gia cười cợt, không nói.

Tiêu Bạch đột nhiên hỏi: " Thế bệnh của nhạc phụ đại nhân . . . . . ?."

Hoa lão thái gia lắc đầu: "Vẫn như vậy."

Đang nói, ngoài cửa có một vị công tử trẻ tuổi vội vã đi vào. Hắn khoảng chừng chừng ba mươi tuổi, trông rất thanh tú. Dáng dấp thư sinh. Vào cửa hắn liền vỗ tay cười: "Đi chúc tết đến sớm thế! Còn tưởng rằng ngươi đã quên hết người thân ở chỗ này!"

Tiêu Bạch vội vàng đứng dậy: "Hoa đại ca."

Vị này chắc là Hoa Khuyết người đưa dâu vào nhà họ Tiêu. Lôi Lôi thầm nghĩ.

Tần Lưu Phong cười nói: "Anh vợ lên làm đại ca, ngược lại cũng mới mẻ."

Hoa Khuyết cũng cười: "Tần công tử vẫn là thích nói đùa”

Tiêu Bạch thật là xấu hổ: "Việc của Lệnh muội. . . . . ."

"Chuyện không liên quan tới ngươi, là muội muôi ta không có phúc khí, " Hoa Khuyết ngược lại an ủi hắn, sau đó lập tức lại cắn răng, "Tất là chuyện tốt mà Thượng Quan Thu Nguyệt làm ra. Chỉ mong tương lai ngươi có thể báo thù cho nàng là tốt rồi. Ngày hôm trước chị dâu lại. . . . ."

Hoa lão thái gia trầm giọng, mang theo quát nạt: "Nhi nữ số lượng tự có thiên ý, há có thể cưỡng cầu!"

Tiêu Bạch ánh mắt lạnh lẽo: "Chẳng lẽ chị dâu . . . . . ."

Hoa Khuyết tựa hồ không muốn nhiều lời, miễn cưỡng nở một nụ cười : "Không sao trượt chân thôi, bây giờ trong nhà cũng không được yên ổn."

Tiêu Bạch cười gằn: "Thượng Quan Thu Nguyệt, ngươi được lắm!"

Rõ ràng cõi lòng hắn đầy chính nghĩa, nhưng giờ khắc này khắp người hắn tản ra toàn sát khí. Nghĩ đến cảnh tượng lúc trước hắn không chút do dự chém chết mười mấy sát thủ , Lôi Lôi hoảng sợ, vội vàng kéo hắn ngồi xuống.

Hoa Khuyết không biết vô tình hay cố ý nhìn nàng một cái. Ánh mắt kia mang theo rất nhiều sự thù hận.

Lôi Lôi mơ hồ, cần xác nhận lại. Hoa Khuyết không nhìn nàng nữa: "Vừa đến rồi, liền ở lại dùng cơm đi. Chị dâu thân thể không tốt, hôm kia sai người tìm đại phu giỏi. Hôm nay lại muốn tới xem bệnh, ta đi trước."

Nói xong vội vã ra ngoài rời đi.

Hoa lão thái gia khe khẽ thở dài, nhìn tiêu Bạch: "Làm khó ngươi nhớ tới chúng ta. Nhạc phụ ngươi bên kia lão phu sẽ nói với hắn. Ngươi không cần bận tâm. Hãy đại cục làm trọng. Bây giờ Hà minh chủ không thể thiếu các ngươi được."

Tiêu Bạch không nói.

Tần Lưu Phong bận bịu bồi tiếp nói rồi vài câu. Hoa lão thái gia cố ý mời bọn họ ở lại ăn cơm. Ba người ngại cùng lão nhân gia khách khí, đành ở lại theo như lời mời.

Hoa gia trang rất lớn. Hòn non bộ trong hậu viên đều rất tinh xảo. Người hầu nha hoàn đi lại không ngừng. Lôi Lôi không cảm thấy vui vẻ tí nào, giữa lông mày hiện lên bao nhiêu vẻ buồn rầu. Lôi Lôi cùng Tần Lưu Phong đều vô cùng cảm khái, duy độc Tiêu Bạch tâm sự nặng nề, phảng phất có chuyện gì đó.

Đi tới bên cạnh cửa viện, trước mặt liền thấy Hoa Khuyết. Hắn tự mình dẫn theo một ông lão cầm chẩn hộp , cười đến cực kỳ miễn cưỡng. Có thể là tình hình vợ hắn không tốt lắm. Hắn vội vã cùng ba người họ nói hai câu rồi lại vội vàng đi dặn dò người bốc thuốc.

Ba người ở trong vườn ngắm nhìn nửa ngày, chợt thấy một hạ nhân chạy tới: "Lão Thái Gia xin mời ba vị qua dùng cơm ."

Trên đường đi tới phòng khách, Tần Lưu Phong hỏi: "Tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?"

Người kia cười bồi: "Tiểu nhân họ Vương. Công tử gọi ta Tiểu Vương là được."

"Tiểu Vương?" Bên cạnh Tiêu Bạch cười lạnh một tiếng. Bỗng nhiên trói lại tay trái của hắn, "Ngươi không phải Tiểu Vương!"

Lôi Lôi cùng Tần Lưu Phong đều sửng sốt.

Người kia mặt không biến sắc, một mặt không hiểu : "Công tử đây là. . . . . ."

Tiêu Bạch không để ý tới: "Ngươi là ai?"

Người kia nói: "Tiểu nhân đương nhiên là Tiểu Vương rồi."

Ánh mắt Tiêu Bạch mắt sắc bén như gươm

"Hoa gia chỉ có một người hầu nhỏ bé họ Vương." Người kia trong miệng khiêm tốn giải thích, bàn tay phải đột nhiên nhấc lên, hướng tới tấn công ngực Tiêu Bạch, đồng thời xoay cổ tay trái một phen, muốn thoát thân chạy trốn.

Đại khái là hắn hắn thấy Tiêu Bạch nhất định không chịu buông tay, nhất thời hoảng hốt mới ra hạ sách nầy. Ai biết Tiêu Bạch có chút nghi ngờ, cứ như vậy ngược lại càng xác nhận, nghiêng người né qua chưởng phong. Tay trái hắn không biết làm sao hơi điểm nhẹ, tên người hầu liền mềm oặt ngã trên mặt đất.

" Hóa ra ở đây" Hoa khuyết vừa lúc tìm ba người dùng cơm, không ngờ lại gặp cảnh tượng như vậy, lập tức dừng bước, không hiểu ra sao, "Các ngươi đây là. . . . . ."

Tần Lưu Phong cau mày, nhìn tên người hầu nằm trên mặt đất: "Ngươi trà trộn vào Hoa gia rốt cuộc có mục đích gì?"

Người kia cắn răng không đáp.

Hoa khuyết nở nụ cười, lại đây khuyên giải: "Hai vị hiểu lầm, Tiểu Vương đến đây mấy năm rồi."

"Hắn không phải tiểu vương, " Tiêu Bạch cúi người, từ trên mặt người kia lột ra 1 lớp mặt nạ, "Lúc trước tiểu vương theo đại ca đưa hôn, ta từng gặp hắn."

Trong khoảnh khắc người nằm trên mặt đất đã thay đổi dáng dấp.

Hoa Khuyết kinh ngạc đến ngây người.

Trường đao bị rút ra khỏi vỏ, mũi đao chĩa vào cổ tên người hầu, Tiêu Bạch lạnh nhạt nói: "Ai phái ngươi tới?"

Người kia không đáp, ngẹo đầu, lại có đỏ chất lỏng màu đen từ khóe miệng hắn thấm ra.

Tần Lưu Phong biến sắc, vội vàng điểmmấy chỗ huyệt đạo trên người hắn, sau đó ngồi xổm người xuống kiểm tra hơi thở rồi lắc đầu: "Uống thuốc độc tự sát, không còn kịp."

Lôi Lôi lui hai bước.

Hoa khuyết hoàn hồn, kinh nộ: "Quả nhiên có gian tế, lúc trước nha hoàn kia hại xá muội. Bây giờ người này cải trang Tiểu Vương trà trộn vào , chẳng lẽ lại muốn hại ai?"

Công tử thu đao vào vỏ: " “ Chuyện của chị dâu, tất là có người cố ý làm ra!"

Hoa khuyết giậm chân: "Hoa gia trong sạch, chưa bao giờ can dự vào cái gì giang hồ tranh đấu, vô duyên vô cớ tại sao lại bị người hãm hại?"

Tần Lưu Phong lắc đầu, còn có thể có cái nguyên nhân gì nữa. Hoa gia cùng Bách Thắng sơn trang kết thân, Bách Thắng sơn trang đề cao chính nghĩa, bản thân gây thù hằn không ít. Dưới Phượng Minh đao không biết bao nhiêu người chết, đơn giản chính là người khác đang trả thù.

Tiêu Bạch hổ thẹn thấp giọng: "Tiêu Bạch vô năng."

Hoa Khuyết lập tức hiểu được nguyên nhân sâu xa, biết mình nói lỡ, cười đập cánh tay của hắn: "May là hôm nay ngươi phát hiện ra, bằng không người này ở lại Hoa gia, hậu hoạn vô cùng." Nói xong, hắn vẫy tay gọi tới hai tên hạ nhân: "Kéo ra ngoài chôn."

Tiêu Bạch ngăn cản: "Lai lịch người này không rõ, cần dẫn hắn trở lại bẩm báo Hà minh chủ. Có thể làm ra mặt cao minh như vậy, chỉ sợ cùng Ma Giáo có quan hệ."

Hoa Khuyết gật đầu: "Cũng tốt."

Dặn dò hai hạ nhân lưu lại trông coi xác chết, ba người liền đồng loạt hướng về phòng ăn

Trên bàn cơm, Hoa lão thái gia biết việc này sau tất nhiên là bất ngờ. Nói tới việc Tiểu Vương thật sự có thể đã bị hạ độc, lão thái gia thở dài qua một hồi lâu. May là có Tần Lưu Phong ở đây, bữa cơm nàykhông đến mức quá mức nặng nề. Sau khi ăn xong Tần Lưu Phong đi đầu trở lại bẩm báo Hà Thái Bình, thuận tiện gọi người đến vận chuyển xác chết. Tiêu Bạch ở phòng khách trên theo Lão Thái Gia nói chuyện. Đơn giản là hỏi Hoa gia ngày gần đây có cái gì dị thường không.

Lôi Lôi vẫn nhớ kỹ một chuyện khác. Lúc Hoa Khuyết nhìn nàng, ánh mắt hắn tuyệt đối là mang theo sự thù hận. Bất đắc dĩ vẫn không có cơ hội chứng thực, trong lòng nàng không khỏi loạn tung tùng phèo.

Chẳng lẽ hắn biết Thượng Quan Xuân Hoa, hận nàng hại chết muội muội? Vậy hắn làm sao không vạch trần thân phận của nàng?

Suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu, liền Lôi Lôi tìm cớ lẻn về phía sau vườn, muốn tự mình thăm dò Hoa Khuyết một hồi. Nhưng mà lúc đi qua hành lang, nàng lại cảm thấy không ổn.—— Một người đi quá không an toàn, vạn nhất người này biết chính xác thân phận lão nương, lặng lẽ đem ta giải quyết tiết hận, chẳng phải oan uổng sao!

Đang định về phòng ăn, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện.

"Tần công tử một mình canh giữ ở chỗ ấy, không hay lắm chứ?"

"Nhiều chuyện! Chính hắn bảo chúng ta đi . Năm mới vừa sang đã thấy người chết, xúi quẩy!"

Đây không phải hai tên hạ nhân trông coi xác chết sao! Lôi Lôi thầm giật mình, bước nhanh qua cản hai người họ lại: "Các ngươi nói Tần công tử ở nơi nào?"

Hai người kia cười: " Ở chỗ người mới chết. Hắn nói chúng ta không cần giữ."

Tần Lưu Phong mới vừa đi, sao âm thầm trở về? Coi như là, cũng nên đi tới phòng khách tìm"Tiểu Bạch" a! Lôi Lôi nghi hoặc không thôi, cảm ơn hai người, quay người chạy vào trong hoa viên.

Xa xa , Tần Lưu Phong một mình đứng bên hòn non bộ, đang cúi đầu xem thi thể trên mặt đất. Thường ngày nàng hoàn toàn không thấy dáng vẻ này của hắn, toàn thân tản ra một loại nhu hòa nhưng mang theo khí chất lành lạnh.

Một lát sau, hắn không biết nói câu gì đó, sau đó đá thi thể kia mấy cái

Xác chết lật người lại ngồi dậy!

Tần Lưu Phong mỉm cười: "Ngu ngốc, trúng độc trước tiên điểm huyệt, sau đó cứu trị, nhưng sau khi cứu không được, ai sẽ nhớ tới giúp một kẻ đã chết mở huyệt đây."

Người kia quỳ trên mặt đất rập đầu lạy không ngừng, tựa như hết sức e ngại.

Tần Lưu Phong lắc đầu: "Vẫn không tính là quá ngốc, đi thôi."

Người kia vui mừng, lại dập đầu cái đầu tạ ân, phi thân biến mất

Bên này Lôi Lôi nhìn thấy trợn mắt ngoác mồm, làm tên kia giả chết nửa ngày, bất đắc dĩ huyệt đạo bị điểm không thể chạy.Tần Lưu Phong dĩ nhiên một mình mở huyệt thả người! Hắn đến tột cùng đang có ý đồ gì? Lẽ nào hắn . . . . . . Ý thức được sự tình nghiêm trọng, nàng theo bản năng muốn chạy. Chuẩn bị đi thông báo cho Tiêu Bạch, vừa quay người nàng đã bị một cái tay từ phía sau che miệng lại, ngay sau đó lại có một cái tay khác ôm vững vàng eo của nàng, giãy dụa không được.

Tần Lưu Phong kéo nàng lùi vào sau hòn non bộ, thấp giọng cười: "Không được kêu, bằng không ta cho ngươi ngậm miệng." Buông tay ra.

Lôi Lôi quả nhiên không dám gọi, run: "Họ Tần , ngươi. . . . . . Ngươi làm cái gì?"

Tần Lưu Phong đàng hoàng trịnh trọng: "Giết người diệt khẩu."

Lôi Lôi suýt chút nữa bị dọa ngất, giả bộ hồ đồ: "Cái gì diệt khẩu? Ngươi làm sao nhanh như vậy sẽ trở lại , cái kia người chết kia?"

Tần Lưu Phong thở dài: "Thà giết lầm 100 người, không thể buông tha một."

Nghe không ra là hắn đang kể chuyện cười hay là nói thật. Thấy hắn hiện cũng không có ý động thủ , Lôi Lôi dấy lên một tia hi vọng, đơn giản làm rõ nói: "Họ Tần , ngươi yên tâm, ta cũng không phải cái người trung thành với chính nghĩa cho lắm , nhất định sẽ giữ bí mật cho ngươi. Huống hồ ta không hại ngươi bao giờ, ngươi làm sao có thể giết ta?"

Tần Lưu Phong nói: " Muội muội củaThượng Quan Thu Nguyệt , giết cũng sẽ không có ai nói cái gì."

Hắn biết rồi! Lôi Lôi mồ hôi lạnh ứa ra: "Nhưng ta chưa từng làm chuyện xấu!"

Tần Lưu Phong không nói lời nào.

Lôi Lôi đánh bạo vỗ vỗ ngực hắn : "Nếu giết ta, ca ca của ta biết rồi nhất định sẽ tức giận, hắn rất thương ta. Cùng Thiên Nguyệt động đối nghịch đối với ngươi không chỗ tốt. Kỳ thực ngươi xem, ngươi cũng không phải người tốt lành gì, ngươi đã biết thân phận của ta, ta cũng coi như có nhược điểm ở trên tay ngươi. Chỉ cần ngươi đừng nói ra, chuyện ngày hôm nay ta giúp ngươi giữ bí mật , thế nào?"

Tần Lưu Phong nghiêng mặt nhìn nàng.

Lôi Lôi lập tức giơ tay phải lên, một mặt kiên định: "Ta Lôi Lôi xin thề, tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ, bằng không bị thiên lôi đánh!"

Tần Lưu Phong nhìn nàng nửa ngày, cười lên: "Mất mặt, hóa ra tiểu Xuân Hoa của ta sợ chết như thế."

Trong phút chốc hắn nở một nụ cười như ngày xuân nắng ấm, Lôi Lôi không khỏi ngẩn ngơ. Rất nhanh nàng phát hiện thanh âm của người này biến hóa, hơn nữa vóc người cũng không đúng, cao hơn nàng ra một cái đầu. Nàng lập tức áp mặt vào ngực hắn dùng sức khịt khịt mũi. Sau khi xác nhận, nàng tức giận đến trừng mắt: "Ngươi ngươi ngươi. . . . . ."

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 186

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.