Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Xuân Hoa có kỳ tài

Phiên bản Dịch · 4117 chữ

Trong nháy mắt, người mà nàng thấy không phải là Tần Lưu Phong. Dưới lớp mặt nạ là một khuôn mặt còn đẹp hơn cả nữ nhân.

Lôi Lôi giận: "Ngươi cố ý?"

Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười: "Mất mặt, thật mất mặt! Muội muội ta ngày càng nhát gan như vậy."

Lôi Lôi nói thầm: "Ta vốn dĩ nhát gan mà!"

Thượng Quan Thu Nguyệt vỗ vỗ mặt nàng, ôn nhu nói : "Ai nói? Ngươi trước đây rất quật cường."

Hóa ra Xuân Hoa còn là một Tiểu Ma Đầu có cốt khí. Giật mình lỡ lời, Lôi Lôi có chút chột dạ. Nếu để cho người này phát hiện mình không phải muội muội của hắn, hậu quả là rất khó đoán . Nàng liền nịnh hót "Ta mất trí nhớ a. . . . . . Lâu như vậy không gặp ta rất nhớ ngươi ."

Thượng Quan Thu Nguyệt nâng khẽ cằm nàng: "Ngươi nhớ ta?"

Sự nhớ nhung hiếm thấy của Lôi Lôi lúc này là xuất phát từ chân tâm. Chỉ có người chí thân mới có thể vô điều kiện bảo vệ chính mình. Tuy rằng mĩ nhân ca ca làm việc có chút độc ác nhưng vào thời điểm nàng xui xẻo nhất hắn đều xuất hiện đúng lúc. Từ lần hắn xuất hiện trong trận tuyết kia , nàng liền muốn tìm hiểu rõ hơn về hắn: “ "Ca, mấy ngày trước là Tết Nguyên Tiêu."

Thượng Quan Thu Nguyệt nhớ lại: "Đúng, ngày đó náo nhiệt cực kì. Ta vốn là muốn phái người vào thành làm hai việc. Nghĩ cũng thấy rất thú vị. Đáng tiếc sau đó Hà Thái Bình tự mình đi cửa thành điều tra, tăng phái thủ vệ nên ta đành hoãn lại."

Yêu nghiệt nhà ngươi. Ngoại trừ đi quấy rối thì không biết làm việc khác à. Lôi Lôi vô lực: "Ta muốn hỏi, ngươi có hay không ăn tết Nguyên tiêu a?"

Thượng Quan Thu Nguyệt sửng sốt một chút, rất nhanh cười: " Nếu như muốn ăn, tương lai trở về ca ca bảo người làm cho ngươi."

Vẻ nghi hoặc hiện ra chốc lát trong mắt hắn nhưng Lôi Lôi đã thấy được. Nàng khẳng định chắc nịch là vị ca ca này căn bản không biết Nguyên tiêu là cái gì, có ý nghĩa gì. Có lẽ hắn thực sự lớn lên trong băng tuyết.

Nhớ tới chính sự, nàng đánh giá hắn từ trên xuống dưới: : "Ngươi giả trang thành Tần Lưu Phong đi vào thả người, lẽ nào muốn gây xích mích quan hệ của bọn họ?"

Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Làm sao, ngươi sẽ đi nói cho Tiêu Bạch?"

Lôi Lôi không nói.

Thượng Quan Thu Nguyệt cũng không tức giận: "Mấy người bọn họ rất lợi hại, há lại để người ngoài dễ dàng ly gián. Tên phế vật này mặc

dù vô dụng nhưng rơi vào tay Hà Thái Bình cũng có chút phiền phức. Ta bất quá là đi vào thả người, thuận tiện để lại chút đồ vật thôi."

Lôi Lôi không hiểu: "Món đồ gì?"

Thượng Quan Thu Nguyệt chớp mắt: "Rất nhanh sẽ biết rồi."

Người này không muốn nói , hỏi cũng vô dụng, Lôi Lôi không tiếp tục đề tài này nữa. Nàng nói ra những nghi hoặc trong lòng: "Ca, Hoa gia người có phải là đã từng thấy ta?"

Thượng Quan Thu Nguyệt nở nụ cười: "Nói bậy, ngươi không đi lại trên giang hồ, bọn họ sao biết ngươi?"

Nhớ đến ánh mắt của Hoa Khuyết, Lôi Lôi ngờ vực.

Thượng Quan Thu Nguyệt sờ sờ đầu của nàng: "Không nghĩ lung tung."

Người này thực sự không giống nói dối, mà có nói dối cũng nhìn không ra . Lôi Lôi từ bỏ nỗ lực: " Chuyện Hoa đại tẩu sẩy thai , có phải là ngươi phái người làm ra?"

Thượng Quan Thu Nguyệt không thèm để ý: "Tiêu Bạch luôn đối nghich chúng ta, chẳng qua là trừng phạt mà thôi."

Lôi Lôi phát điên: "Vậy ngươi nên tìm Tiểu Bạch tính sổ, Hoa đại tẩu là vô tội!"

Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười: " Muội muội của ta là người tốt."

Lôi Lôi lập tức không nói gì, người này là ai a. Động chủ Thiên Nguyệt động ! Đại Ma Đầu! Bóp chết một người căn bản không cần lý do. Nàng chính mình lại còn vọng tưởng nói đạo lý với hắn.

Thượng Quan Thu Nguyệt nhìn nàng: "Hoa gia năm đó vừa chủ động cùng Bách Thắng sơn trang thông gia, chính là hướng về bạch đạo lấy lòng. Bọn họ sớm phải biết hậu quả này. Người vô tội nhiều lắm. Ngươi cho rằng Tiêu Bạch chưa từng giết qua?"

Phàm là Ma Giáo đều đáng chết. Nghĩ đến Tiêu Bạch, Lôi Lôi nhất thời nhưng lại không biết đối đáp lại ra sao.

Cao thủ đánh cờ, bất luận thắng bại, vô tội nhất vĩnh viễn là quân cờ.Mà ở cái giang hồ này , đóng vai quân cờ đa số là người thường. Hai phái hắc bạch đánh nhau, trước hết xui xẻo chắc chắn sẽ không là Minh Chủ hoặc là Ma đầu đen đủi không công hi sinh mà luôn là những người vô danh tiểu tốt. Vận mệnh của họ bị khống chế ở trên tay người khác, nhỏ bé thấp kém đến như trong trường hà lưu sa. Nhưng mà ai có thể nói bọn họ hi sinh không có ý nghĩa? Hết thảy tất cả cũng là do những người kia theo đuổi lý tưởng trong lòng. Nói bất luận chính đạo hay là Ma Giáo, đều giống nhau. Cái lí tưởng này không nhìn thấy, sờ không được, thậm chí chỉ là ước ao, hoặc là một loại hình tín ngưỡng mờ ảo nào đó. Nhưng chính vì nó mà các thế lực muốn tranh nhau thay đổi thế giới, biến nó thành lí tưởng của chính mình. Cái này chính là khởi nguồn của mọi tranh chấp và nó không thể tồn tại một mình. Nếu một ngày nào đó trên đời chỉ tồn tại một lí tưởng thì thiên hạ sẽ thái bình.

Lôi Lôi nhìn hắn nửa ngày, thở dài: "Ngươi nhất định phải thống nhất Tinh Nguyệt giáo?"

“ Đó là tâm nguyện của nương” Thượng Quan Thu Nguyệt kéo tay nàng, "Ngươi sẽ giúp ca ca hoàn thành, có đúng hay không?"

Tuy rằng Thiên Nguyệt động cùng Truyền Kỳ Cốc đều là do Ma giáo bị chia rẽ mà hình thành nhưng hai phái lại có mối quan hệ vi diệu. Vì lẽ đó hiện nay trên giang hồ tuy trên danh nghĩa là có 2 phe chính đạo và ma giáo đối đầu nhưng thực thế là có 3 phái tranh đấu: Thiên Nguyệt Động, Truyền Kỳ Cốc và Hà Thái Bình người đứng đầu đám nhân sĩ chính nghĩa. Nói về thực lực thì so với Thiên Nguyệt Động hay Truyền Kỳ Cốc thì phe chính nghĩa rõ ràng đang chiếm ưu thế. Nhưng chắc chắn Hà Thái Bình sẽ không tuyên chiến bởi chỉ cần 2 phe đánh nhau thì nguyên khí sẽ đại thương, phái còn lại sẽ ngư ông đắc lợi. Ba phe kìm hãm nhau tạo ra sự yên ổn của giang hồ.

Nhưng nếu Thiên Nguyệt động thâu tóm được Truyền Kỳ cốc, Thượng Quan Thu Nguyệt nhất thống Ma Giáo, thì cục diện sẽ như thế nào đây? Trăm năm trước, Ma Giáo Giáo chủ Nam Tinh Hà hoành hành nhất thời, chính đạo cơ hồ ở thế thấp hơn,. Giang hồ hàng năm có chiến sự, huyết án đầy rẫy. Đoạn lịch sử này đến nay vẫn khiến người nghe biến sắc

Lôi Lôi lầm bầm: "Nhưng ngươi xác thực hại quá nhiều người."

Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Ngươi muốn khuyên ta cải tà quy chính?"

Lôi Lôi lặng lẽ.

Thượng Quan Thu Nguyệt lắc đầu: "Thiên Nguyệt động động chủ cải tà quy chính, ngươi cho rằng có người sẽ tin? Bạch đạo không giết ta, người của Thiên Nguyệt động cũng sẽ giết ta. Không có vị trí này, ngươi rất nhanh nhìn thấy thi thể của ta." Nói rồi hắn lại thở dài, nhíu mày: "Chẳng lẽ ngươi muốn hại chết ca ca?"

Lôi Lôi lắc đầu.

Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười: "Vậy thì không nên nói những câu như thế."

Lôi Lôi muốn nói lại thôi.

Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, một khi lựa chọn thì không thể quay đầu lại nữa, không thể không đi tiếp.

Xác chết bỗng dưng không thấy. Tiêu Bạch cùng Hoa lão thái gia nhận được tin tức đều giật mình. Lôi Lôi đương nhiên sẽ không nói là Thượng Quan Thu Nguyệt đã tới mà chỉ thuật lại những gì hai tên người hầu đã nói. Sau đó đúng lúc Tần Lưu Phong trở lại biểu cảm nghi hoặc. Hoa lão thái gia lập tức gọi tới hai người đối chất, không sai chút nào.

Tiêu Bạch quả nhiên không hồ đồ: "Không phải Tần huynh."

Lôi Lôi tán thành: "Nhất định là đồng bọn của người kia. Người kia có thể dịch dung thành Tiểu Vương. Người khác cũng có thể giả trang thành họ Tần tới cứu người!"

Hoa lão thái gia kỳ quái: "Người đã chết rồi, vì sao còn muốn đoạt đi?"

Là giả chết ! Lôi Lôi giả vờ không rõ, suy đoán lung tung: "Có thể là sợ các ngươi nhận ra cái gì đó trên thi thể?"

Tiêu Bạch gật đầu khen ngợi.

Ba người đang nói chuyện thì một hạ nhân cầm một khối tinh xảo , hình dáng cổ quái đi tới: "Tiêu công tử xem, đây là cái gì!"

Tiêu Bạch mắt sáng lên tiếp nhận: “ Cái này ở đâu ra?”

Người kia chỉ vào góc hòn non bộ: “ Tìm được ở bên kia”

Lôi Lôi tò mò đến gần: "Đây là. . . . . ."

Tiêu Bạch hừ nhẹ: " Lệnh bài của Truyền Kỳ cốc ."

Lôi Lôi hiểu ra, nguyên lai mỹ nhân ca ca nói"Thuận tiện để lại chút đồ vật" chính là ý này! Hắn là muốn đem sự chú ý của Tiêu Bạch dẫn tới Truyền Kỳ cốc bên kia, giá họa Truyền Kỳ cốc. Quả nhiên là đồ trứng thối bại hoại.

Bởi Truyền Kỳ cốc và Lôi Lôi có liên quan đến 1 số việc trước kia, vì lẽ đó công tử cũng không có hoài nghi, âm thanh phát lạnh: "Dịch Dung Thuật tinh diệu nhất chính là Ma Giáo, Truyền Kỳ Cốc là 1 nhánh của Ma giáo, lần trước ta đã từng ở bên dưới ngọn núi giết người của bọn họ, không nghĩ tới. . . . . ." Nhìn Hoa lão thái gia, buông xuống mi mắt.

Hoa lão thái gia lắc đầu, an ủi hắn: "Vậy cũng chưa chắc. Hoa gia chúng ta mấy năm gần đây bắt đầu buôn bán, kết oán không ít, hoặc là sau lưng có người giả danh người Truyền Kỳ Cốc gây chuyện, vẫn là điều tra rõ ràng lại nói."

Rất nhanh Tần Lưu Phong liền dẫn người quay lại. Hắn nghe nói có người xuất sắc giả trang chính mình đánh cắp xác chết nên chỉ đem lời Hà Thái Bình truyền đạt lại, ý là muốn lưu lại mấy người bảo vệ Hoa gia an toàn. Ngược lại Hoa lão thái gia lại cố ý cự tuyệt.

Gió xuân chưa đến. Xung quanh sườn núi khắp nơi trụi lủi, duy độc cây hắc tùng lâm phía nam vô cùng tươi tốt. Cành tùng màu mực lộ ra vô số hàn khí. Thượng Quan Thu Nguyệt lững thững đi tới bìa rừng thì dừng bước.

Một bóng người quỷ mị xuất hiện ở trước mặt hắn, làm lễ: "Tôn chủ."

Thượng Quan Thu Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi đi về trước."

Cố Vãn không dám hỏi nhiều

Thượng Quan Thu Nguyệt nói: "Nguyên tiêu là cái gì ?"

Cố Vãn đột nhiên ngẩng đầu, giật mình thất lễ, lại vội vàng cúi đầu, ngữ khí bất biến: "Chúng ta Thiên Nguyệt động hàng năm tết Nguyên Tiêu đều làm phần thưởng cho các huynh đệ .Tôn chủ ngày hôm trước còn ăn qua."

Thượng Quan Thu Nguyệt kỳ quái: "Ta ăn qua?"

Cố Vãn nói: "vòng bạc tố luyện đưa tới."

Thượng Quan Thu Nguyệt thuận miệng nói: "Sao không bẩm báo, ai đưa , trở về giết."

Chút chuyện nhỏ này cũng phải bẩm báo? Cố Vãn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, lập tức ở trong ký ức tiến hành tìm tòi, không biết mình có hay không có việc gì quên không bẩm báo?

Thượng Quan Thu Nguyệt nhất thời không nhớ ra được: "Ta cũng không biết chính mình đã ăn qua."

Cố Vãn vội vàng liếc hắn một cái: "Bất quá là cùng người nhà cùng ăn một bữa. Đồ ăn mang ý nghĩa đoàn viên, không có mùi vị đặc biệt. Tôn chủ đương nhiên sẽ không nhớ tới."

Đoàn viên? Thượng Quan Thu Nguyệt"Nha" thanh, cười: "Vậy đừng giết." .

Ỏ khách sạn Tấn Giang, Tiêu Bạch cùng Tần Lưu Phong đem chuyện Hoa gia tỉ mỉ kể lại cho Hà Thái Bình. Nghe nói cùng Truyền Kỳ cốc có quan hệ, Hà Thái Bình lắc đầu thở dài, bảo hai người họ ở lại thương lượng đối sách.

Từ Hoa gia trở về, Lôi Lôi chợt cảm thấy ung dung, gọi tiểu nhị chuẩn bị nước nóng tắm rửa.

Gian phòng nóng hổi, cảm giác khoan khoái từ từ lan tràn.

Tâm sự cũng theo nổi lên.

Mỹ nhân ca ca làm ra rất nhiều chuyện xấu.Hắn không chỉ hại chết Tiêu lão trang chủ, cha của Phong Sam Sam mà còn lợi dụng quả Trường Sinh khiến nhiều người sát hại nhau. Chuyện Hoa đại tẩu sẩy thai cũng là một tay hắn an bài. Giờ còn muốn giá họa cho Truyền Kỳ Cốc. Hiện tại đã biết tung tích của Tiêu Tiêu Phượng Minh đao tâm pháp. Người trong giang hồ coi trọng nhất là giao ước. Truyền kì Cốc cùng Thiên Nguyệt Động đã có giao ước. Giờ chỉ cần chép lại cho hắn1 quyển tâm pháp, rất có thể sẽ giúp hắn thu phục Truyền Kỳ Cốc, thống nhất Tinh Nguyệt Giáo. Từ đây toàn lực chống lại phe bạch đạo. Người này dã tâm to lớn, ắt sẽ quấy nhiễu giang hồ gió nổi mây vần. . . . . .

Rốt cuộc muốn hay không muốn giúp hắn? Lôi Lôi cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, ngửa mặt nhìn ngắm nóc nhà, hai hàng lông mày tú lệ nheo thành chữ bát—— Tuy rằng cái giang hồ này tốt xấu không liên quan đến chuyện của nàng, hơn nữa một số chuyện phe bạch đạo làm cũng không đúng, nhưng là một người được hưởng sự giáo dục hiện đại như nàng, vẫn là không muốn nhìn thấy chiến tranh cùng người chết. Cái này thật vô nhân đạo.

Cúi đầu nhìn trước ngực, vết bớt màu đỏ này vẫn an nhiên nằm ở nơi đó, khéo léo tinh xảo, so với hình xăm còn đẹp hơn, sau khi ngâm vào nước, màu sắc phảng phất càng thêm tươi đẹp.

Nhất định là nó có quan hệ không thể tách rời với Mỹ nhân ca ca. Nó giống như chứng minh thư của Tiểu ma đầu. Mỹ nhân ca ca bảo vệ muội muội như vậy, cũng không thể giúp người ngoài đi đối phó hắn. . . . . .

Đúng lúc suy nghĩ của nàng có vạn phần mâu thuẫn thì có tiếng gõ cửa

"Lôi Lôi cô nương?"

Nghe thấy âm thanh lười biếng như vậy, Lôi Lôi rất tức giận, ách cổ họng: "Nàng không ở đây ——"

Kỳ thực nàng làm như vậy chẳng qua là muốn cùng người này nói chuyện đùa. Thế là nàng ép cuống họng một chút khiến âm thanh vọng lại đặc biệt chân thực. Ngoài cửa Tần Lưu Phong càng không nghe ra là ai: "Ngươi là ai!"

Mụ nội nó, không thấy được là Tiểu Xuân Hoa còn có như vậy năng lực, có thể biểu diễn khẩu kỹ! Thu được bất ngờ hiệu quả, Lôi Lôi đầu tiên là giật mình, tiếp theo là hiểu ra. Đúng vậy, mỹ nhân ca ca dịch dung là có thể thay đổi âm thanh. Tiểu Xuân Hoa đương nhiên có thể.

Vốn dĩ còn vì là không có võ công mà tiếc nuối, bây giờ trong lúc vô tình phát hiện ra cái bản lĩnh mới này, Lôi Lôi hưng phấn vô cùng Nàng vừa chậm rì rì đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo vừa học thanh âm mới vừa rồi: "Ngươi không quen biết ta ——"

Nàng khiến cho hắn không còn biết trời đâu đất đâu. Ngoài cửa Tần Lưu Phong nhưng một mực làm thật. Hắn cố ý tới đây gọi nữ tử này ăn cơm tối vậy mà trong phòng truyền ra thanh âm của một nam nhân. Xét thấy nữ tử này có lịch sử bị bắt cóc, hắn không khỏi căng thẳng, cho rằng lại xảy ra chuyện gì, liền không chút do dự tung ra một chưởng. Lưu Phong chưởng không phải chỉ là hư danh.

Lôi Lôi còn chưa kịp phản ứng, hàn ý phả vào mặt.

Thấy rõ tình huống, hai người đều ngây ra

Người này không giống"Tiểu Bạch" dễ dàng thẹn thùng. Lôi Lôi xấu hổ thét lên 1 tiếng. Nàng cấp tốc ôm ngực trầm mình vào làn nước.

Tần Lưu Phong hoàn hồn, kinh ngạc: "Mới vừa rồi là ai. . . . . ."

Lôi Lôi lúng túng: "Là ta! Là ta!"

Tiếng kêu của nữ tử này uy lực không thể khinh thường. Người đầu tiên nghe thấy tiếng kêu chạy tới là Lãnh Túy ở phòng sát vách. Nhìn thấy cảnh tượng này,vẻ mặt tất sẽ thay đổi. Nàng ta lạnh lùng nhìn hai người , xoay người trở về phòng.

Tần Lưu Phong cười khổ: "Cô nương, lần sau đùa giỡn nhớ tới trước tiên chào hỏi rồi bắt chuyện."

Nói xong, hắn đang muốn quay ra ngoài, nhưng trước mặt đã va vào Tiêu Bạch cùng Hà Thái Bình đang chạy tới.

Thấy Tần Lưu Phong ở đó, Tiêu Bạch thở phào nhẹ nhõm: "Làm sao vậy?"

Tần Lưu Phong lắc đầu.

Hà Thái Bình quát những người khác lui xuống: "Đi ra ngoài nói chuyện đi."

Tiêu Bạch lúc này mới nhìn thấy Lôi Lôi trong nước, đầu tiên là ngớ ra, tiếp theo mặt phút chốc liền đen, chuyển hướng Tần Lưu Phong, ngữ khí mang đầy áy náy: "Tần huynh không có sao chứ?"

Lôi Lôi nằm nhoài trong bồn tắm , nước mắt lã chã , rõ ràng là ta đang kêu gào, hắn có thể có chuyện gì, tại sao đều cho rằng là ta bắt nạt hắn? Ta mới là người bị hại đi!

Tần Lưu Phong ý tứ sâu xa liếc nhìn nàng một chút, tựa như cười mà không phải cười: "Tùy ý thay đổi âm thanh, không nghĩ tới Lôi Lôi cô nương còn có bản lãnh này."

Cửa bị đóng lần hai, tiếng bước chân xa dần.

Vừa mới phát hiện ra bản lĩnh mới, kết quả để họ Tần nhìn thấy không nói, còn chọc một thân hiềm nghi, lúc này thiệt thòi lớn rồi! Lôi Lôi vô lực, chỉ lo lại có thêm người xông tới, nàng mau mau đứng dậy mặc xiêm y, mở cửa đi ra ngoài.

Tiêu Bạch đứng ở ngoài cửa, thân hình kiên cường, váy dài trường bào vô cùng phiêu dật.

Hắn dĩ nhiên ở đó canh gác cho nàng. Lôi Lôi cảm động: "Tiểu Bạch."

Công tử trầm mặc chốc lát: "Ngươi. . . . . ."

Biết hắn muốn hỏi cái gì, Lôi Lôi vội vàng đem chuyện đã xảy ra tình hình thực tế nói một lần, cuối cùng nói: "Ta chỉ là tùy tiện thử xem, nghĩ đến âm thanh nào là có thể bắt chước. Họ Tần cũng không nghe ra ."

Tiêu Bạch ngạc nhiên nghi ngờ: "Tùy ý thay đổi âm thanh, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được, trừ phi. . . . . ."

Hắn không tiếp tục nói, đổi giọng: "Ngươi sao bản lĩnh như thế này?"

"Ta mất trí nhớ a, cái gì cũng không nhớ , " Lôi Lôi giả bộ hồ đồ, ôm lấy hắn, "Tiểu Bạch, vạn nhất ta trước kia là người xấu làm sao bây giờ?"

Công tử nhìn nàng một lát, cau mày: "Ngươi sao là người xấu, không phải nghĩ nhiều, đi ăn cơm."

Không biết sự tin tưởng của hắn đến từ đâu, Lôi Lôi không nói gì.

Bữa cơm này ăn xong có chút lúng túng.Tần Lưu Phong thỉnh thoảng quăng tới ánh mắt dò xét cao thâm khó lường. Hà Thái Bình hiển nhiên cũng biết chuyện đã xảy ra, tuy rằng đều không biểu thị cái gì nhưng Lôi Lôi cảm thấy không thoái mái.

Ăn được một nửa, Lãnh Túy trở về phòng

Phong Sam Sam đứng dậy hỏi Triệu quản gia: “"Lão nhân gia đưa cho ta danh sách những thứ cần ta đi mua cho"

Thấy mọi người không rõ, Hà Thái Bình mỉm cười với giải thích: "Phong cô nương muốn giúp đỡ thu mua ít thứ. Sắc trời đã tối, một người đi ra ngoài e sợ không quá an toàn, Tiêu huynh đệ không ngại cùng đi một chuyến chứ ?"

Tiêu Bạch không lên tiếng.

Phong Sam Sam biết võ công, giờ khắc này bên ngoài người đi đường không ít, cái gì mà không an toàn. Rõ ràng là đang hoài nghi, muốn ly gián ta cùng"Tiểu Bạch" ! Kỳ thực động thái này của Hà Thái Bình Lôi Lôi cũng có thể lý giải. Lấy địa vị cùng trách nhiệm của Tiêu Bạch hiện nay nữ nhân ở bên hắn nên là người hiểu rõ đại nghĩa. Nàng chính mình không rõ lai lịch mà sơ hở trăm chỗ, bây giờ lại có thể dich dung giả âm thanh người khác, khó tránh khỏi sẽ bị coi như là có rắp tâm tiếp cận"Tiểu Bạch" . Trên thực tế, hắn làm vậy cũng không sai.

Dù có thể hiểu sự sắp xếp của hắn, Lôi Lôi vẫn rất khó chịu, thấy Tiêu bạch không có từ chối, nàng phút chốc bỏ lại đũa, lạnh lùng nhìn Hà Thái Bình cùng Tần Lưu Phong một chút , đứng dậy ra ngoài

Phía sau truyền đến tiếng nói của Tần Lưu Phong : "Hà huynh, chuyện này. . . . . ."

"Không thể." Thanh âm của Tiêu Bạch

Mặc dù sự tin tưởng khó hiểu của hắn khiến nàng cảm kích, nhưng nàng thấy nản lòng nhiều hơn. Tương lai một khi thân phận bị vạch trần, hắn sẽ phản ứng như thế nào. Huống hồ Thượng Quan Thu Nguyệt là kẻ thù giết cha hắn. Bản thân hắn căm ghét cái ác tận xương tủy làm sao có thể buông mọi thứ để chấp nhận tiểu muội của một Ma đầu. Những việc này khiến nàng bế tắc. Hơn nữa dựa theo quan điểm của người này, cải tà quy chính thì phải tự sát tạ tội thì nàng phải làm sao khi mà rất có thể Thượng Quan Xuân Hoa là người giết vợ hắn. Điều này làm khó Lôi Lôi. Lão nương không mốn tự sát. Ngươi còn chưa tốt tới độ khiến ta có thể tự sát. Nghiêm trọng hơn là có thể nàng chưa kịp tự sát đã bị hắn một đao giết chết.

Vẫn là mau mau đạo văn một quyển tâm pháp, hoàn thành nhiệm vụ trở về cùng mỹ nhân ca ca. Cái giang hồ này ăn thua liên quan gì đến ta.

Tâm pháp"Tiểu Bạch" luôn mang theo bên người, làm sao lấy?

Sợ lão nương có rắp tâm khác, lão nương càng muốn để cho các ngươi gấp quýnh lên. Ngược lại các ngươi là người chính nghĩa , cướp"Tiểu Bạch", ta cướp có điều các ngươi! Lôi Lôi hừ lạnh một tiếng, phim truyền hình tốt xấu cũng xem qua mấy bộ, nàng cố ý chậm lại bước chân, sau đó kinh hô một tiếng, cấp tốc ngã ngồi ở trên thang lầu.

Quả nhiên, rất nhanh được toại nguyện nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

"Tiểu Lôi!"

Bạn đang đọc Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt của Thục Khách

Truyện Thiên Lôi Nhất Bộ Chi Xuân Hoa Thu Nguyệt tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiyangyang91
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 269

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.