Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Cẩu Là Chó Tốt A!

Tiểu thuyết gốc · 1420 chữ

Thấy hai người bọn họ, bị Thiên Cẩu rượt đuổi, cắn xé. Khang Duệ, nhìn về phía A Tú, hét to:

"Hỗn đản, ngươi là ai?

Dám xen vào việc của bổn thiếu!"

A Tú chấp tay về phía sau, ngửa mặt lên trời rồi tỏ vẻ cao nhân, nói:

"Trên trời kiếm tiên ba trăm vạn!

Gặp ta cũng nhất mực phục tùng!"

Khí phách! Thật là khí phách!

Một người bình thường, lại dám ngạo thị cả kiếm tiên. Thì đối phương, phải có thực lực cỡ nào a.

Thật gặp cao nhân rồi sao?

Khang Duệ đổ mồ hôi lạnh cả sống lưng, hoảng sợ nhìn về phía A Tú, nói:

"Các hạ, việc hôm nay xem như không thấy!

Khang gia, nhất định sẽ trả lễ hậu hĩnh."

Hắn hiểu, gặp được những cao thủ, thấy đầu không thấy đuôi như thế này. Cách tốt nhất, là lấy thế lực phía sau ra. Chống đỡ cho bản thân, khiến đối phương e dè một chút.

"Câm miệng!

Thiên Cẩu, cắn luôn hắn!"

Đang cắn xé quần áo, hai tên hộ vệ. Nó nghe vậy, chuyển hướng lao nhanh về phía Khang Duệ.

Hắn hoảng sợ, muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng tốc độ của nó quá nhanh, há to mồm cắn nát, quần áo của đối phương.

"Đại nhân! Tha mạng a!

Nể mặt, Khang gia!

Tha cho ta lần này a."

Hắn vừa chạy vừa khóc lớn, van xin:

A Tú đứng đó, không nhìn hắn quay về phía mọi người hỏi:

"Chó của ta, chỉ cắn kẻ bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu trong thiên hạ.

Các vị, nói xem nó có phải là con chó tốt a!"

Nghe hắn nói như vậy, mọi người chỉ biết bịt miệng cười trộm. Có người, trong lòng hả hê, đáng đời tên tiểu tử Khang gia.

Đúng là, vỏ quýt dày thì có ngón tay nhọn.

Cao nhân tất hữu, cao nhân trị.

Tên Khang Duệ này, ngày thường ỷ có Khang gia chống lưng. Coi trời bằng vung, thường xuyên ức hiếp người trong thành.

Hôm nay, bị như vậy rất đáng, khiến người người đều vui như lễ hội.

Mọi người đồng thanh, quát:

"Chó tốt!"

A Tú thấy vậy, gật đầu cười nhìn mọi người, dơ tay lên cao, hô to:

"Tiểu Thiên là chó tốt!"

Bọn họ, nghe vậy thì hô theo:

"Tiểu Thiên là chó tốt!"

"Hoài Thiên giới, có con chó tốt tên là Tiểu Thiên a!" Hắn tiếp tục, hô to:

"Hoài Thiên giới, có con chó tốt tên là Tiểu Thiên a!" Mọi người, lại tiếp tục đồng thanh:

Gương mặt Khang Duệ trắng bệch, vừa sợ vừa giận.

Hắn không ngờ, bản thân mình sau này thừa kế cả gia tộc. Lại bị một con chó nhỏ, rượt đuổi trước mặt mọi người trong thành.

Cục tức này, làm sao mà nuốt trôi đây!

Dù bản thân, quần áo bị Thiên Cẩu cắn xé tan tác. Nhưng hắn, vẫn chấn tỉnh gượng gạo nụ cười trên gương mặt, nói:

"Đại nhân, có thể tha ta một mạng a!"

A Tú sờ cằm suy nghĩ, nói:

"Tha ngươi? Cũng có thể!

Nhưng!

Để lại giới chỉ trữ vật, lăn đi!"

Thấy đối phương, không có ý giết mình. Khang Duệ, thở phào nhẹ nhõm không suy nghĩ nhiều, lấy giới chỉ đang đeo hai tay dâng lên.

Khi tính xoay người rời đi, lại nghe thanh âm A Tú vang lên:

"Ta bảo ngươi lăn!"

Hắn cả người run rẩy, lại đưa ánh mắt nhìn người xung quanh đang xem náo nhiệt.

Cảm thấy ý cười trong đôi mắt họ, làm trong lòng hắn lửa giận bừng bừng.

"Sẽ có một ngày, Khang Duệ ta trả lại mối thù ngày hôm nay."

Thu lại suy nghĩ trong lòng, hắn nằm xuống mặt đất. Theo phương hướng rời đi, lăn dài thân thể trên mặt đường.

Khi bóng người lăn xa, phụ tử Tiểu Nguyệt cùng đến trước mặt A Tú, quỳ xuống, cảm tạ:

"Đa tạ đại nhân, đã giải nguy cho phụ tử chúng ta."

Hắn thấy bọn họ như vậy, thở dài cảm khái. Dù là ở Trái Đất, hay ở Hoài Thiên Tiên Giới này. Mạnh được yếu thua, vẫn là chân lý sống của nhân loại.

Hắn lấy tay, nâng đỡ bọn họ đứng lên, nói:

"Lão bá, không cần phải cảm ơn ta.

Hành hiệp, trượng nghĩa là cách sống của thanh niên thời đại mới a!"

Hai cha con nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ không hiểu. Nhưng cũng không nhiều lời hỏi lại, dù sao người ta cũng có ơn cứu giúp.

Thấy không còn gì khác, A Tú xoay người ra hiệu, cùng Thiên Cẩu bước nhanh về phía Lan gia.

Trở lại, hang động dưới vực thẩm, A Kiệt vẫn đang ngồi luyện hoá Ngũ Long Tỷ.

Do nguồn năng lượng khổng lồ, từ pháp bảo truyền vào trong cơ thể. Hắn từ người phàm chưa từng tu luyện, đạt đến tu vi Đại Khí Sư đỉnh phong sơ kỳ.

Thu lại khí lực, hắn nhìn về phía Ngũ Long Tỷ đang từ từ nhập vào trong đan điền của mình, suy nghĩ.

"Nếu theo kiến thức thu thập được, hiện tại tu vi ta cũng là Đại Khí Sư Cảnh rồi a.

Đại ca, Vương Trung đợi ta.

Cẩu hoàng đế, bọn nữ nhân của Âm Giai Đế Quốc, hãy run rẩy đi.

Ta rất nhanh sẽ trở lại."

Thu lại dòng suy nghĩ, hắn nhìn về phía ba quyển sách cũ kỹ, phía trước bảo toạ.

Sau khi, luyện hoá Ngũ Long Tỷ, không chỉ nhận được năng lượng linh lực cho bản thân. Mà còn, nhận được tin tức rất quan trọng.

Đây là một cái bẫy, do Ngũ Long Đế Quân lập ra. Nếu người đến nơi đây, vì tham lam cơ duyên mà không khấu đầu với hắn.

Hoặc không cẩn thận, đưa tay chụp về phía công pháp. Sẽ bị chất độc chí mạng trong đó, ăn mòn cho đến chết.

A Kiệt thầm cảm thấy may mắn, bản thân do từng làm công việc tay chân. Thường xuyên, bị người thuê mắng mỏ, nên hình thành tính cách nhìn trước ngó sau trong tiềm thức của hắn.

Qua chuyện, bản thân bị lạm dụng về tinh thần, lẫn thể xác. Hắn thề với bản thân mình rằng, nhất định không bao giờ để người khác điều khiển một lần nữa.

Vận dụng năng lượng Ngũ Long Tỷ, trong đan điền. Hắn dùng lực, đánh về phía ba quyển sách. Đây cũng là tin tức, mà hắn biết được sau khi luyện hoá pháp bảo.

Công pháp thực sự, chỉ có người luyện hoá Ngũ Long Tỷ mới có thể khởi động cơ quan mở ra.

Trong chốc lát, ba quyển công pháp tan rã ra. Tạo thành một dòng thủy lưu nhỏ màu thủy ngân, chảy về phía hài cốt đang ngồi trên long ỷ.

Một luồng sáng chói loáng, màu vàng kim hiển hiện trên không trung.

Kim quang, sao khi được kích hoạt, không dừng lại mà bắn thẳng vào trong mi tâm của A Kiệt, khiến hắn đau đớn vô cùng.

'Ngũ Long Bá Thể Công.'

Một bộ công pháp hiện ra, trong thức hải của hắn. Xem xét kỹ càng, cảm thấy đúng là một tuyệt thế bí kỹ.

Công pháp tu luyện thể chất, lại không yêu cầu chịu đau khổ thể xác tôi luyện. Điều kiện tu luyện, lại là thái âm bổ dương, không khác gì với tà pháp song tu của Ma đạo.

Đúng là công pháp sáng tạo ra, dành cho bậc đế vương. Họ vừa thị tẩm tam cung lục viện xây dựng tình cảm quân thần, vừa tu tập công pháp một công đôi chuyện.

A Kiệt thốt lên ba từ cảm khái:

"Công pháp tốt!"

Nói xong, hắn lần theo đường đi kinh mạch ghi lại trong đó. Bắt đầu, dẫn linh khí thiên địa đả thông các huyệt đạo.

"Nữ đế chết bầm, không phải ngươi muốn ân sủng ta sao?

Muốn đem ta tưởng thưởng tam quân hay sao?

Ta chiều theo ý ngươi!

Tương lai, ta phải đứng trên vạn người, quát tháo phong vân, đạp thiên địa dưới chân."

Vừa vận lực tu tập theo công pháp, lòng hắn ôm chí hướng lớn. Ấp ũ hoài bão, làm một đế vương trong trời đất này.

Bạn đang đọc Thiên Nghịch Thời Không sáng tác bởi vuongtrung159
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuongtrung159
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.