Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chứng Minh

Tiểu thuyết gốc · 1482 chữ

Lục phủ, ở trong phòng sau khi hàn huyên đôi lời với Lục Tuyết. Cũng tránh đi sự đáng yêu, cưng chiều đối với nha đầu Lục Thủy.

Vương Trung ngồi hớp miếng trà, nhìn về phía Hoả Kỳ Lân đang thu nhỏ thân, hỏi:

"Tiền bối, ta dự định trở về Thiên Nguyên Tông.

Người có muốn trở về cùng ta hay không?"

Nghe hắn hỏi như vậy, Hỏa Kỳ Lân gật đầu, nói:

"Chủ nhân, sao này ngươi không cần xưng hô tiền bối với ta đâu.

Dù sao, ta cũng là hộ thân thú của ngươi a!"

Vương Trung nghe ầm ừ một tiếng, lại bổ sung:

"Vậy cũng được, ngươi là Thánh Linh Thú thiên địa không thể hoá hình người.

Nếu không, gọi ta công tử là được!"

Sáng sớm hôm sau, hắn rời khỏi phòng ra trước đại sảnh dùng bữa sáng cùng với ba người nhà họ Lục.

Buông xuống chén đũa trên tay, Vương Trung thở dài, nhìn mọi người trên bàn, nói:

"Nghĩa phụ, tỷ tỷ ta phải trở về tông môn.

Không biết, khi nào thì gặp lại mọi người đây!"

Lục Tuyết đang đút cơm cho tiểu muội Lục Thủy, nghe vậy ngưng lại một chút, không nhìn hắn, nói:

"Đệ đệ, ngươi muốn đi thì cứ đi.

Phụ thân và tiểu Thủy đã có ta chăm sóc.

Việc tu hành, không thể trễ nãi."

Miệng nàng nói như vậy, nhưng Vương Trung nghe được cảm giác không vui, mất mát trong đó.

Hắn hiểu được, vị nghĩa tỷ này đang lo lắng cho mình. Làm trong lòng, dâng lên hơi ấm tình thân đã mất bao lâu nay.

"Tỷ tỷ, ta đi rất nhanh sẽ trở về!

Không cần phải lo lắng cho ta a."

Lục Tuyết mím môi mỏng, đặt chén cơm đang đút dở trên tay xuống. Nhìn hắn, oán trách:

"Ta không phải lo đệ không trở về, mà lo bản thân cũng đệ gặp nguy hiểm.

Chỉ thể hiện thiên phú bản thân một chút, đã bị người ta truy sát.

Hỏi làm sao, ta và phụ thân không lo lắng cho được!"

Vương Trung gãi gãi đầu, cười khổ. Nhìn về phía Lục Tuấn còn đang im lặng, đưa ánh mắt ra dấu cầu cứu.

Thấy ánh mắt của hắn, lão tằng hắng một tiếng, nhìn về phía nữ nhi của mình, khuyên bảo:

"Tuyết nhi, đệ đệ con dù gì cũng là đệ tử chân truyền của Thiên Nguyên Tông.

Nếu hắn, không quay trở lại.

Tông môn trách tội, ai sẽ gánh vác đây?"

Nói xong, lão đưa ly rượu lên uống cạn, lại nói:

"Cá chép chỉ ở trong biển lớn, không thử vượt long môn thì biết khi nào mới hoá rồng đây.

Vân nhi rời đi, nhưng đổi lại yên bình cho người nhà ta và cả Lục gia.

Con hiểu chứ?"

Nàng nghe phụ thân nói vậy, thở dài nhìn Vương Trung, nói:

"Như vậy, đệ phải giữ gìn sức khỏe!

Nếu gặp nguy hiểm, nhất định phải báo cho sư trưởng trong tông môn giải nguy.

Không nên tự mình hành động liều lĩnh!

Hiểu chưa?"

Hắn gật đầu, chấp tay về phía hay người bọn họ, từ biệt. Trước khi xuất phát, vẫn không quên ôm Lục Thủy vào trong lòng. Dặn dò nàng, sau này phải nghe lời phụ thân và tỷ tỷ, không được nghịch ngợm.

Từ biệt người nhà xong, hắn ngồi trên lưng Hoả Kỳ Lân bay về phương hướng trở về Thiên Nguyên Tông.

Hai ngày sau, trên bầu trời Vương Trung vẫn còn đang sờ soạt thăm dò Chấn Thiên Kiếm và Thất Cấm Sơn.

Hắn tìm mọi cách, từ truyền linh lực cho đến nhỏ máu nhận chủ. Nhưng kết quả, vẫn không như mong đợi.

Hai món pháp bảo này, gần như là vật chết vậy. Làm cách nào, cũng không thể kích phát sức mạnh của chúng, khiến bản thân hắn cũng phải thở dài:

"Chả lẽ, phải đạt đến Khí Tông Cảnh mới có thể sử dụng chúng hay sao?"

Nghe thấy, tiếng lẩm bẩm của hắn trên lưng, Hỏa Kỳ Lân vừa bay, vừa an ủi:

"Chủ nhân, không cần lo lắng!

Chỉ cần ngươi đạt cảnh giới cao hơn. Việc điều khiển chúng, cũng không phải khó!"

Vương Trung im lặng, xem như đồng ý với nó. Ánh mắt hướng về phía xa xa chân trời suy tư.

Đoạn đường còn cách Thiên Nguyên Tông, khoảng cách tầm ngàn dặm đường. Đang muốn gọi Hỏa Kỳ Lân hạ xuống, để tránh kinh động cao tầng trong tông môn.

Đột nhiên, một âm thanh truyền theo linh lực cường đại, đánh thẳng vào phía hai người bọn họ.

Khiến hắn bị chấn động linh lực trong cơ thể, miệng nôn khan máu. May mắn đa phần lực lượng, được Hoả Kỳ Lân hoá giải, nếu không hắn đã vẫn lạc tại chỗ.

"Cao nhân phương nào, giáng lâm Thiên Nguyên Tông ta!

Trách lão phu hồ đồ, không nhận ra tôn giá ghé thăm."

Đột nhiên, mười bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ. Trong đó, bao gồm tông chủ, bảy vị Phong chủ và hai lão giả gương mặt lạ lẫm.

Vương Trung chỉ nhìn cũng đoán được, hai vị lão nhân này chính là những thái thượng trưởng lão toạ trấn Thiên Nguyên Tông hiện nay. Tu vi đã đạt đến Đại Thiên Tôn Cảnh đỉnh tiêm chiến lực.

Hắn cố gắng nén thương thế bản thân, chấp tay về phía mười người bọn họ:

"Đệ tử Lục Vân Linh Vũ Phong bái kiến trư vị thái thượng trưởng lão, trưởng môn cùng các vị Phong chủ."

Bảy vị Phong chủ nhìn nhau, trong đôi mắt họ hiện lên sự chấn kinh, run động. Hai vị lão nhân, cũng xoay người nhìn về hướng bọn họ, thể hiện sự chất vấn.

Tông chủ Phụng Hoài Nhân thấy ánh mắt của các vị thái thượng trưởng lão, gằng giọng ho khan một tiếng:

"Tiểu tử, ngươi ra ngoài lịch luyện.

Tại sao, còn mang tai hoạ về tông môn?"

Vương Trung gãi gãi đầu, giả vờ không hiểu. Nhưng thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, khiến da đầu hắn tê rần. Lấy tay chỉ về hướng Hỏa Kỳ Lân, hỏi:

"Tông chủ, ý người tai hoạ là nó sao?"

Mọi người cùng nhau gật đầu, đồng ý với ý kiến của hắn. Không quan trọng là đối phương đang hỏi ai.

Nuốt ngụm nước bọt, âm thanh phát ra trong giây phút tĩnh lặng. Như cả không gian đều nghe được, Vương Trung sờ đầu Hỏa Kỳ Lân, nhìn về cao tầng tông môn, nói:

"Bẩm trư vị tiền bối, A Hoả là hộ thân thần thú của ta.

Nó không phải tai hoạ như mọi người đã nghĩ a!"

Hừ!

Tiếng hừ lạnh một trong hai vị lão giả vang lên. Ánh mắt như phun ra tia lửa, nhìn về phía Hoả Kỳ Lân, quát:

"Tôn giá, thân là Thánh Linh Thú trong thiên địa.

Mà lại cam tâm tình nguyện, làm nô lệ cho một tiểu bối nhân tộc ta hay sao?"

"Bản thân ngươi, về tu vi, về tâm cơ khí độ không thua kém gì các cường giả Đại Thiên Tôn bọn ta.

Nếu ta là ngươi, có chết cũng không đồng ý!

Không phải sao?"

Nói xong, lão híp mắt nhìn về phía vị thái thượng trưởng lão còn lại. Ý bảo cẩn thận, sợ đối phương chó cùng dứt dậu.

Hoả Kỳ Lân thấy, bọn họ đề phòng mình như vậy. Trong lòng thở dài, bất lực buồn bực suy nghĩ.

"Nếu ta mà còn một thân tu vi như trước kia.

Đã treo lên, đánh hai tên già chết tiệt các ngươi rồi."

Vương Trung đứng đó, cũng không biết làm cách nào cho phải. Bỗng dưng hắn nhớ ra điều gì đó, chấp tay về phía Phụng Hoài Nhân, nói:

"Tông chủ, chỉ cần ta chứng minh nó không thể làm hại mọi người.

Thì ta, được phép mang nó theo bên mình có đúng không?"

Vạn Tâm Thiên nhìn về hắn, trong lòng hiện lên sự lo lắng, quát:

"Vân nhi, không được làm càn!

Các vị trưởng lão sẽ có sự suy xét. Ngươi không cần làm điều gì dại dột."

Hắn nhìn về phía đối phương, tươi cười:

"Sư tôn, không cần lo!

Ta có cách chứng minh A Hoả sẽ không gây nguy hiểm, bất lợi cho tôn môn sau này."

Vừa dứt lời, hắn vận dụng linh lực hiện ra ấn ký liên kết giữa bản thân mình với Hoả Kỳ Lân.

Hai ấn ký màu tím đậm hiện ra, xuất hiện trên trán của hai người. Sáng chói cả vùng trời, biểu hiện cho sự gắn kết sinh mệnh.

Bạn đang đọc Thiên Nghịch Thời Không sáng tác bởi vuongtrung159
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuongtrung159
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.