Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngồi Lên Toạ Kỵ

Tiểu thuyết gốc · 1441 chữ

Trên bầu trời Thiên Nguyên Tông, Vương Trung đi theo sau đám người cao tầng trở về.

Sự xuất hiện của Hoả Kỳ Lân, làm dấy lên sự nghi hoặc trong lòng các đệ tử đang đứng phía dưới.

"Các ngươi nhìn xem, đó không phải là Thánh Linh Thú Hoả Kỳ Lân trong truyền thuyết hay sao?"

"Không ngờ rằng, trên đời này lại thật sự có Thánh Linh Thú, ta chỉ nghĩ đó chỉ là trong tưởng tượng của tu sĩ chúng ta."

"Hừ! Ngươi thì biết gì chứ!

Bọn chúng đương nhiên có tồn tại, nhưng với tu vi chúng ta chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà thôi."

Trong lúc, bọn họ vẫn còn đang xôn xao, một vị đệ tử bỗng nhiên run rẩy đưa tay chỉ về phía trên trời, hô to:

"Các ngươi nhìn xem, đó không phải là quán quân thi đấu nội môn kỳ này, Lục Vân của Linh Vũ Phong hay sao!"

Theo phương hướng ngón tay của hắn, mọi người cũng dõi mắt nhìn lên. Đúng là có một thân ảnh thiếu niên khoảng 14-15 tuổi đang ngồi trên lưng Thánh Linh Thú, mặc trang phục biểu tượng Linh Vũ Phong.

Nếu nói bất ngờ nhất, có lẽ là sáu vị đệ tử của Linh Vũ Phong. Bọn họ cũng chỉ là thấy, các đệ tử tập trung lại với nhau. Nên cũng đến góp vui, lại không lường trước được tiêu điểm lần này là vị tiểu sư đệ mới nhập môn.

Ngũ đệ tử Thiết Hoành Không há to mồm, lắp bắp chỉ về hướng trên không, nói:

"Đại...đại sư tỷ, ngươi nhìn xem...đó có phải là... tiểu sư đệ hay không?"

Đừng nói đại đệ tử Mộc Tâm, ngay cả bốn người còn lại cũng tròn xoe đôi mắt nhìn lên hướng Vương Trung, run động không thôi.

Cách đó không xa, khu vực đệ tử Thiên Kiếm Phong đang đứng. Phó Ngôn cũng nhìn về thấy thân ảnh của Vương Trung, đang cưỡi trên lưng Hoả Kỳ Lân.

Ánh mắt như muốn phun ra lửa, thể hiện sự đố kỵ ganh ghét. Hắn nhỏ giọng, nói với người thanh niên đang đứng ở phía trước:

"Đại ca, huynh xem tên tiểu tử Lục Vân có tài đức gì?

Mà lại có thể ngồi chễm chệ, trên lưng Thánh Linh cơ chứ!

Vị trí đó, nếu là huynh không phải lại càng thích hợp hơn sao?"

Phó Chính đứng đó, chấp tay sau lưng ánh mắt híp lại. Hắn sau không nghe được ý khích tướng trong lời nói của đệ đệ mình cơ chứ.

Nhưng hắn, vẫn im lặng không bận tâm, mà trong lòng dấy lên suy nghĩ:

"Tiểu tử này, thể hiện thiên phú vượt trội, cơ duyên lại thâm hậu như vậy.

Sau này, nhất định là một đại địch của ta. Ở trong Thiên Nguyên Tông này, ngôi sao sáng chói nhất không thể ai khác ngoài Phó Chính ta.

Lục Vân, đừng chết quá sớm. Ngươi tương lai, nhất định phải nằm xuống dưới tay ta."

Thu lại suy nghĩ, hắn không nhìn thân đệ đệ của mình. Mà xoay người, hướng về phía động phủ trên Thiên Kiếm Phong.

Vương Trung sau khi, chứng minh nổi lo trong lòng của các vị trưởng bối tông môn, hắn liền theo họ quay trở về.

Vừa tới nơi, lại thấy thân ảnh của các vị đồng môn của Linh Vũ Phong. Nên hạ lệnh cho Hoả Kỳ Lân, từ từ đáp xuống.

Thân hình to lớn, hơn mười trượng của Hoả Kỳ Lân như đập vào trong ánh mắt của các vị đệ tử.

Các đệ tử nam, thì chỉ biết ước ao, mình cũng có thể ngồi lên lưng một Linh Thú uy vũ như vậy.

Còn các đệ tử nữ, thì thể hiện sự sùng bái trong ánh mắt. Có nữ nhân nào, mà lại không thích nam nhân cường đại.

Bọn họ, cũng là thân phàm mắt thịt, chỉ mong một sự che chở cường đại để sau này nương tựa vào mà thôi.

"Các vị sư huynh, sư tỷ vẫn mạnh khỏe chứ!" Vương Trung tươi cười, chấp tay hướng về bọn người Mộc Tâm, nói:

Thấy vậy, mọi người cũng cười đi về phía hắn. Bốn vị sư huynh người thì hoành vai khen ngợi, kẻ thì hối hắn trở về ngọn chủ Phong huynh đệ cùng nhau đối ẩm rượu ngon.

Đại sư tỷ Mộc Tâm thì cười cười, không nói gì. Dù sao bản thân cũng là đệ tử bối phận cao nhất trong đám người bọn họ. Thân là nữ nhi, nàng cũng rất giữ ý tứ trong lời nói và hành động.

Vạn Tâm Nhi lục sư tỷ của hắn, thì ánh mắt sáng rực. Đi đến vòng tay hắn, nũng nịu đáng yêu, hỏi:

"Tiểu sư đệ, có thể cho ta ngồi thử trên lưng toạ kỵ ngươi được không?"

Vương Trung cười cười, nhìn nàng:

"Sao tỷ đoán được, nó là toạ kỵ của ta?"

Nàng thể hiện sự giảo hoạt trong ánh mắt, đôi mắt đẹp xoay tròn, chu miệng nhỏ, nói:

"Đâu cần phải suy đoán, Thánh Linh Thú đa phần tu vi Đại Thiên Tôn Cảnh.

Đừng nói là các vị Phong chủ, ngay cả các vị lão tổ cũng chưa chắc ngồi lên lưng nó được.

Nếu nó không nguyện ý, đệ chỉ là một tu sĩ nho nhỏ thì làm sao ngồi lên lưng nó.

Lại còn kinh động cao tầng trong tông chứ!"

Nghe nàng nói vậy, hắn cũng gãi đầu cười cười nhìn sang Hoả Kỳ Lân, gật đầu một cái ý cho phép nàng ngồi lên.

Hoả Kỳ Lân ngáp một hơi dài, cũng không thèm để ý. Từ cổ chí kim, biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, tu sĩ cường đại ai chả muốn một lần thu Thánh Linh làm thú sủng.

Đạt được sự đồng ý, Vạn Tâm Nhi vui vẻ đi đến trước Hoả Kỳ Lân. Thấy dáng vẻ to lớn, uy áp mạnh mẽ phát ra từ nó. Nàng co rụt, nuốt một ngụm nước bọt đưa ánh mắt dò hỏi về phía sau:

"Lục sư đệ, có thật ta được phép ngồi lên không?"

Thấy ánh mắt e ngại của nàng, Vương Trung cười phì, nói:

"Sư tỷ, cứ thoải mái a!

Ta đã cho phép, không sao đâu!"

Nàng nghe vậy, quay người sang nhìn Hoả Kỳ Lân. Ánh mắt kiên định, vươn tay sờ lên chân nó, nói:

"Hoả Kỳ Lân a, ta không có ác ý!

Chỉ là thấy người to lớn, uy vũ muốn tiếp cận làm quen thôi."

Lười biếng đáp lời, nó nằm dài trên đất. Mặc kệ đối phương, muốn làm gì thì làm, chỉ là một tu sĩ Đại Khí Sư nhỏ bé, không thèm để đối phương vào mắt.

Thấy không có sự phản kháng quá khích, Vạn Tâm Nhi cũng yên tâm. Bước từng bước về phía thân, chầm chậm leo lên, ngồi trên lưng nó.

Đang muốn thể hiện, sự vui mừng với đồng môn. Đột nhiên, Hoả Kỳ Lân đứng dậy ngước cao đầu về phía không trung, gầm to. Nàng thấy vậy hoảng sợ vô cùng, hoảng loạn nhìn về phía Vương Trung cầu cứu.

Vương Trung cười cười, khoan tay trước ngực, đi đến vỗ vào chân nó, nhìn nàng đang như muốn sắp khóc, hỏi:

"Sư tỷ, có muốn nó đưa tỷ bay một vòng trên trời, ngắm cảnh đẹp tông môn ta hay không?"

Vạn Tâm Nhi hoảng sợ, đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn, gật đầu nhẹ. Không dám cự quậy thân thể, sợ chọc giận Hoả Kỳ Lân phía dưới thân.

Thấy nàng đáng yêu như vậy, hắn cười cười nhìn sang các vị sư huynh, sư tỷ nháy nháy mắt. Bọn họ như hiểu ý, cũng ôm miệng cười trộm.

Vương Trung nhìn Hoả Kỳ Lân, nói:

"Đi đi!"

Nghe được mệnh lệnh, nó gầm lên một tiếng, nhón bốn chi phóng thẳng lên trời, Vạn Tâm Nhi thấy nó đang đưa mình lên không trung thì hoảng sợ nhắm đôi mắt đẹp, hét lớn ôm vào thân nó, sợ té ngửa xuống đất.

Khi đã cố định một độ cao, nàng từ từ mở mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Hoả Kỳ Lân vẫn đang bay trên không trung, cách mặt đất khoảng nghìn trượng.

Nàng đưa mắt nhìn xuống, thấy tất cả cảnh đẹp, bảy ngọn núi hùng vĩ đang nối đuôi nhau. Cảnh đẹp như tranh, khiến nàng vui vẻ hét to:

"Bay lên!"

Bạn đang đọc Thiên Nghịch Thời Không sáng tác bởi vuongtrung159
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuongtrung159
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.