Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm Dương Đại Luận

Tiểu thuyết gốc · 2733 chữ

Chương 12:

Mọi chuyện xảy ra thực sự quá nhanh khiến cho không ai có thể ngờ nổi. Thanh niên kia quá sức mạnh mẽ rồi, chỉ cần vài chiêu thức đơn giản đã đánh ngã được một đám người thực lực không tầm thường, hơn nữa lại không có vẻ gì là khó khăn cả. Hắn khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén quét qua xung quanh, doạ cho một đám người liên tục lùi lại. Chỉ có duy nhất một người không lui bước mà lại nhanh chóng tiến lên, trong tay cầm một ấm thuốc lam quang tinh xảo, linh khí sáng ngời.

- Hai vị đại ca này, có thể hay không thương lượng đôi chút, cho ta đi qua hay không.

Người này không ai khác chính là Hàn Phong. Hắn không có giống đám người xung quanh đòi chém đòi giết, ngược lại hai tay ôm quyền thành khẩn lên tiếng, thái độ vô cùng tốt. Thanh niên trẻ tuổi thấy Hàn Phong thái độ đúng mực, khuôn mặt bình hoà, khí chất thư sinh an tường, không có một chút giống đám người tục tằn lúc trước. Điều này cũng đem đến cho thanh niên trẻ tuổi kia chút thiện cảm nho nhỏ, không có ra tay đánh người, thế nhưng hắn cũng không có nhân nhượng chút nào cả, lập tức cao giọng ngăn cản.

- Ngươi là ai, tới có chuyện gì. Thiếu chủ nhà chúng ta đang ở bên trong, khi khác ngươi lại tới.

Hàn Phong nghe được lời này, trong đầu hơi suy nghĩ một chút, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười hiền lành, lại chắp tay lần nữa thương lượng.

- Vị đại ca này, ta là biểu huynh của Thanh Khê, được nàng uỷ thác mang tới vật này. Xin hai vị có thể châm trước một chút, cho ta vào trong có được hay không.

Hàn Phong vừa nói vừa đem ấm thuốc đưa tới phía trước, đồng thời ống tay để lộ ra hình thêu một đầu yêu lang màu xanh nhạt, chính là biểu tượng của Thanh Lang dong binh đoàn. Ấm thuốc này vừa tinh xảo vừa xinh đẹp, mặt trên lưu động một dòng suối xanh cùng đám cỏ hoa trôi nổi lững lờ, vừa nhìn đã có cảm giác yêu thích không rời. Mấy tên dong binh tục tằn phía sau lưng Hàn Phong cũng nhìn tới vật này, có người cực kỳ hiểu chuyện thì lập tức há hốc mồm không nói lên lời.

Hai thanh niên đưa mắt nhìn nhau. Vật kia nhìn qua không tầm thường, thật cũng có khả năng là của Diệp Thanh Khê. Người này thân mang y phục Thanh Lang, thái độ lại nhã nhặn hiểu chuyện, thật cũng có khả năng là biểu huynh của nàng. Thế nhưng bọn chúng vẫn có chút không chịu, tên lớn tuổi hơn mở miệng khéo léo từ chối.

- Ra là Diệp huynh. Thứ lỗi cho chúng ta một chút, thiếu chủ đã có lệnh, không cho bất cứ ai vào trong. Ngươi có thể đem vật kia qua đây, chúng ta sẽ phụ trách mang vào.

Hàn Phong lông mày hơi nhướng, cảm thấy chuyện này thật sự càng lúc càng không ổn. Ngay từ khi thấy xung đột tại cửa dược quán, lại nghe lời giao tiếp đôi bên, biết được hai người trẻ tuổi là người nơi khác tới thì hắn đã hiểu Diệp Thanh Khê gặp rắc rối lớn rồi. Càng là như vậy, hắn nội tâm càng thêm bình tĩnh, nhanh chóng sắp xếp câu từ rồi bày ra một bộ mặt khó xử, đối với hai thanh niên tiếp tục nhẹ nhàng thuyết phục.

- Hai vị đại ca có thể xem xét một chút hay không. Vật này là chính miệng Thanh Khê muội yêu cầu ta mang tới, nói là đại lễ đặc biệt được chuẩn bị từ lâu để dành tặng cho ai đó. Nếu là có gì sơ sót…

Hắn chỉ nói một nửa câu trước, nửa câu sau bỏ trống, để cho hai người kia tự mình cảm nhận. Thế nhưng chính cách nói giấu đầu hở đuôi này của Hàn Phong lại khiến cho hai thanh niên trẻ tuổi cả kinh. Vật này nhìn qua thực sự hết sức tinh xảo hoa mỹ, xác thực là một món đồ không tầm thường, vô cùng có khả năng là vật được chuẩn bị riêng cho thiếu chủ của bọn hắn. Nếu đúng thật đây là vật Diệp cô nương kia chuẩn bị cho thiếu chủ, bọn hắn mà lỡ tay không cẩn thận làm bể vỡ hư hao, hậu quả thiết tưởng không ai có thể gánh vác nổi. Nghĩ tới đây, thanh niên trẻ tuổi vội vàng ôm quyền, đối với Hàn Phong lập tức thay đổi thái độ.

- Ra là vậy, vất vả cho Diệp huynh quá. Diệp huynh, mời.

Hắn lập tức né qua một bên, tên còn lại nhanh chóng mở rộng đại môn, hết sức cẩn thận để cho Hàn Phong thông qua. Bọn chúng không cẩn thận làm sao được. Đây đã là vật của thiếu chủ, an toàn của nó xem ra còn quý giá hơn mạng của bọn chúng đó, ai mà biết vật kia hiện tại tình trạng thế nào, là lành lặn hay sứt mẻ chứ. Tốt nhất là để cho tên biểu huynh này cầm theo, nếu có hư hao thì ít nhất cũng là một mình hắn gánh vác, mạng nhỏ bọn chúng vẫn được giữ lại. Hàn Phong cười cảm kích một tiếng, trong ánh mắt ngỡ ngàng của đám dong binh đường đường chính chính bước vào dược quán, bỏ lại đằng sau lưng một đống dấu hỏi to đùng.

Diệp Thanh Khê từ khi nào mà lại có một vị biểu huynh như vậy?

Thanh niên đi cùng trực tiếp hộ tống Hàn Phong, điều này cũng tránh cho hắn chẳng may đi lạc. Dược quán này tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, hai dãy phòng song song chạy dài, cách một đoạn lại có vài tên thanh niên mặc áo bào lẳng lặng đứng đó. Hàn Phong cùng thanh niên giữ cửa phải vượt qua mấy lượt kiểm tra cùng giải thích mới có thể thông quan, tại trước một y đường rộng lớn thì ngừng lại.

- Diệp huynh, ta chỉ có thể đưa ngươi tới đây. Thiếu chủ cùng Diệp Thanh Khê cô nương đang ở bên trong.

Nói rồi hắn cũng đứng ở nơi đó tươi cười chờ, tới đây coi như đã xong cái nhiệm vụ này, nếu vật kia có sai sót cũng không phải lỗi lầm của hắn. Nếu thiếu chủ hài lòng thì hắn đứng đây còn có thể trước hết đón lõng nhận được ban thưởng. Hàn Phong cười cảm tạ thanh niên một câu, hít sâu một hơi bình tĩnh đẩy cửa y đường bước vào.

- Thanh Khê muội muội quả nhiên là trời sinh tư chất thiên tài. Tháng trước gặp mặt nàng mới đột phá Trúc Cơ cảnh nhất tầng, tháng này nàng đã vượt ta mà trước tiên đột phá tới nhị tầng rồi. Tốc độ này quả thực có thể sánh ngang với tứ đại cao thủ tại kinh đô, Tô Thành ta nghĩ tới mà xấu hổ vô cùng…

Vừa bước vào y đường, Hàn Phong bên tai đã nghe thấy một tiếng cười ẩn chứa ba phần tâng bốc bảy phần ngạo mạn. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, cẩn thận quan sát thái độ từng người nơi này. Phía trên chủ vị không ngờ ngồi lấy một thanh niên xa lạ khoảng chừng hai năm hai sáu tuổi, trên người mặc một bộ đồ màu tím tinh tế, cổ áo thêu bông tuyết tử sắc, khuôn mặt tuy anh tuấn nhưng lại hơi có chút nhợt nhạt. Phía dưới hai bên chia làm hai nhóm người ngồi, bên trái là một nhóm người có già có trẻ, đều cùng một kiểu áo bào trắng, ngực thêu tử tuyết bắt mắt. Bên phải lần lượt là Diệp binh đoàn trưởng Diệp Thanh Lang, Diệp Thanh Khê khuôn mặt lạnh lùng, cùng hai vị Ngô, Mạc phó đoàn trưởng. Hàn Phong bước vào làm lời đang nói dở của thanh niên áo tím bị cắt ngang, hắn có chút khó chịu giương mắt nhìn Hàn Phong.

- Ngươi là ai?

- Hàn Phong?

Hai âm thanh cùng lúc vang lên, thanh niên kia khó chịu lên tiếng, trong khi Diệp Thanh Khê âm thanh mềm mại như nước cũng mở miệng kêu gọi. Diệp Thanh Lang đôi mắt loé sáng nhìn Hàn Phong, lại nhìn tới ấm thuốc trên tay hắn, kín đáo vươn bàn tay giữ lấy tay con gái ngăn không cho nàng đứng dậy, khoé miệng nở một nụ cười khó hiểu. Trong khi thanh niên áo tím rõ ràng cũng thấy sự thay đổi thái độ của Diệp Thanh Khê, ánh mắt lập tức xuất hiện khắc nghiệt. Đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Khê nữ nhân kia mở miệng, lại không phải là mở miệng đối với hắn mà là đối với một nam nhân khác, điều này không thể nghi ngờ chính là một loại sỉ nhục.

Mấy người còn lại cũng lần lượt tò mò dò xét Hàn Phong, đều tự hỏi tại sao tên này có thể mò vào tận chỗ này. Hàn Phong làm sao có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra, hắn tạm bỏ qua thanh niên kia, đưa lên ấm thuốc tinh xảo tuyệt mỹ, đối với Diệp Thanh Khê tươi cười đối ứng.

- Ta đem trả lại vật này cho ngươi. Trước đó ngươi rời đi vội vàng, ta còn chưa có kịp nói lời cảm tạ đâu.

Lời này vừa nói ra, không khí bất chợt đông cứng rồi trở nên cực kỳ vi diệu. Diệp Thanh Khê khuôn mặt bỗng chốc ửng hồng, đôi mi cong vút vừa hờn dỗi vừa xấu hổ, trên môi cũng không ngăn nổi nụ cười chợt nở. Diệp Thanh Lang nhìn thấy hết biểu hiện của nữ nhi, mày rậm nhếch lên, ánh mắt loé sáng không biết đang suy nghĩ điều gì. Trong khi phía trên chủ vị thanh niên áo bào tím đi từ cung bậc cảm xúc này tới cung bậc cảm xúc khác. Hắn giận dữ vì tên khốn kia dám bỏ qua lời hắn nói, hắn ngẩn người tới mộng mị khi chứng kiến nụ cười tựa tiên thiên của Diệp Thanh Khê, rồi lại lập tức trở nên cuồng nộ khi nụ cười ấy chẳng phải dành cho hắn. Đây là cái cảm giác gì? Tô Thành hắn từ nhỏ tới lớn, chưa có ai dám bỏ qua hay trái lời, cũng chưa có thứ gì hắn muốn mà không đạt được, vậy mà hôm nay lại liên tiếp trải nghiệm. Điều này không khác gì mạnh bạo chà đạp lên lòng kiêu hãnh của hắn.

- Hàn Phong, ngươi đem qua đó để đi.

Diệp Thanh Lang lại một lần nữa ghìm tay nữ nhi lại, thanh âm ôn hoà đối với Hàn Phong đáp lời. Hàn Phong cũng thu tất cả cảm xúc của người ở đây lại, đặc biệt là thái độ thù địch của thanh niên áo tím kia, đáy lòng âm thầm xoay chuyển. Hắn chắp tay với Diệp Thanh Lang, xoay người tiến về phía bàn sách đặt ấm thuốc xuống, vậy mà lại không lập tức rời đi mà nâng cuốn sách Diệp Thanh Khê đang đọc dở lên, ngồi xuống chiếc ghế của nàng tiếp tục đọc.

Hành động này rơi vào mắt tất cả mọi người ở đây, lại một lần nữa khiến không khí trở nên vi diệu. Thanh niên tên Tô Thành hai mắt phun lửa, bàn tay nắm chén trà tới gân xanh chằng chịt. Thế nhưng hắn chung quy vẫn rất có khí độ cùng tu dưỡng, vậy mà thực sự có thể nhịn xuống cục tức này. Tô Thành dần thả lỏng hai tay, đối với lão nhân đứng sau lưng thì thầm gì đó, thái độ cũng ôn hoà trở lại, miệng nở nụ cười như gió xuân tiếp tục cùng Diệp Thanh Lang trao đổi.

Hàn Phong cầm trên tay cuốn sách đọc dở, trong mũi ngửi thấy hương u lan của giai nhân quanh quẩn thì nội tâm cũng an tĩnh trở lại. Hắn đem cuốn sách trên dưới xem xét một lượt, cảm thấy trang giấy từ lâu hoen vàng, bên ngoài ghi bốn chữ “Âm Dương Đại Luận” cũ kỹ mờ nhạt, cũng không biết nó đã có bao nhiêu năm tháng lịch sử. Mặc dù cổ kính xa xưa, nhưng Diệp Thanh Khê lại chăm sóc giữ gìn nó rất tốt, gáy sách được bọc lụa vô cùng cẩn thận, ngoài màu mực đã cũ ra thì trang giấy lại được bảo quan gần như không một vết xước. Hàn Phong cũng là một người vô cùng yêu sách, nhìn từ điểm này hắn cũng phần nào nhận ra được tính cách của Diệp Thanh Khê. Nàng chẳng những xinh đẹp vô song, tính tình còn cực độ tiên thiên xuất chúng.

“Đạo trời, là lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu. Âm Dương giả, thiên địa chi đạo giả, vạn vật chi cương kỷ, biến hóa chi phụ mẫu, sinh sát chi bản thuỷ!”

Ngay câu đầu tiên đã làm Hàn Phong phải lặng người suy nghĩ, càng nghĩ lại càng cảm thấy kinh ngạc, càng cảm thấy không thể tin nổi. Câu nói này tuy vô cùng đơn giản, trình bày vô cùng ngắn gọn dễ hiểu, nhưng cũng vô cùng tường tận bao quát. Nó không ngờ đã chạm tới bản chất sự việc lẫn sự vật, khiến cho hầu như tất cả mọi biến hoá trong thiên địa đều có thể đem lời này ra lý giải.

Người viết sách này thực sự là một hiền triết.

Đúng lúc Hàn Phong còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, hắn cơ thể đột nhiên cảm thấy một luồng ánh mắt khó hiểu chiếu tới, giống như muốn dò xét toàn thân trên dưới hắn vậy. Hàn Phong rùng mình một trận, không khỏi cảnh giác trong lòng, nhưng lại không làm cách nào có thể chống lại. Hắn kín đáo đưa mắt nhìn xung quanh, muốn xem ai đột nhiên nhìn lén, cuối cùng có thể chắc chắn dò xét kia tới từ vị lão nhân áo xám đứng sau lưng thanh niên Tô Thành.

Cảm giác bị dò xét càng lúc càng lớn, ánh mắt kia bao trùm mọi ngóc ngách da thịt, chiếu tới từng đường ngõ kinh mạch trong thân thể Hàn Phong. Hắn không khỏi căng thẳng trong lòng, đối phương quá mạnh, hắn không thể có cách nào chống lại cả. Thế nhưng khi luồng ý niệm kia dò xét tới đan điền khí hải, đám vật chất kỳ dị giống như bị làm phiền từ trong giấc ngủ vậy. Nó nhẹ nhàng chấn động một cái, đem luồng thần niệm ngoại lai toàn bộ một ngụm cắn nuốt, cắt đứt tất cả dò xét, cũng làm cho Hàn Phong thở phào một hơi. Hàn Phong có chút cảm thấy giải khai cùng may mắn, dù sao cái thứ kia chưa rõ là tốt hay xấu, hắn cũng không muốn để người nhìn ra.

Lão nhân áo xám bên cạnh thanh niên Tô Thành mở ra hai mắt, khuôn mặt hiện lên chút khó hiểu rồi lập tức bỏ qua. Cái trấn nhỏ rách nát này làm sao có người đủ trình độ so với lão. Lão thì thầm mấy lời vào bên tai Tô Thành, biểu đạt kết quả dò xét vừa rồi.

Tô thiếu gia vừa nghe được mấy lời này, trong mắt xuất hiện thần thái khinh bỉ vô biên vô hạn, sự tự tin cao ngạo giống như từ trên chín tầng trời ùa xuống vây quanh hắn. Haha, ra là một tên phàm nhân phế thể, ngoài việc cơ thể sinh mệnh lực có chút cao cường thì còn có gì chứ? Có thể so với Băng Linh thể của hắn hay sao? Đích thực là cặn bã so với hoàng kim!

Bạn đang đọc Thiên Nguyên sáng tác bởi dsluong1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dsluong1997
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.