Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết Thúc…

Tiểu thuyết gốc · 1511 chữ

Chương 5:

“Tiiiiii! Tách! Tách…!!”

Chùm Photon siêu tới hạn phút chốc chiếu tới cầu pha lê thập sắc, dấy lên những đợt rung động kỳ dị. Không gian bốn phía tựa như bị cuộn tròn lại, chồng chéo vặn xoắn lên nhau, từ trung tâm va chạm xuất hiện vô số những vết rách đen kịt kinh người, lan toả ra bốn phía xung quanh. Đám vật chất mười màu chuyển động càng lúc càng theo quy tắc, mười màu hợp lại thành chín màu, rồi thành tám màu, thành bảy màu, sáu màu…

… Minh Hà… Thập Tuyệt… Đạo… Chấp niệm…

- ?!

Mỗi một màu tụt giảm so với trước, cầu pha lê lại càng rung động dữ dội hơn trước, dường như không thể giam cầm vật chất bên trong được nữa. Đồng thời điểm nó cũng liên tục phát ra những tín hiệu xa xưa khó hiểu, một cách vô hình hiển hiện lên trong đầu mỗi người, thâm ý sâu sắc lại không thể nắm bắt.

Thế nhưng những thứ đó cũng không thể ngăn cản khí tức huỷ diệt mà trung tâm vụ thử nghiệm liên tục phát ra. Heli làm lạnh đã được rút sạch, chế độ tiếp nhận năng lượng cũng được tắt, nguồn điện duy trì lại càng khổng lồ, tất cả mọi sắp đặt của Hàn Phong lúc trước đã làm cho thử nghiệm lâm vào phản ứng dây chuyền mất kiểm soát, đã không thể dừng lại nữa rồi. Cho tới khi bên trong cầu pha lê chỉ còn lại ba màu sắc, nó bắt đầu răng rắc nứt vỡ, khí tức xé nát vạn vật bùng nổ. Băng Di nữ nhân kia ở gần trung tâm thử nghiệm nhất, trực tiếp bị đám vật chất ba màu lây dính. Nàng ta không kịp hét lên một tiếng, toàn bộ thân thể đã hoá thành một màn sáng ion, tan biến hoàn toàn ngay trước mắt mọi người.

Nói thì lâu nhưng kỳ thực mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Tính từ lúc Nguỵ Lâm tát hụt Hàn Phong tới khi Băng Di bị hoá khí vỏn vẹn chưa đầy một cái chớp mắt. Tiếp đó là Triệu Phong, Lý Hùng, Hạ Tông đám người lần lượt hoá khí biến mất mà không kịp để lại bất kỳ lời trăn trối. Nguỵ Lâm trong mắt triệt để sợ hãi, nó lần đầu cảm nhận được khí tức tử vong gần tới vậy, đặc biệt là thứ năng lượng mười màu duy trì sinh mệnh cho nó lại có xu hướng bị hút vào trong trung tâm phản ứng kia. Nó không muốn chết, nó còn muốn tiến hoá, nó phải nắm được sinh mệnh trong tay.

- Chết đi!

Nguỵ Lâm đem hoả lực chĩa về phía đám người Lưu thiếu tướng, tám đầu súng phun ra luồng đạn mãnh liệt tàn khốc. Đám người này áp chế nó quá gắt gao, không giết sạch bọn chúng thì không thể thoát vây. Thế nhưng người phía ngoài cũng sớm đã có chuẩn bị, chẳng những dựng lên màn phòng hộ bán nguyệt lam sắc, chặn lại phần lớn sát thương, khẩu pháo laser mười màu trong tay Lưu thiếu tướng lại càng không ngừng nghỉ công kích Nguỵ Lâm, khiến cho nó không thể chạy thoát. Dưới làn mưa đạn, hai bên quyết một trận tử chiến, trong khi khí tức huỷ diệt càng lúc càng nhanh chóng lan tràn, mới đây thôi đã tiến sát sau lưng nơi Nguỵ Lâm cố thủ.

… Nhân Tộc… Tôn…!

Cầu pha lê đã hoàn toàn răng rắc vỡ vụn, đám vật chất mười màu khi trước cuối cùng đã hoà trộn hoàn toàn lại với nhau, hợp nhất thành một đám khí lưu mờ ảo, lẳng lặng chậm rãi đứng tại đó xoay tròn, chẳng mấy chốc đã tạo thành một vùng thời không rung động muốn hút tất cả mọi thứ xung quanh lại. Đất đá, sắt thép, linh kiện, trần nhà sàn nhà, tất cả mọi thứ đều không một tiếng động mà hoá khí biến mất. Nguỵ Lâm triệt để phát cuồng, nó cảm nhận rõ ràng nguồn năng lượng thập sắc bên trong thân thể đang mãnh liệt bị rút ra, cuốn vào trong vòng xoáy huỷ diệt kia, nó cũng ngửi thấy hương vị cái chết đang bao phủ toàn bộ từng tấc trên thân thể máy móc, muốn đem hi vọng sinh tồn của nó bóp vụn.

- Aaa…. Chết đi!

Nguỵ Lâm hai mắt vằn máu như dã thú bị thương. Nó vươn ra hai bàn tay hướng về ngoài cửa, dùng tất cả khả năng mãnh liệt phụt ra toàn bộ hoả lực, mãnh liệt bắn phá trên màn sáng phòng hộ của đám người Lưu thiếu tướng. Đám người kia quả nhiên không thể chịu nổi, bị đạn pháo bao trùm toàn bộ, chết sạch không còn một mống, ngay cả Lưu thiếu tướng cũng bị bắn tới tan xương nát thịt. Cyborg Nguỵ Lâm chớp được thời cơ, cái gì mà tiến hoá bây giờ cũng không thể quý hơn sinh mệnh, muốn ngay lập tức quay đầu bỏ chạy thật xa. Thế nhưng đúng lúc này, người mà khi trước nó coi như là con sâu cái kiến lại nhanh hơn một bước hành động trước nó, quyết đoán nhảy lên tóm tấy cẳng chân nó quật mạnh.

- Quái vật! Chết đi!

Không ai biết sức mạnh con người có thể lớn tới bao nhiêu. Trong một khoảnh khắc, một bà cụ gần đất xa trời lại có thể nâng chiếc ô tô nặng vài tấn để cứu cháu gái, một lão tư gia thở không ra hơi lại có thể nhảy xa tới ba mét để bắt lấy đứa trẻ đang rơi. Thời khắc bùng nổ này của Hàn Phong cũng vậy, một khoa học gia trói gà không chặt lại có thể vận hết toàn bộ sức lực, bất ngờ đem tên robot cao hơn hai mét quật ngã xuống sàn, đem cái chân lớn hơn cả thân thể của hắn gắn gao ôm chặt, giữ chắc tên quái vật này lại, không cho nó di chuyển dù chỉ một tấc.

- Aaaaa…

Tiếng hét kinh sợ của Nguỵ Lâm thảm thiết vang lên, nó bị Hàn Phong một chiêu lẳng về phía sau. Giây phút này, nó mới nhận ra sinh mệnh quý giá tới thế nào. Nó không cam lòng, không cam lòng a… Bắt đầu từ nửa thân trên của Nguỵ Lâm bị hoá khí, rồi từng dòng ion bạch sắc lan tràn toàn thân, phá huỷ toàn bộ cấu trúc thân thể nửa người nửa máy. Trái tim bằng sắt của nó vẫn điên cuồng đập loạn, đem từng dòng năng lượng mười màu bơm khắp các vi mạch nhỏ nhất trong thân thể. Ánh mắt nó dần trở nên căm hận, đồng tử khoá chặt hình ảnh tơi tả của Hàn Phong vào sâu trong đáy mắt, lại dùng chút năng lượng cuối cùng tung ra một cước, đạp thẳng vào ngực nam nhân đã thiết kế ra nó.

Răng rắc!

Hàn Phong vốn cũng chẳng còn chút sức lực nào để né tránh, bị một cước của Nguỵ Lâm đạp tới, xương cốt lập tức nứt vỡ nát tan tành, hoá thành một đống bầy nhầy lõm sâu vào bên trong lồng ngực. Hắn nhếch miệng cười thảm một tiếng, nhìn ngón tay kim loại cuối cùng kia hoá khí bay đi, chính thân thể của hắn cũng đã hoá khí tới phân nửa. Hàn Phong nghĩ về cha mẹ, nghĩ về người thân, những người mà hắn chưa từng quen biết. Một đứa trẻ xuất thân từ trong ống nghiệm thì sao có thể biết... Họ là ai? Có từng biết tới sự tồn tại của hắn? Có cảm thấy nhớ hắn không? Hắn thực sự rất muốn một lần được gặp họ… Tại sao hắn lại tới thế giới này… Mục đích sinh mệnh thực sự của hắn là gì…

Đám vật chất kỳ dị có vẻ như đã thu thập đầy đủ tất cả tàn dư năng lượng thập sắc, ngay lúc này đây cuối cùng đã hoàn thiện biến đổi, khí lưu chuyển động chậm dần, rung động hư không, phút chốc ngưng tụ hoá thành một điểm kỳ dị nhỏ như hạt đậu. Hàn Phong trong mắt mơ hồ nhìn thấy một mảnh thiên hà hùng vĩ, trong dải thiên hà này có những ngôi sao khổng lồ rực rỡ, những hành tinh tràn ngập khí tức sinh mệnh, những kiến trúc lơ lửng trong vũ trụ bao la... Hắn ngơ ngác cảm nhận thấy hương vị tươi mát của hoa cỏ, lại nghe thấy âm thanh chim hót líu lo, vị ngọt dịu của nước suối trong khoang miệng. Mặc mặc dù trước ngực vẫn đau đớn khôn lường, thế nhưng thân thể dường như lại lâng lâng bay bổng, cực kỳ dễ chịu.

Đây… Là thiên đường sao?

Bạn đang đọc Thiên Nguyên sáng tác bởi dsluong1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dsluong1997
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.