Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Không

Tiểu thuyết gốc · 2290 chữ

Chương 6:

“Khụ Khụ!”

- Tỉnh rồi. Rốt cuộc tỉnh rồi. Thanh Khê muội muội đúng là thần y!

- Đúng vậy đúng vậy, thương thế như vậy cũng có thể chữa lành, Thanh Khê muội muội là đệ nhất thần y tại Tử Nguyệt thành.

- Ngươi cái đồ kém cỏi này, phải là đệ nhất thần y tại Tuyết Quốc mới đúng.

- Haha, ta xem phải là đệ nhất thiên hạ mới đúng…

Hàn Phong da thịt cảm nhận từng trận gió mát lạnh lướt qua, bên tai nghe thấy vô số âm thanh hỗn loạn, giống như có một đám người đang vây quanh hắn mà nhiệt tình tranh cãi vậy. Hắn vẫn cảm thấy trước ngực vô cùng đau đớn, thế nhưng dường như cũng được một luồng nhiệt khí ấm áp liên tục tiến vào, từng tấc từng chút bao phủ xoa dịu, đem xương cốt của hắn ổn định trở về. Cố gắng mở ra hai mắt, Hàn Phong trước mặt nhìn thấy một nữ tử với mái tóc màu lam nhạt, khuôn mặt thanh tú xuất trần, làn da sáng như bạch ngọc, cùng đôi mắt tựa hồ thu. Bốn mắt nhìn nhau, thời gian giống như đột ngột ngừng lại, nữ tử hơi kinh ngạc một chút, gò má nổi lên chút anh đào phớt nhẹ, đưa bàn tay rời khỏi ngực Hàn Phong đứng lên. Hắn lập tức ho khụ điên cuồng, trong miệng phun ra một đám máu đen đặc quánh.

- Tốt rồi, làm phiền các vị nhẹ tay một chút, đem hắn mang về dược quán. Để cho hắn nằm ngửa thẳng, chớ có ném ngang lên thân ngựa.

- Haha, Thanh Khê muội muội yên tâm. Lưu Mãnh, ngươi tới chăm sóc vị huynh đệ này một chút.

Hàn Phong lại một lần nữa chìm vào hôn mê. Dường như hắn chưa chết? Những người này là ai? Hương u lan vậy mà quanh quẩn mãi không ngừng…

Phải tới tận chiều ngày hôm sau Hàn Phong mới một lần nữa tỉnh lại. Xuất hiện trong tầm mắt hắn là trần nhà bằng gỗ màu xanh biếc, cửa sổ bên trái mở toang, mấy tia nắng yên bình đáp xuống trên vài chậu hoa màu lam nhạt. Hàn Phong trước ngực đã bớt đi rất nhiều cảm giác đau đớn, thế nhưng cũng phải cố gắng lắm hắn mới có thể dựng thân ngồi dậy. Chầm chậm nhìn xung quanh, đây là một căn phòng bằng gỗ đơn giản, phía đầu giường kê một cái bàn gỗ, bên trên có một lọ hoa phong linh, một chén nước đen đặc gần cạn đáy, cùng một hạt ngọc trai lẳng lặng phát sáng. Hàn Phong từ trước tới giờ đều sống trong căn cứ, lớn lên cùng các thiết bị khoa kỹ tối tân, chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc qua các loại vật dụng bằng gỗ như này mà chỉ mới nhìn thấy qua ti vi, nhất thời có chút ngây người.

Hàn Phong nhanh chóng lấy lại mạch tư duy, trong đầu cẩn thận sắp xếp lại suy nghĩ. Hắn còn sống sao? Đây rốt cuộc là nơi nào? Những người khi hắn lần đầu tỉnh lại là ai? Cyborg Nguỵ Lâm phải chăng đã bị tiêu diệt? Mọi chuyện thật sự khó giải thích, giống như một giấc mơ vậy.

Đúng lúc này phía ngoài truyền tới tiếng lách cách, rồi một thanh niên mở cửa tiến vào. Người này thân cao mét tám, khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy đường nét hoang dại, trên người mặc một bộ y phục màu nâu nhạt. Hắn vừa nhìn thấy Hàn Phong ngồi dậy trên giường, hai mắt lập tức phát sáng, cười haha hồ hởi chạy tới.

- Haha. Huynh đệ tỉnh rồi sao, trong người cảm thấy thế nào? Ta ở bên ngoài gần nhất nghe thấy nhịp thở của ngươi thay đổi liền trước hết tiến vào đây. Chà chà, ước gì ta là người bị thương a, đã lâu lắm rồi không được vào nằm trong dược quán. Ngươi không biết là có phước đức gì, lại được Thanh Khê muội muội đặc xá cho nằm tại đây. Huynh đệ ngươi tên là gì, ta là Lưu Mãnh, đệ nhất, không, đệ nhị nhân trong luyện khí cảnh lục tầng, thuật pháp trứ danh Mãnh Hoả Sư Tam Tài Liên Tương Ấn. Huynh đệ nói xem, tên khốn Hoằng Giáp kia làm sao có thể đánh lại ta có đúng không, ta chỉ thua kém Bàng đại ca một chút mà thôi. Ấy? Thanh Tâm châu?

Người thanh niên vừa vào đã mở miệng liên hồi lải nhải đủ thứ chuyện, lung tung lộn xộn không đầu không đuôi, gần như khiến cho Hàn Phong thiếu chút nổ cả óc. Chỉ cho tới khi hắn ngạc nhiên nhìn tới khoả ngọc trai lẳng lặng đặt trên bàn mới chịu im miệng, khuôn mặt nghệt ra trông thấy. Hàn Phong có chút không biết phải nói gì với người này. Luyện khí, thuật pháp, còn cái gì ấn kia, là thứ ngôn ngữ gì đây. Nhưng cái tên Lưu Mãnh này cũng thật có chút cổ quái, Lưu Mãnh, Lưu Manh, dù sao cũng là người cứu hắn?

- Lưu Mãnh, cảm ơn ngươi đã cứu ta. Xin hỏi, ta còn sống sao.

Hàn Phong cũng nghi vấn hỏi một câu không đầu không đuôi. Trải qua tất cả những chuyện trước đây, hắn cảm thấy hoàn cảnh bây giờ tưởng chừng như một giấc mơ vậy, có chút không thể xác định trạng thái bản thân. Lưu Mãnh sau giây phút thất thần cũng sực tỉnh lại, vò đầu bứt tai đau khổ nhìn Hàn Phong kêu lên.

- Huynh đệ, đương nhiên là ngươi còn sống, chẳng lẽ Thanh Khê muội muội ra tay mà ngươi còn có thể chết được sao. Haizza, biết vậy khi trước ta đã để ngươi nếm chút đau khổ, không nhọc công như vậy giữ ngươi nằm ngang. Thanh Tâm châu a…

Lưu Mãnh khuôn mặt méo xệch vừa đáp lời Hàn Phong vừa xuýt xoa nhìn khoả trân châu trắng tuyết lẳng lặng trên bàn. Hắn có chút muốn vươn tay chạm tới, lại mau chóng rụt lại nhìn quanh không dám, lén lút hỏi Hàn Phong.

- Huynh đệ, ngươi làm thế nào mà Thanh Khê muội muội chịu xuất ra Thanh Tâm châu vì ngươi điều trị vậy? Chỉ cần ngươi nói bí quyết ra, ta Lưu Mãnh chấp nhận chịu phạt của binh đoàn trưởng cũng truyền công pháp Băng Linh Quyết cho ngươi. Thế nào?

Hàn Phong cảm thấy đầu to ra một chút. Vị huynh đệ Lưu Mãnh này thật sự không biết phải nói gì nữa, hắn hoàn toàn không hiểu đối phương có ý gì. Thế nhưng đúng lúc này, từ ngoài cửa tiến vào một người nữa, đem tình huống khó xử của Hàn Phong rốt cuộc giải khai.

- Ngươi tỉnh rồi, cảm thấy trong người thế nào?

Người tới là một nữ tử mặc y phục màu xanh, mái tóc lam nhạt khẽ buông dài, ôm lấy thân hình mảnh mai yểu điệu. Ánh mắt tính lặng tựa hồ thu khẽ liếc qua Lưu Mãnh, khiến hắn vội thu hồi ý định sờ trộm Thanh Tâm châu, đứng tại một bên mà cười cầu tài hì hì. Đây chính là nữ tử mà lần tỉnh lại đầu tiên Hàn Phong đã đối mặt.

Hàn Phong một lần nữa nhìn thấy đối phương, nét mặt nếu so với Lưu Mãnh khi nhìn thấy Thanh Tâm châu thì cũng dần trở nên ngu ngốc không kém. Thế nhưng hắn dù sao cũng là người khô khan, sống đời khoa kỹ, nhất thời nửa khắc chỉ bởi vẻ đẹp siêu thoát của đối phương mà thất thần, bản tâm hoàn toàn không dâng lên một chút xao động, lúc này nhanh chóng thu hồi thất thố, ánh mắt thanh tịnh chắp tay cảm ơn.

- Ta đã cảm thấy khoẻ hơn, chân thành cảm ơn cô đã tận tình cứu chữa. Xin cho hỏi, nơi này là đâu, có phải tại A quốc?

Thiếu nữ nhìn qua thương thế trên người Hàn Phong, cảm thấy trước ngực của hắn tuy vẫn còn băng bó kín mít thế nhưng đã không còn lõm xuống như hôm qua nữa thì hơi gật đầu. Tuy sắc mặt chưa thực sự tốt, nhưng tĩnh dưỡng vài ba hôm có lẽ sẽ ổn. Nàng lúc này cũng nghi hoặc lên tiếng đáp lời.

- A quốc sao? Ta chưa từng nghe tới A quốc. Nơi này là Bạch Nguyệt Trấn, nằm trong Tử Nguyệt Thành thuộc Tuyết quốc. Ngươi không phải người ở đây sao?

Lưu Mãnh lúc này cũng cảm thấy giật mình. Cái tên A quốc này quả thực hắn lần đầu nghe thấy, Hàn Phong cũng là người bên ngoài đầu tiên mà hắn nhìn thấy, nhưng dường như trong trí nhớ của hắn thì không có A quốc? Lần đầu gặp Hàn Phong hấp hối tại bìa rừng, hắn cũng hết sức ngạc nhiên đối với trang phục cùng kiểu cách của đối phương, thật không giống… với người thường lắm?

Hàn Phong trong lòng một mảnh hoang mang vô tận. Những người này phục trang kỳ dị, phong cách lạ lẫm, câu từ giao tiếp cũng kỳ dị không kém, khác xa so với những người tại căn cứ hay là trên ti vi, quả thực không giống với hoàn cảnh tại A quốc. Cái tên Tuyết quốc này, dường như hắn cũng chưa từng nghe thấy hay đọc được trong bất kỳ cơ sở dữ liệu nào? Đây là chuyện gì xảy ra? Hàn Phong cố gắng nhớ lại hoàn cảnh lúc trước. Hắn đem Nguỵ Lâm ném vào trung tâm của vụ nổ vật chất kỳ dị, để cho hắn bị ăn mòn tới hoá khí, mà chính bản thân hắn về sau cũng bị hoá khí tiêu tan, giây phút cuối cùng còn nhìn thấy tràng cảnh vũ trụ vô tận, tới khi tỉnh lại lại xuất hiện tại nơi này. Chẳng lẽ đây là…

“Xuyên Không?!”

Một từ ngữ vừa quen thuộc, vừa xa lạ, vừa không thể tin nổi hiện lên trong đầu Hàn Phong. Thế nhưng mọi thứ dường như lại rất hợp lý. Khoảnh khắc kinh khủng kia, đám vật chất mười màu dường như hoàn thành quá trình ngưng tụ nào đó, rõ ràng đã biến thành một điểm kỳ dị, xé rách thời không, đem tất cả mọi thứ toàn bộ cuốn vào. Mà bản thân hắn cũng vì thế mà bị đưa tới thế giới này, lại may mắn được những người này cứu sống?!

Hàn Phong đáy lòng cảm thấy vừa mừng rỡ vừa lạnh lẽo. Mừng rỡ vì hắn không chết, lại được chính mình trải qua cảm giác xuyên qua không gian, thứ mà thời gian trước hắn từng bỏ ra thời gian dài đau khổ nghiên cứu. Mà lạnh lẽo chính là vì không biết rằng ngoài hắn ra có còn ai xuyên không nữa không? Nguỵ Lâm tên quái vật kia liệu cũng còn sống như hắn?

Vừa nghĩ tới đây, Hàn Phong càng thêm lạnh lẽo trong lòng. Cyborg kia có trí tuệ cùng ý thức sinh mệnh vượt xa nhân loại, Hàn Phong nếu đem so với nó cũng xa xa không thể bằng được. Nếu hắn có thể sống, tỷ lệ nó còn sống là vô cùng cao. Hơn nữa với năng lực tính toán cùng khả năng thích nghi siêu việt của mình, nếu để nó có thời gian, nó sẽ có thừa khả năng tự xây dựng cho bản thân một mô hình tiến hoá vượt quá khỏi tầm kiểm soát, càng đáng sợ hơn là kẻ kia không có bất kỳ một chút nhân tính nào.

- Hai người, xin hãy cho ta biết, khi gặp được ta lúc trước, hai vị còn thấy có vật gì cùng tới không?

Hai người Diệp Thanh Khê cùng Lưu Mãnh khẽ liếc nhìn nhau, nhìn biểu hiện của Hàn Phong có chút hoảng hốt thật không đúng lắm, thế nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu trả lời.

- Có một vài vật, chúng ta cũng không biết là gì.

Vừa nói, Diệp Thanh Khê vừa khẽ phất tay, trên bàn bỗng chốc hiện ra đủ thứ lỉnh kỉnh vật phẩm. Một thanh pin tứ cực, một bộ biến áp, nửa phần ống dẫn gia tốc hạt, đầu phóng ion, ngạc nhiên hơn là có cả chiếc siêu máy chủ hình trụ cao tới ba thước cũng trống rỗng xuất hiện, tất cả không ngờ lại còn nguyên vẹn.

- Đây là… Làm thế nào mà…

Hàn Phong ngơ ngác nhìn đám vật phẩm đột nhiên xuất hiện trước mặt, đáy lòng dậy sóng dữ dội. Hoá thử nghiệm kia không như hắn tính toán, nó không làm bùng nổ năng lượng dẫn tới xoá sổ vật chất, nó sinh năng lượng để phá vỡ không thời gian, tạo điều kiện mở ra quá trình xuyên không. Mà bọn họ những kẻ vô tri này lại vô tình là lữ khách trên chuyến lữ hành vô định. Hàn Phong nhất thời quên mất làm sao mà Diệp Thanh Khê có thể phất tay biến ra đám đồ vật này, hắn trầm trọng nhìn đám vỏ đạn lăn lóc dưới chân, trước mắt chợt tối sầm lại. Vậy là đã rõ, Nguỵ Lâm vô cùng có khả năng đã cùng hắn tới thế giới này. Những vỏ đạn này, chính là phun ra từ họng súng đã giết chết đám người Băng Di…

Bạn đang đọc Thiên Nguyên sáng tác bởi dsluong1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dsluong1997
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.