Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khai Linh Mẫu Kinh

Tiểu thuyết gốc · 2414 chữ

Chương 8:

Ngày thứ ba tỉnh dậy tại thế giới này, Hàn Phong thức dậy cực kỳ sớm. Nửa phần vì cơn đau đớn dai dẳng trước ngực, nửa phần vì đồng hồ sinh học đã điểm, hắn không thể tiếp tục ngủ thêm. Lúc này đây hắn đang tựa lưng bên cửa sổ, dựa vào ánh sáng le lói sớm mai mà nghiền ngẫm cuốn sách trên tay.

“Vân Lam Lược Sử Ký”

Cuốn sách này là ngày hôm qua Lưu Mãnh đưa tới cho hắn, chính là cuốn sách vỡ lòng mà mọi đứa trẻ từ ba tuổi trở lên đều đã đọc qua. Lúc đưa vật này cho Hàn Phong, Lưu Mãnh còn trêu ghẹo gọi hắn là Tiểu Hàn Tử, làm gì có người nào lớn như vậy rồi vẫn không có một chút khái niệm về thế giới này chứ. Hàn Phong vừa nghĩ tới Lưu Mãnh cũng phải phì cười. Tên kia tuy hơi nói nhiều một chút nhưng bản chất thực ra rất tốt bụng, bất kỳ thắc mắc nào Hàn Phong nghi vấn hắn cũng đều tận tình giải đáp, lại luôn vỗ ngực sẽ bảo kê cho Hàn Phong đi ngang tại Bạch Nguyệt trấn, không người dám đụng.

Trở lại Vân Lam Lược Sử Ký, cuốn sách này miêu tả vừa đầy đủ, vừa mơ hồ về cấu trúc thế giới cũng như con người nơi này. Trong sách có viết: Vân Lam Thần Triều vô biên vô hạn, bên trong chứa hàng trăm quốc gia phụ thuộc, là cửu ngũ chí tôn đứng đầu thiên hạ. Tại phía bắc giáp Ngũ Độn Hồ, ba phía đông tây nam giáp vô tận cương vực. Vân Lam Thần Triều nằm ở trung tâm, nơi có thần linh trị vị, ban phát cho chúng sinh vô tận ân huệ, đời đời trường tồn.

Nơi Hàn Phong hiện tại là Bạch Nguyệt Trấn, một trấn nhỏ bên cạnh Tử Linh sơn mạch, trực thuộc Tử Nguyệt Thành. Tử Nguyệt Thành là một thành nhỏ trong tổng số hơn ba vạn thành trì của Tuyết Quốc. Tuyết Quốc cương vực năm trăm triệu dặm, trải dài từ đông sang tây, đô thành cách Bạch Nguyệt Trấn hơn hai trăm triệu dặm, người thường dù dành cả đời cũng khó có khả năng đi tới. Mà Tuyết Quốc cũng chỉ là một quốc gia nhỏ bé trong cửu quốc, thuộc một vùng hoang vu hẻo lánh tại phía bắc của Vân Lam Thần Triều mà thôi.

Thực sự quá mức mênh mông.

Hàn Phong cũng có hỏi qua Lưu Mãnh vấn đề này, hắn cũng mơ hồ không rõ, còn gãi đầu gãi tai thắc mắc tại sao Hàn Phong cần quan tâm làm gì. Đối với hắn không có gì khác biệt, dù sao cả đời cũng không bao giờ có thể đi ra khỏi Tuyết Quốc, huống chi còn kể tới hàng trăm quốc gia như Tuyết Quốc, rồi Vân Lam Thần Triều hư vô mờ mịt. Theo hắn, Vân Lam Thần Triều giống như một cái bánh bao, mà Tuyết Quốc chính là một hạt vừng đính trên đó, việc của bọn hắn chỉ là đào hạt vừng lên ăn là đủ rồi, còn những thứ như nhân thịt bên trong, có mơ cũng đừng mơ tới... Thế nhưng hắn cũng nói cho Hàn Phong rằng hắn cũng đã từng ước mơ có một ngày rời khỏi Tuyết Quốc, rời khỏi Vân Lam Thần Triều, đi ra bên ngoài để xem thử thế giới này rộng lớn bao nhiêu. Chờ hắn tu luyện thành đại năng, chắc chắn sẽ đi một chuyến, lúc đó nếu như Hàn Phong năn nỉ thì hắn sẽ đem theo. Haha.

Hàn Phong đối với suy nghĩ mặc kệ của Lưu Mãnh cũng không quá để tâm. Hắn là người luôn muốn tìm kiếm bản chất sự việc, đương nhiên không chấp nhận cụm từ “vô biên vô hạn, duy ngã độc tôn” khi nói về Vân Lam Thần Triều. Mà thần triều này cũng không phải trung tâm thế giới, giống như chiếc bánh mà Lưu Mãnh tưởng tượng. Hắn đã chứng thực điều này bằng cách dành cả đêm quan sát. Bầu trời nơi đây tuy khác xa địa cầu, thế nhưng cũng cao và xanh thăm thẳm, cũng có vô số chòm sao cùng nhau lấp lánh. Cứ mỗi canh giờ trôi qua, vị trí các chòm sao đều thay đổi, đều chầm chậm “di chuyển” từ phía đông sang phía tây, “mọc rồi lại lặn”. Điều đó chứng tỏ nơi hắn đứng là một tinh cầu hoàn mỹ, một tinh cầu hệt như trái đất, cũng tự quay quanh trục từ tây sang đông. Chỉ có điều tinh cầu này qua tính toán sơ bộ của hắn thì thực sự quá mức khổng lồ, quá mức rộng lớn, vô cùng xứng với cụm từ “Vô biên vô hạn”.

Thêm một điều cực kỳ đặc biệt nữa là tinh cầu này có tới chính mặt trăng, ba mặt trời, luân phiên xuất hiện trên thương khung cao vút, quả thực là kỳ quan tuyệt mỹ tới không thể tưởng tượng nổi.

Hàn Phong cũng tạm bỏ qua mục đích của Vân Lam Thần Triều ở đây, hắn tiếp tục nghiền ngẫm phần sau cuốn sách. Đoạn này càng mở ra những kiến thức hoàn toàn mới lạ cho Hàn Phong. Ở Vân Lam thế giới, hầu như tất cả mọi người đều có thể tu luyện dựa trên việc “Khai Linh”. Khai Linh là việc dẫn thiên địa linh khí lần đầu nhập thể, dựa vào mẫu kinh dẫn dắt đồng hoá, biến linh khí trời đất thành nguyên khí tự thân, kích hoạt huyệt khiếu đan điền, mở ra nguyên khí môn, từ nay bước vào con đường tu luyện. Người Khai Linh thành công được gọi là tu sĩ, có thể sử dụng cơ bản chức năng của nguyên khí, cũng coi như bước chân vào cảnh giới Luyện Khí nhất tầng. Chỉ có bước chân vào luyện khí, có thể sơ bộ nắm giữ nguyên khí cùng nguyên lực, người đó mới được coi như có tư cách bước vào hàng ngũ chức nghiệp sư khác nhau, mới thoả mãn yêu cầu tối thiểu nhất của mọi hoạt động. Hầu hết trẻ con khi lên sáu tuổi đều có thể thực hiện việc Khai Linh, hai mươi tuổi là có thể đạt tới Luyện Khí Cảnh lục tầng, trở thành tầng lớp trung kiên của mọi loại chức nghiệp. Nếu sau mười tuổi vẫn không thể Khai Linh, hay tới hai mươi tuổi vẫn đưng ở luyện khí cảnh nhị tầng, người đó sẽ được gọi là “Phế thể”, đời này chỉ có thể làm thường dân thế tục, vĩnh viễn không thể bước chân vào các chức nghiệp tu sĩ.

Ngoài “Phế Thể” không ai muốn có trong truyền thuyết thì cũng còn vô số các loại thể chất siêu tuyệt khác mà ai cũng mong muốn sở hữu. Thể chất bình thường thì tốc độ tu luyện đương nhiên bình thường, thể chất đặc biệt thì tốc độ tu luyện cũng sẽ đặc biệt nhanh chóng. Các loại thể chất hiếm có trong truyền thuyết, tốc độ tu luyện sẽ cực kỳ kinh khủng, có thể đạt tới luyện khí cảnh bát tầng, thậm chí là cửu tầng luyện khí trước tuổi hai mươi. Những người như vậy đa số là tinh anh của các đại gia tộc, tài nguyên cuồn cuộn, thiên tài địa bảo vô số.

Trong cuốn Vân Lam Lược Sử Ký cũng có ghi chép hoàn chỉnh mẫu kinh, được coi là cơ sở truyền đạo cho tất cả con dân của thần triều. Nghe nói ngay cả thần linh tại đế đô cũng Khai Linh bằng kinh này, biểu hiện cho việc chúng sinh sinh ra bình đẳng, vạn pháp đều có chung khởi nguồn, vẫn có thể tạo dựng nền tảng cực kỳ vững chắc.

“Thiên sinh chi sinh mệnh. Mệnh sinh chi linh khí. Khí sinh chi chân nguyên. Nguyên sinh chi đại đạo. Đạo sinh chi bản tôn. Bản tôn là gốc rễ. Cội nguồn tức khởi nguyên. Khởi nguyên tức vô đạo. Vô đạo tức hữu đạo vạn đạo vô đạo. Nhân sinh vô Thập Tuyệt. Khai Linh chi đạo pháp diệu chân!”

Hàn Phong vô thức lẩm bẩm đọc đoạn mẫu kinh này lên, xung quanh thân thể hắn quả nhiên dấy lên từng đợt ba động nho nhỏ... Nhưng tất cả ngược lại chỉ có thế, không có tiến triển gì thêm, hắn đã thử đi thử lại cả trăm lần nhưng ba động lần sau so với lần trước càng thêm yếu ớt. Lưu Mãnh cũng đã thử niệm mẫu kinh cho hắn xem, kết quả xung quanh hắn không gian ba động cực kỳ mãnh liệt. Hàn Phong rõ ràng có thể cảm nhận thứ gì đó vô hình tiến vào trong thân thể Lưu Mãnh, nó tươi mới, mạnh mẽ, linh động và tràn đầy sức sống. Thế nhưng khi hắn vươn tay ra muốn bắt lấy thì đoàn khí lưu vô hình đó dường như lại trốn tránh, xa lánh, không muốn để hắn tiếp dẫn vào cơ thể. Theo như lời ái ngại của Lưu Mãnh thì là do Hàn Phong hắn bị thương nặng, nhất thời chưa quen việc cảm nhận linh khí, còn theo Vân Lam Lược Sử Ký thì hắn chính là một “Phế Thể”, loại thế chất cực kỳ hiếm mà không phải ai cũng đã từng nhìn thấy.

Hay nói đúng hơn là tại Vân Lam Thần Triều, cực kỳ hiếm thấy một người không thể Khai Linh.

- Ngươi dậy thật sớm.

Bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm trong trẻo dễ nghe. Hàn Phong đưa mắt rời khỏi trang sách nhìn qua, quả nhiên là Diệp Thanh Khê đang từ xa tiến tới. Mặc dù đã là lần thứ ba tiếp xúc với nàng, Hàn Phong vẫn không khỏi có chút thất thần. Hắn vội đem ánh mắt rời đi nơi khác, hít một hơi thật sâu thoải mái, trên môi nở một nụ cười hồn nhiên.

- Không khí nơi này thật tốt, khác xa quê hương của ta.

Diệp Thanh Khê hôm nay mặc một bộ đồ màu hồng nhạt, mái tóc lam thả tự nhiên theo gió, tung bay trong từng cánh hoa anh đào. Nàng đem ấm thuốc để trên bệ cửa sổ, tò mò nhìn vào đôi mắt của Hàn Phong.

- Quê hương của ngươi ư. Nó như thế nào?

Như thế nào ư? Hàn Phong tâm trí trở về những ngày xưa cũ. Một căn phòng vuông vức toàn bộ là kim loại, một chiếc tivi chỉ có duy nhất một kênh, một chậu hoa giả quanh năm không cần tưới nước, một khung cửa sổ vừa đủ để cho nửa tia sáng lọt vào, những dãy hành lang nối buồng thử nghiệm này với buồng thử nghiệm khác. Bom đạn, thử nghiệm hạt nhân, lượng tử, cơ khí, vũ khí sinh hoá, từng bản vẽ Cyborg, súng đạn, robot, giáp trụ, độc dược, giải phẫu… Một dãy đảo thơ mộng, cuối cùng chỉ còn lại bọt nước mười màu, đó là tất cả ấn tượng về quê hương của hắn.

- Không có gì. Khụ khụ…

Hàn Phong vừa nghĩ tới đây, vết thương trên ngực đột ngột chuyển đau dữ dội, chấn cho hắn loạng choạng thiếu chút nữa đã ngã từ trên bệ cửa sổ xuống đất. Thế nhưng một bàn tay thanh mảnh đã kịp vươn ra đỡ lấy vai hắn, ngăn không cho tên bệnh nhân này ngã càng thêm nặng. Bốn mắt lại một lần nữa nhìn nhau, Hàn Phong hai tay ôm ngực, trông thấy dải phớt hồng xuất hiện trên làn da tinh mỹ của Diệp Thanh Khê làm hắn có chút xấu hổ, nhưng cơn đau trước ngực cũng kỳ diệu mà tự động biến mất.

- Được rồi, ngươi đã Khai Linh chưa?

Diệp Thanh Khê khuôn mặt đã ửng hồng như nắng bình mình, vu vơ nhìn trời mà hỏi một câu tuỳ ý. Nói tới vấn đề này, Hàn Phong quả thực có chút lực bất tòng tâm.

- Ta vẫn chưa thể Khai Linh, cũng không biết vấn đề từ đâu…

Diệp Thanh Khê dường như cũng không có bất ngờ vì câu trả lời này. Nàng vốn muốn lên tiếng an ủi mấy câu, thế nhưng lại bắt gặp ánh mắt vô cùng thuần khiết của Hàn Phong, hắn nở một nụ cười tự tin nhìn vào đoạn mẫu kinh trong lòng, bàn tay vươn ra tóm về phía trước, như thể nắm lấy thiên địa linh khi trong tay.

- Thế nhưng ta sẽ Khai Linh thành công mà thôi. Không sớm thì muộn, ta cũng hiểu rõ tất cả.

Phong thái tự tin này, tư thế nắm chắc mọi thứ trong tay này, biểu hiện phong khinh vân đạm này… Diệp Thanh Khê ngỡ ngàng nhìn Hàn Phong, hắn từ đâu mà có được tâm thế như vậy? Hắn không mặc cảm tự ti, không tuyệt vọng hỗn loạn, không gấp gáp lo lắng sao?

Hắn giống nàng, lại không giống nàng.

- Thực ra, ta cũng mới bắt đầu có thể Khai Linh tu luyện được nửa năm thôi.

Diệp Thanh Khê cũng cười nhẹ nhàng đáp lời, thanh âm du dương mềm mại lướt qua khung cửa sổ, giống như muốn tiếp thêm năng lượng cho Hàn Phong. Hàn Phong khoé miệng cười rạng rỡ, sau đó dần trở nên méo xệch.

Nửa… Nửa năm sao?

Theo như lời tên miệng rộng Lưu Mãnh, Diệp Thanh Khê nữ thần của cả Bạch Nguyệt Trấn này năm nay còn chưa tới mười chín tuổi, tu vi trúc cơ cảnh nhất tầng, là đệ nhất nhân trong cùng lứa. Thậm chí có tin đồn ngay cả tại kinh đô Nguyệt Quốc cũng lan truyền danh tiếng của nàng. Người đột phá Luyện Khí tiến vào Trúc Cơ trước hai mươi tuổi, ở Nguyệt Quốc có thể nói là hiếm như lông phượng sừng lân. Diệp Thanh Khê nữ tử này Khai Linh thực muộn, tưởng chừng như là phế thể, thế nhưng tu luyện nửa năm đạt tới Trúc Cơ cảnh sao?

Hàn Phong cảm thấy trước ngực bắt đầu trở nên đau đớn.

Bạn đang đọc Thiên Nguyên sáng tác bởi dsluong1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dsluong1997
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.