Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp Dẫn

Tiểu thuyết gốc · 2486 chữ

Chương 9:

Diệp Thanh Khê nhìn qua Hàn Phong, cảm thấy hắn nhất thời nét mặt nhợt nhạt, nụ cười trở nên gượng gạo thấy rõ, hai tay ôm lấy ngực ra chiều đau đớn lắm. Nàng cũng có chút run động trong đáy mắt, vội đem ấm thuốc bên cạnh nâng lên đưa cho hắn. Rồi lại cảm thấy như vậy quá mức vô tâm đi, lại giúp hắn mở ra nắp thuốc, còn thật sự ghé miệng thổi nhẹ, khiến cho nước thuốc vốn đặc sánh nay lại thấm đẫm thêm hương u lan thơm nồng, nhiệt độ cũng không còn nóng nữa. Nếu để cho Lưu Mãnh nhìn thấy cảnh này, đoán chừng hắn sẽ nguyện ốm thay cho Hàn Phong tới một tỷ lần mất.

Hàn Phong từ trong tay Diệp Thanh Khê đỡ lấy ấm thuốc, cảm nhận hương vị giai nhân còn quanh quẩn đâu đây, đáy lòng không khỏi dâng lên từng trận xúc cảm lạ kỳ. Đây là cái cảm giác gì, trước nay hắn chưa từng được trải qua, thế nhưng dường như còn dễ chịu hơn so với thiên địa linh khí a. Nhấp một ngụm nước thuốc, cảm thấy tương đối ngọt ngào, ồ, là rất ngọt ngào mới đúng.

- Ngon thật, cái này giống như siro ở quê hương của ta vậy. Vừa ngọt vừa thơm, lại thấm đẫm hương vị phong lan nha.

Hàn Phong vẫn rất vô tư nhận xét về hương vị độc đáo của thuốc này, Diệp Thanh Khê phía bên kia đã sớm đỏ bừng cả khuôn mặt, ánh mắt vu vơ lướt qua cảnh vật xung quanh mà chẳng dám nhìn tới Hàn Phong nữa. Phải tới khi chắc chắn hắn đã uống hết, nàng mới chậm rãi quay lại liếc xéo hắn. Tên này thật không biết cảm nhận mùi vị sao, thuốc này chứa Hoàng Đằng, Thiên Tâm, Thuỷ Can mười mấy vị, có thể thơm ngọt được sao?

- Được rồi, ngươi cảm thấy thế nào?

Thấy Hàn Phong đã uống cạn thuốc rồi, Diệp Thanh Khê mới hài lòng thu lại chiếc ấm rỗng, tuỳ ý thăm hỏi môt câu. Hàn Phong tự mình cẩn thận cảm nhận một chút, trước ngực quả thật giống như có một luồng ấm nóng chầm chậm bao phủ, những đau đớn so với khi trước rút lui đi rất nhiều, thần kỳ tới mức khó nói lên lời. Nếu là với thương thế của hắn ở trên địa cầu trước đó, không có nửa năm tịnh dưỡng thì đừng mong có thể đứng lên, nhưng tại thế giới này thì chỉ cần ba ngày là đã tốt hơn rất nhiều rồi. Hắn đoán chừng nếu duy trì tốc độ phục hồi như hiện tại thì chỉ cần qua hai ngày nữa thôi là đau đớn có thể gần như biến mất rồi.

- Ta cảm thấy rất tốt. Đúng rồi, trước đây ngươi cũng Khai Linh muộn như ta hiện tại sao?

Đối với vấn đề Khai Linh muộn của Diệp Thanh Khê, Hàn Phong cũng là rất có hứng thú. Hắn đối với tất cả khái niệm về tu luyện đều nằm ở mức độ mơ hồ, càng mơ hồ hơn khi bản thân khác biệt với tất cả mọi người. Đối với những vẫn đề không hiểu, Hàn Phong từ trước tới nay luôn có một chấp niệm tìm hiểu chân tướng, khai phá bản chất sự việc. Hiện tại có một ví dụ tương tự như Diệp Thanh Khê, hắn đương nhiên không bỏ qua cơ hội tìm hiểu.

Diệp Thanh Khê cũng không bất ngờ với thắc mắc này của Hàn Phong, chính thời điểm nàng cứu hắn cũng đã cực kỳ ngạc nhiên khi phát hiện ra một người khai linh muộn như vậy. Từ nhỏ tới lớn, Hàn Phong mới chỉ là người thứ hai mà nàng biết chậm chạp việc Khai Linh, người đầu tiên chính là bản thân nàng.

- Ta có thể kiểm tra thân thể ngươi một chút chứ?

- A? Đương nhiên có thể, cầu còn không được.

Diệp Thanh Khê đương nhiên có kinh nghiệm giải quyết vấn đề này hơn xa Hàn Phong. Nàng có mười tám năm sống cuộc sống thường nhân, đã đọc qua không biết bao nhiêu thư tịch bí thất, tính toán thử nghiệm vô số khả năng, hiểu biết về thể chất cùng Khai Linh cực kỳ sâu sắc. Mặc dù khi trước đã kiểm tra qua lúc Hàn Phong bị thương hôn mê, nhưng đó là thời điểm thân thể hắn gần như hấp hối sắp chết, hoàn toàn không thể tự chủ việc hấp thu linh khí. Hiện tại lại khác, Hàn Phong đã có thể phần nào đó chính mình cố gắng, hiệu quả đương nhiên khác xa.

Hàn Phong không chút trì hoãn, tức thì theo sự hướng dẫn của Diệp Thanh Khê hai tay kết một cái thủ ấn kỳ dị, nhịp thở cùng thay đổi theo chỉ dẫn của nàng, trong miệng lẩm bẩm đọc lên một đoạn mẫu kinh. Diệp Thanh Khê vươn ra đầu ngón trỏ điểm trên huyệt Thừa Tương của Hàn Phong, nguyên lực lấp lánh quang mang lam nhạt từ đầu ngón tay nàng xuất hiện, giống như tiếp dẫn thiên địa linh khí vào trong thân thể của hắn.

- Dùng tâm thần dẫn dắt luồng linh khí từ Huyệt Thừa Tương xuống Khí Hải…

Hàn Phong chỉ cảm thấy nơi Diệp Thanh Khê chạm tới bỗng nhiên xuất hiện một luồng khí tức vừa ấm áp, vừa mát mẻ, lại thấm nhuần hương vị thanh tân chậm rãi từng chút một ôn nhu tiến vào cơ thể mình. Hắn vội thanh tỉnh tâm thần, theo hướng dẫn của nàng mà niệm lên một đoạn mẫu kinh, dùng tâm thần cố gắng dẫn dắt luồng khí tức ấy từ huyệt Thừa Tương tiến dần về phía đan điền.

“…Thiên sinh chi sinh mệnh. Mệnh sinh chi linh khí. Khí sinh chi chân nguyên. Nguyên sinh chi đại đạo…”

Mẫu kinh vang lên tựa như thanh âm thiên địa, xa xưa mà cổ kính quanh quẩn trong tâm thần Hàn Phong. Không gian xung quanh hai người dường như nổi lên từng đợt gợn sóng, phong vũ âm thần lay động, thiên địa linh khí như thuỷ triều tu tập lại cạnh gian nhà gỗ, mờ ảo vô hình phút chốc hoá thành một vòng xoáy nhỏ tiến vào thân thể Hàn Phong.

Diệp Thanh Khê động tác này chẳng khác nào một người tiếp dẫn, thiên chân vô tà mà chuyên chú giúp đỡ Hàn Phong cùng nhau khai phá ra con đường tu luyện của bản thân hắn một cách chính xác nhất. Nàng đương nhiên có thể cảm nhận lấy tình hình thân thế của Hàn Phong, có thể thấy rõ ràng dòng thiên địa linh khí mà nàng liên tục quán trú đang chậm rãi di chuyển qua từng đám kinh mạch thô cứng khô héo mà Hàn Phong sở hữu. Thực sự cực kỳ kỳ lạ. Trong khi kinh mạch trước khi Khai Linh của nàng vừa yếu vừa mỏng, không thể chịu tải dòng linh khí truyền qua, thì kinh mạch của Hàn Phong ngược lại. Từng đường kinh mạch vừa thô vừa lớn, phải lớn gấp mấy lần người thường, thế nhưng nó cũng tràn đầy tử khí lẫn khí tức kỳ dị. Dòng linh khí đi tới đâu liền tự động tiêu tán bài xích tới đó, tan vỡ nát vụn rồi triệt tiêu biến mất, hoàn toàn không còn một chút tung tích.

Giống như cơ thể của Hàn Phong bị bài xích cực mạnh bởi thiên địa linh khí, biểu hiện này đúng là của một “Phế Thể” điển hình trong ghi chép.

- Cố gắng thanh tâm, dẫn dắt từng đợt linh khí, đợt sau xô đợt trước, sóng sau đè sóng trước, liên miên bất tuyệt không được ngừng nghỉ, chậm rãi từng chút một đẩy lùi sự triệt tiêu…

Âm thanh Diệp Thanh Khê nhẹ nhàng quanh quẩn, Hàn Phong vẫn cảm nhận thấy luồng linh khí né tránh sự dẫn dắt của hắn như bao lần trước, thế như lần này tốc độ tiêu tán có vẻ chậm hơn. Linh khí được Diệp Thanh Khê tiếp dẫn như thuỷ triều vô biên vô hạn, trực tiếp bù đắp cho phần tiêu tán, vậy mà lại có thể thành công đi qua con đường khó khăn, chạm tới bên ngoài Đan Điền, bao vây lấy huyệt Khí Hải.

“…Đạo sinh chi bản tôn. Bản tôn là gốc rễ. Cội nguồn tức khởi nguyên. Khởi nguyên tức vô đạo. Vô đạo tức hữu đạo vạn đạo vô đạo…”

Mẫu kinh tiếp tục vang vọng tâm thần, vòng xoáy thiên địa linh khí cạnh căn nhà gỗ càng lúc càng lớn hơn, mấy nhánh cỏ non dưới chân tường dường như cũng đang lớn lên từng tấc. Bên trong cơ thể Hàn Phong, dòng nguyên lực lam sắc của Diệp Thanh Khê mang theo linh khí do nàng tiếp dẫn đã hoàn toàn bao bọc lấy huyệt Khí Hải, từng chút một kích thích nó, muốn nó thức tỉnh, tự hành hấp thu linh khí thiên địa mà chuyển hoá thành nguyên khí tự thân. Thế nhưng mọi chuyện dường như không hề đơn giản, khí tức kỳ dị nơi Đan Điền Khí Hải của Hàn Phong mạnh mẽ hơn xa trong kinh mạch, nó bao trùm ngược lại dòng nguyên lực lam sắc, đem thiên địa linh khí toàn bộ phá tan, hai bên cực lực bài xích, nhất định không cho linh khí chạm tới khí hải dù chỉ một chút.

Diệp Thanh Khê âm thầm kinh hãi, đây là cái trạng thái gì, trước nay chưa từng đọc thấy. Thiên địa linh khí là thiên sinh thuần khiết khí tức, có thể tịnh hoá vạn vật, chỉ cần nơi có sinh mệnh tức có linh khí, chỉ cần nơi có linh khí tức sinh khí được tồn tại. Có thể nói thiên địa linh khí là khí tức tối cao đối với sinh mệnh cũng không sai. “Phế thể” là thể chất yếu kém, là tình trạng không thể tiếp nhận cùng lưu trữ linh khí, bị linh khí bài xích. Nhưng Hàn Phong ngược lại không phải trạng huống này, hắn và thiên địa linh khí bài xích nhau. Hay đúng hơn là… Thiên địa linh khí đang bị Hàn Phong bài xích? Tại sao?

Chẳng lẽ Hàn Phong này không phải “Phế thể”?

“..Nhân sinh vô Thập Tuyệt. Khai Linh chi đạo pháp diệu chân!”

Hàn Phong giống như không biết trạng thái của bản thân, tâm thần hắn vẫn luôn là một mảnh không minh, mẫu kinh được hắn âm thầm mặc niệm hết lần này tới lần khác, cố gắng muốn dùng nguyên lực cất chứa thiên địa linh khí của Diệp Thanh Khê tiếp dẫn mà cọ rửa Khí Hải. Khí tức kỳ dị nơi đan điền của Hàn Phong giống như bị kích thích tới thức tỉnh, nó bao trùm lấy nguyên lực lam sắc của Diệp Thanh Khê, lại nhanh như chớp ngược dòng kinh mạch trở về huyệt Thừa Tương. Diệp Thanh Khê khuôn mặt thất kinh không hiểu, vừa muốn thu tay thì cảm giác đầu ngón tay giống như bị dính chặt vào da thịt Hàn Phong, khí tức kỳ dị từ cơ thể của hắn phút chốc theo đầu ngón tay mạnh bạo xâm lược qua. Nguyên lực toàn thân nàng đột nhiên trở nên run rẩy, nguyên khí dưới đan điền càng là chậm rãi co rút, nằm im bất động, giống như không dám xuất hiện dù chỉ một chút.

Không gian xung quanh nhà gỗ càng rung động dữ dội, thiên địa linh khí giống như thác nước, từ trên cao ba ngàn trượng ầm ầm rót xuống nơi này. Cỏ cây xung quanh đã cao tới ngang hông, đầu ngọn xuất hiện nụ hoa rồi nhanh chóng bừng nở, càng nhanh chóng kết thành trái cây, đỏ mọng ướt át, tràn đầy sinh mệnh lực. Diệp Thanh Khê toàn bộ chứng kiến tất cả, tâm thần không thể tin nổi. Thế nhưng nàng nguyên khí cũng sớm trở nên run rẩy, toàn thân trên dưới vô lực, tuỳ ý để cho khí tức kỳ dị từ đan điền Hàn Phong trào qua xâm lược, mạnh bạo gột rửa cùng đè ép.

“..Nhân sinh vô Thập Tuyệt. Khai Linh chi đạo pháp diệu chân!”

Mẫu kinh hết lần này tới lần khác vang vọng. Hàn Phong đã triệt để rơi vào trạng thái vong ngã, hắn lại một lần nữa nhìn thấy tràng cảnh vũ trụ rực rỡ, ngân hà lấp lánh, thiên địa xoay vòng hàng tỷ hàng tỷ lần, những ngôi sao liên tiếp được tạo thành rồi lại diệt vong, sinh mệnh liên tiếp xuất hiện rồi lại lụi tàn, tất cả tạo thành một vòng tròn luân hồi từ xa xưa vô định bắt đầu, kéo dài tới hiện tại, tiếp diễn vô số lần ở tương lai, mẫu kinh ngược lại vẫn như vậy trường tồn mãi mãi.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, trong đan điền Hàn Phong luồng khí tức kỳ dị dần bình ổn trở lại, nó cũng chậm rãi từ thân thể Diệp Thanh Khê phía bên kia rút lui trở về, lại tiếp tục lâm vào trạng thái ngủ say mông lung tử khí. Hàn Phong cảm thấy bản thân thoải mái trước giờ chưa từng có, hai mắt chậm rãi mở ra, đồng tử loé lên một luồng quang mang khác lạ.

- A?

Hàn Phong cùng Diệp Thanh Khê lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau. Hàn Phong có thể thấy rõ nét hoang mang trong mắt nàng, lại nhìn ra trạng thái của nàng dường như không được tốt lắm. Hắn vừa muốn mở miệng thì Diệp Thanh Khê đã run rẩy khuỵu xuống, khuôn mặt tái nhợt vô cùng thương tâm. Tình huống này doạ cho hắn sợ tới thót tim, vội từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống đón lấy nàng.

Mắt nhìn mắt, tay chạm eo, thân thể tiếp xúc, da thịt đụng chạm, không khí giống như đột nhiên ngưng đọng tại giây phút này. Diệp Thanh Khê gò má nhợt nhạt dần chuyển sang phớt hồng, vừa muốn tránh né nhưng tránh né không nổi, thân thể nàng thực sự cảm thấy vô lực, chỉ còn biết dùng ánh mắt vừa ngượng ngùng vừa hờn dỗi liếc Hàn Phong. Tên ngốc kia thì khuôn mặt sớm đã nghệt ra như tượng, đan điền tưởng chừng đã yên tĩnh, không ngờ trong hoàn cảnh này lại rụng rịch muốn thức tỉnh.

- Tiểu Phong Tử, ngươi ở đâu.

Bạn đang đọc Thiên Nguyên sáng tác bởi dsluong1997
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dsluong1997
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.