Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là do sư phụ vô dụng!

Phiên bản Dịch · 1474 chữ

Cả đám người quan sát Lý Văn Cường hồi lâu, rồi dần dần bọn hắn cũng tiếp nhận sự thật này.

Có khả năng là do thời điểm địa chấn tối hôm qua khiến cho thiên địa linh khí quá mức nồng đậm, vì thế đã tạo ra chuyện người không có linh căn đạt được chúc phúc từ thiên địa.

Cửu Lý chân nhân dò hỏi:

"Thưa Đại trưởng lão! Phải chăng chúng ta bắt hắn tới hỏi một chút được không?"

Đại trưởng lão lắc đầu cười nói:

"Không cần thiết! Dưới cơ duyên xảo hợp nên tên Lý Văn Cường kia mới có thể đột phá đến Luyện Khí tầng ba mà thôi! Tu Chân giới không khuyết thiếu những sự tình kỳ quái như thế đâu! Nhưng chung quy hắn vẫn là người không có linh căn, vì vậy hắn sẽ vĩnh thế vô pháp tiến vào Ngưng Khí kỳ. Do đó hắn không xứng được gặp ta!"

Cửu Huyền chân nhân nghe vậy liền muốn phản bác nhưng lại thôi.

Cửu Huyền chân nhân rất muốn giải thích giúp Lý Văn Cường một chút là Lý Văn Cường không phải mượn nhờ thiên địa linh khí để đột phá, mà hắn đột phá bằng chính bản lĩnh của mình. Nhưng lời nói vừa mới đến khóe miệng thì liền bị Cửu Huyền chân nhân ngậm lại.

Chính như đại trưởng lão đã nói câu nói kia: Hắn không xứng!

Lý Văn Cường không xứng để được gặp đại trưởng lão, mà chính Cửu Huyền hắn cũng không xứng để được nói chuyện với đại trưởng lão.

Đại trưởng lão lại nói:

"Ta triệu mở đại hội lần này nhưng hắn lại dám vắng mặt! Vậy ta nên trừng phạt hắn như thế nào đây? Vân Hồ ngươi nói xem?"

Vân Hồ chân nhân liếc mắt nhìn Cửu Huyền rồi chắp tay nói ra:

"Thưa Đại trưởng lão! Sự tình nào xảy ra cũng có nguyên nhân của nó! Dù sao Lý Văn Cường cũng đang tu luyện đến thời khắc mấu chốt và hắn thật sự đột phá quan khẩu trọng yếu. Đối với Tu chân giả thì không có chuyện gì trọng yếu hơn so tu luyện. Vì thế vãn bối cho rằng, cảnh cáo bằng miệng là được rồi."

Đại trưởng lão có chút gật đầu nói:

"Ta sẽ cho Vân Hồ ngươi một bộ mặt! Như vậy chúng ta sẽ. . ."

Lời nói của Đại trưởng lão còn chưa dứt thì Cửu Lý chân nhân đột nhiên tiến lên một bước ngắt lời:

"Thưa Đại trưởng lão! Chuyện này không thể tính như vậy được! Mặc dù Lý Văn Cường là tại đột phá, nhưng một tên phàm nhân không có linh căn đột phá thì lại có cái gì ghê gớm đâu chứ? Hắn vĩnh viễn sẽ không vào được Ngưng Khí kỳ, vậy hắn có tu luyện hay không cũng không trọng yếu a! Nhưng một mình hắn đã làm ảnh hưởng tới toàn bộ kỷ luật của Tử Vân Phái! Chuyện này không thể hời hợt bỏ qua như vậy được!"

"Ồ?!!"

Đại trưởng lão vẩy một cái lông mày mà liếc mắt nhìn thật sâu vào Cửu Lý chân nhân. Sau đó hắn lại liếc mắt nhìn Cửu Huyền chân nhân đang mang sắc mặt âm trầm. Rồi hắn tràn đầy hứng thú mà nói ra:

"Có ý tứ! Ngươi cứ nói thẳng ra đi!"

Cửu Lý chân nhân chắp tay nói:

"Vãn bối cho rằng, nếu đại trưởng lão đã cho Vân Hồ sư thúc mặt mũi, thì xác thực chúng ta cũng không tốt khu trục hắn xuống núi,. Vì dù sao Vân Hồ chân nhân đã lập ra quy củ là trong vòng năm năm mà hắn không đến được Ngưng Khí kỳ thì liền để hắn xéo đi. Do vậy vãn bối cho rằng, lần trừng phạt này là dành cho sư phụ của hắn vì sư phụ của hắn không có dạy hắn tốt. Chỉ có thể là do sư phụ của hắn không quản giáo hắn nghiêm minh nên mới khiến cho Lý Văn Cường dám bất chấp vương pháp, không nhìn quy củ dù hắn chỉ là một kẻ mới đến!"

"Mà bản thân Cửu Huyền chân nhân cũng bồi hồi tại Ngưng Khí kỳ quanh năm suốt tháng làm lãng phí thời gian, lại còn chiếm dụng chúng ta từ danh môn chữ lót Cửu của chúng ta. Chuyện này quả thật là dùng tài nguyên có hạn để lãng phí trên người một kẻ phế vật vô dụng. Mà Cửu Huyền chân nhân hắn còn hết lần này tới lần khác lại thu lưu một đám lớn phế vật, toàn bộ đều là Luyện Khí kỳ, một cái Ngưng Khí kỳ cũng đều không có. Đây càng là lãng phí cực lớn tài nguyên của bản phái a!"

"Vì thế ta cho rằng, cần phải thu lại tài nguyên tu luyện của Cửu Huyền chân nhân. Rồi dùng lượng tài nguyên tu luyện có hạn này để đi bồi dưỡng nhưng người có giá trị."

Thoại âm vừa rơi xuống, đại trưởng lão liền cười tủm tỉm mà nhìn về phía Vân Hồ hỏi:

"Ngươi có ý kiến gì không?"

Lúc này, Cửu Huyền chân nhân chỉ biết cúi đầu, nhưng nắm đấm của hắn đã bị bóp đến khớp xương kêu lốp bốp. Dù bị sỉ nhục đến thế nhưng Cửu Huyền chân nhân không dám lên tiếng. Bởi vì hắn không xứng được phát biểu, không xứng được có ý kiến ở đây.

Mà sắc mặt Vân Hồ chân nhân lúc này cũng đã trở nên vô cùng âm trầm. Hắn đưa mắt nhìn thật sâu vào Cửu Lý chân nhân rồi nhàn nhạt nói:

"Cửu Lý!!!"

Cửu Lý cười ha hả và chắp tay hỏi:

"Sư thúc có cao kiến gì dạy dỗ chăng?"

Vân Hồ chân nhân lạnh lùng hỏi:

"Những người mang chữ lót Cửu trong thế hệ này đã chết gần hết rồi, chỉ còn sót lại năm người. Nếu giảm đi tài nguyên cho Cửu Huyền để các ngươi cùng nhau phân chia, thì ngươi không cảm thấy ngươi đang chiếm dụng có chút nhiều hay sao?"

Cửu Lý nhún nhún vai nói:

"Ai bảo ta có thiên phú tốt làm chi! Ai bảo các đệ tử của ta cũng đều có thiên phú tốt làm chi! Bọn hắn lúc nào cũng gào khóc đòi ăn a!"

Vân Hồ chân nhân hừ lạnh một tiếng nói:

"Hừ!!! Thiên phú sao? Ngươi có thể so thiên phú cùng với Cửu Huyền ư?"

Cửu Lý chân nhân liền cười to lên một tiếng nói:

"Mua ha ha ha!!! Không nhìn quá khứ cũng chẳng hỏi tương lai! Vãn bối chỉ biết là ta hiện tại mạnh mẽ hơn hắn! Ta là ngươi mang ba cái linh căn, ta có tu vi Kim Đan kỳ. Còn hắn! Chỉ có một cái linh căn! Đệ tử của hắn còn không có cái linh căn nào a! Mua ha ha ha!!!"

Vân Hồ chân nhân kinh ngạc nói:

"Kim Đan kỳ rồi sao? Nha. . . Cái này. . . quả đấm của ngươi lớn a! Tử Vân Phái tính lời ngươi nói!"

Cửu Lý chân nhân vội vàng khoát tay nói:

"Sư thúc cũng đừng có nâng bi chết vãn bối như thế! Ta chỉ là một viên gạch của Tử Vân phái mà thôi, nơi nào cần ta thì ta tới nơi đó! Vãn bối chỉ là muốn mạnh lên, để có thể vì Tử Vân Phái mà làm ra cống hiến càng lớn! Bản thân ta không có sai a! Lại nói, chờ đến khi vãn bối đạt tới Nguyên Anh kỳ, thì nói không chừng ta cũng đuổi lão nhân gia ngài xuống đài ấy chứ?"

Vân Hồ chân nhân chỉ cười cười mà không lại cùng Cửu Lý chân nhân nói nhiều một câu. Hắn chụp chụp bả vai của Cửu Huyền chân nhân rồi nói:

"Người ta là cường giả Kim Đan kỳ đấy! Sư phụ cũng chỉ mới Nguyên Anh mà thôi! Nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ bị người ta nghiền ép a! Là do sư phụ vô dụng! Cửu Huyền ngươi phải nhịn nhục một chút đi thôi!"

Nói xong, thân hình của Vân Hồ chân nhân bỗng lóe lên rồi biến mất tại quảng trường.

Cửu Huyền chân nhân chỉ biết cúi đầu, toàn thân hắn run lên, nắm đấm bóp thật chặt khiến cho các đốt ngón tay đều hiện ra kinh khiếp. Nhưng hắn vẫn không hề nói ra một lời nào.

Đại trưởng lão cười nói:

“Vậy thì cứ quyết định như vậy đi! Giải tán!!!”

Mọi chuyện đã được giải quyết xong nên đã đến hồi tan cuộc.

. . .

Bạn đang đọc Thiên Nộ Biến Thiên (Bản Dịch) của Đại Bảo Vật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YYNghĩaTình-HơnTấtCả
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.