Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta muốn cự tuyệt cơ mà!

Phiên bản Dịch · 1559 chữ

Trong lúc Lý Văn Cường đang sợ hãi thán phục với thực lực của mình tại Luyện Khí tầng bốn, thì trong đầu của hắn bỗng nhiên vang lên một âm thanh.

Tích, tích, tích!

Lý Văn Cường nghe xong liền tuôn ra mồ hôi lạnh.

Âm thanh này đã để cho mồ hôi lạnh của Lý Văn Cường dần dần chảy xuôi xuống dưới.

Đã rất lâu rồi hệ thống không có xuất hiện lại, điều này khiến cho Lý Văn Cường đi theo bản năng mà quên rằng hệ thống đã từng tồn tại. Hắn thật không ngờ hôm này nó lại xuất hiện rồi!

Hệ thống không đáng tin cậy này vẫn luôn làm cho Lý Văn Cường có cảm giác nơm nớp lo sợ. Lý Văn Cường có chút mẫn cảm đối với các loại chương trình, do đó hắn luôn cảm thấy khắp nơi trong hệ thống này đều là Bug mà thầm nghĩ:

“Có ai tin nổi ta chỉ cần chạy thật nhanh thì liền có thể để cho hệ thống chết máy không?”

Trọng yếu nhất chính là, Lý Văn Cường căn bản không xác định được là hệ thống này về sau đều sẽ vô tình trừng phạt người khác, hay chỉ là một lần kia mà thôi?

Nếu như chỉ là một lần kia, thì người cuối cùng chịu đánh vẫn chính hắn a! Nhưng đáng sợ nhất chính là, trước kia Năng lượng Thiên Đạo chỉ có 1.5, nên chỉ cần mình chạy thật nhanh thì nó liền đuổi không kịp được mình, nhưng bây giờ Năng lượng Thiên Đạo đã là 3.2 rồi a!

Hệ thống bây giờ không chỉ có thêm công năng định vị mà uy lực thiên phạt cũng đã tăng lên nhiều gấp đôi!

Thật là đáng sợ quá đi!!!

Giờ khắc này, mồ hôi lạnh trên thân Lý Văn Cường đã trở nên lâm ly bi đát. Hắn lẳng lặng ngưng thần lắng nghe hệ thống.

Một lát sau, cái âm thanh đã lâu không vang lên ở trong đầu Lý Văn Cường nay đã vang lên:

"Sinh ra nhiệm vụ mới, túc chủ có tiếp nhận hay không?"

Sau đó trong đầu Lý Văn Cường liền nhiều thêm một bảng khung chat:

"Đúng vậy, ta tiếp nhận / không được, ta cự tuyệt."

Túc chủ: Lý Văn Cường

Tuổi tác: 16

Năng lượng Thiên Đạo: 3.2

Bảo rương: Đệ Tứ Tổ

Nhiệm vụ: Chưa tiếp nhận.

Lý Văn Cường không hề nghĩ ngợi nói:

"Không được, ta cự tuyệt!"

Sau đó khung chat liền biến mất. Lý Văn Cường liền thở dài một hơi.

Kỳ thật hắn cũng không quá lo lắng đối với chính mình, bởi vì hắn đã bị sét đánh hai năm nên hắn đã sớm có kinh nghiệm. Hắn đã tự trang bị cho mình Thể chất Tránh Lôi. Nhưng điều khiến hắn lo lắng chính là Cửu Huyền lão cẩu kia.

Cửu Huyền đã trợ giúp Lý Văn Cường nhiều như vậy nên hắn đã sớm có tình cảm thầy trò với Cửu Huyền. Lý Văn Cường thật sự không nỡ nhìn thấy Cửu Huyền lại bị sét đánh. Mà Năng lượng Thiên Đạo đã là 3.2, nên chỉ cần hệ thống bổ ra một đòn là có thể đánh chết Cửu Huyền rồi.

Do đó nếu có thể không tiếp nhận nhiệm vụ thì Lý Văn Cường liền không tiếp.

Vì nhỡ đâu người bị trừng phạt lại chính là hắn thì sao?!!

Rồi nhỡ đầu lại là Cửu Huyền thì sao?!!

Lý Văn Cường duỗi lưng một cái, sau đó hắn đem tấm đệm trải tại địa phương hơi sạch sẽ một chút rồi nằm xuống liền ngủ.

Người khác tu luyện là một quá trình nạp điện, do đó bọn hắn luôn luôn có tinh thần khí mười phần. Nhưng Lý Văn Cường hắn lại không tầm thường như vậy. Bới vì hắn trước tiên cần phải sạc tràn ngập cơ thể của mình, rồi sau đó hắn mới phóng điện ra bên ngoài. Do vậy cả ngày tu luyện của hắn đều là hư hao.

Sau khi đột phá đến Luyện Khí tầng bốn, ngoại trừ tinh thần tốt một chút ra thì thân thể của Lý Văn Cường đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.

Lý Văn Cường chỉ nhắm mắt lại trong vòng một phút đồng hồ thì hắn liền ngủ say mất.

Và hắn mơ mơ màng màng không biết bao lâu, rồi đột nhiên trong đầu hắn lại vang lên âm thanh tích tích tích lần nữa.

Onggg một tiếng làm cho Lý Văn Cường đều muốn xù lông. Hắn đột ngột ngồi dậy một cái và tỏ ra hoảng sợ mà quan sát trong đầu của mình quát:

"Có hết hay không hảảả?!!"

Hệ thống:

“Có nhiệm vụ mới, có tiếp nhận hay không?”

Đúng vậy, ta tiếp nhận / không được, ta lại suy nghĩ một chút.

Tê!!!

Lý Văn Cường thấy vậy liền có chút sợ hãi mà hít sâu một hơi rồi nói ra:

"Không phải ta đã cự tuyệt rồi sao? Tại sao ngươi lại đến nữa chứ? Làm sao mà ngươi còn tới nữa vậy?"

"Chờ chút. . . sự lựa chọn trước đó là ‘ta cự tuyệt’. Nhưng hiện tại làm sao mà sự lựa chọn đã trở thành ‘ta lại suy nghĩ một chút’ rồi a?"

"Có phải điều này đang muốn nói là cứ một hồi qua đi thì nó sẽ thay đổi sự lựa chọn. Vậy có lẽ nào đến thời điểm lần thứ ba thì nó sẽ biến tất cả sự lựa chọn đều trở thành là ‘ta tiếp nhận’ hay chăng? Cái này mẹ nó đúng là phần mềm lưu manh a!"

". . ."

Lý Văn Cường do dự cực kỳ lâu rồi quyết định thử thăm dò mà lựa chọn nói:

"Không được, ta lại suy nghĩ một chút!"

Một lát sau, hệ thống đáp lại hắn:

"Cân nhắc trong bao lâu?"

Phốccc!!!

Lý Văn Cường liền phun ra một cái lão huyết tại chỗ rồi chửi lên:

"Phần mềm lưu manh! Phần mềm lưu manh a!"

"Ý của ta là cự tuyệt! Ta muốn nói là ta cự tuyệt a! Ngươi không có sự lựa chọn cự tuyệt nên ta mới lựa chọn suy nghĩ một chút a! Ý tứ của ta chính là cự tuyệt cơ mà!"

Hệ thống lại tiếp tục nói:

"Cân nhắc trong bao lâu? Mời túc chủ mau chóng trả lời. Nếu không hệ thống sẽ quy định thời gian ngẫu nhiên."

Lý Văn Cường liền thốt ra:

"Một vạn năm!"

Hệ thống:

"Mất đi hiệu lực!"

Lý Văn Cường hô lên:

"Một ngàn năm?"

Hệ thống:

"Mất đi hiệu lực!"

Lý Văn Cường bực mình hỏi:

"Vậy một trăm năm có được không hả?!!"

Hệ thống:

"Mất đi hiệu lực! Túc chủ đã mất đi hiệu lực ba lần, do đó hệ thống sẽ quy định thời gian cho ngài cân nhắc trong năm tiếng đồng hồ. Năm tiếng đồng hồ về sau, hệ thống sẽ để cho túc chủ làm ra lựa chọn lần nữa."

Nhìn xem thời gian đếm ngược trong đầu mà Lý Văn Cường không khỏi rơi vào trầm tư:

"Suy nghĩ tỉ mỉ thì ta thấy thật là đáng sợ nha! Cái hệ thống này cũng thật là quá đáng sợ a! Nó không có nhược trí như ta tưởng tượng đâu! Ta thật không ngờ nó lại có thể phá hỏng phá hỏng đường lui của ta a. . ."

“Nhưng ta lại không tài nào nghĩ ra được vì sao chính mình không hoàn thành nhiệm vụ, mà hệ thống lại đi đánh chết ngay tại chỗ một người qua đường nào đó cho mình nhìn cơ chứ?”

“Hay hệ thống này muốn giết gà dọa khỉ để răn đe ta chăng?”

“Đúng là hệ thống này có mao bệnh a. . .”

Lúc này, Lưu Văn Cường đang ôm trong ngực một chiếc hộp gỗ nhỏ và bước nhanh đến nói:

"Lão Lý, lão Lý! Sư phụ của ngươi nhờ ta mang cho ngươi cái hộp. . ."

Chưa kịp nói hết câu thì Lưu Văn Cường giống như đang gặp phải quỷ mà hét lên một tiếng:

"Ngọa tào! Cả nhà ngươi a! Đã Luyện Khí tầng bốn rồi sao?"

Buông xuống hộp nhỏ, Lưu Văn Cường tiến lên và tỉ mỉ đánh giá Lý Văn Cường. Hắn không khỏi hít sâu một hơi mà nói:

"Tất cả mọi người đều nói ngươi là thứ phế vật không có linh căn nhưng. . ."

Lý Văn Cường một bên quan sát hộp gỗ, một bên đắc ý chờ lấy lão Lưu khích lệ chính mình mà hỏi:

"Sau đó thì sao?"

Đôi mắt Lưu Văn Cường đỏ lên nói:

"Làm phế vật có cái gì không tốt chứ?!!"

Lý Văn Cường liền chửi đổng lên:

"Cút mẹ ngươi đi! Cút! Cút khỏi nơi này cho ta!"

Lý Văn Cường bay lên đạp ra một cước nói:

"Ngươi mới là thứ phế vật!"

Lưu Văn Cường bị đạp cho một cước rồi cả người hắn biến nhẹ giống như là một trang giấy mà bay ra ngoài cửa. Hắn bay ra hơn hai mươi mét rồi đập vào bên trên thành tường rồi mới rơi xuống đất.

. . .

Bạn đang đọc Thiên Nộ Biến Thiên (Bản Dịch) của Đại Bảo Vật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YYNghĩaTình-HơnTấtCả
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.