Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu Huyền ta mặc dù là phế vật, nhưng. . .

Phiên bản Dịch · 1558 chữ

Lý Văn Cường cũng không ngờ hắn chỉ mới đá nhẹ ra một cước mà đã khiến cho Lưu Văn Cường văng xa mấy chục mét.

Lý Văn Cường lắp bắp nói xin lỗi:

"Ta thật không cố ý sử dụng khí lực lớn như vậy a! Lão Lưu, ngươi không sao chứ?!!"

Lúc này Lưu Văn Cường đang nằm rạp trên mặt đất mà nhìn chằm chằm vào cái mông của mình. Cái mông của hắn đã sưng lên thật cao. Hắn nhìn cái mông mình xong rồi lại nhìn về phía Lý Văn Cường. Hai người liếc mắt nhìn nhau, rồi cả hai đều mộng bức.

Ánh mắt của Lưu Văn Cường bỗng lóe lên một vẻ chấn động mà hô to:

"Tại sao ngươi tiến vào Luyện Khí tầng bốn giống như người khác nhưng ngươi lại có khí lực không tầm thường như vậy chứ?!!"

Lý Văn Cường gật gù đắc ý nói:

"Ừ đúng là ta không tầm thường a!"

Lưu Văn Cường kích động nói:

"Ngươi không cần nói sang chuyện khác! Lão Lý, ta hoài nghi ngươi đã đá gãy thần kinh toạ của ta rồi a! Nếu ngươi không đền cho ta một trăm khỏa linh thạch, thì ta cảm thấy mình sẽ không đứng dậy nổi nữa!"

Lý Văn Cường cười nhạo một tiếng mà không thèm phản ứng lại Lưu Văn Cường. Sau đó hắn quay đầu lại và hiếu kì mở ra chiếc hộp gỗ nhỏ kia. Hắn có chút hiếu kỳ Cửu Huyền đã gửi cho mình cái gì mà lại còn không tự thân đưa tới.

Chiếc hộp vừa mở ra trong nháy mắt, một cỗ mùi thuốc liền đập vào mặt Lý Văn Cường.

Con ngươi Lý Văn Cường liền co rụt lại rồi nhìn chằm chằm vào một viên đan dược đen sì nằm trong hộp mà kinh hô lên:

"Hồi Nguyên Đan!!!"

Lưu Văn Cường vẫn đang nằm sấp trong sân suy tư, nhưng sau khi hắn vừa nghe thấy ba chữ Hồi Nguyên Đan thì đùng một cái, hắn nhanh chóng bật người đứng lên và muốn xông vào trong phòng ký túc xá. Nhưng khi Lưu Văn Cường vừa đi tới trước cửa phòng thì hắn bỗng dừng bước lại. Sau đó Lưu Văn Cường yên lặng đóng lại cửa phòng để Lý Văn Cường một mình rồi khập khễnh rời đi.

Mặc dù Lưu Văn Cường chỉ là một người thiếu niên, tâm tính vẫn còn non nớt, nhưng hắn lại biết rõ giá trị liên thành của viên Hồi Nguyên Đan này. Lưu Văn Cường hiểu rằng huynh đệ của mình hiện tại đang cầm trọng bảo trong tay, do vậy mình liền nên rời đi để miễn cho việc đưa tới hiểu nhầm.

Dù sao tại bên trong Tu Chân giới này, phụ tử bất hoà vì bảo vật, vì có thể đề thăng tiến bộ của mình thì đều là chuyện không có gì là mới mẻ.

Nhưng Tử Vân Tam Văn Cường đều lẫn nhau tương đối trân quý đoạn giao tình này. Tình huynh đệ giữa bọn hắn không hề trộn lẫn bất luận kết quả và lợi ích nào mà đơn giản chỉ mang tính chất giao tình, hữu nghị thuần túy. Bọn hắn giao tình chỉ là bởi vì rất hợp ý nhau, thế cho nên bọn hắn mới có thể đùa giỡn cùng nhau.

Bọn hắn không cần nhìn xem đối phương giàu nghèo quý tiện ra sao, không cần nhìn xem đối phương ngưu bức hay là mềm yếu như nào.

Ba người bọn họ đều cảm thấy rằng, dù có một ngày một người trong bọn hắn có thể nghịch thiên, ngưu bức đến Đại Thừa kỳ gì đó; và xem như chỉ còn lại hai người còn đang giãy dụa ở tầng dưới chót thì bọn hắn vẫn là huynh đệ. Do đó chỉ cần bọn hắn vừa thấy mặt nhau thì bọn hắn liền có thể kề vai sát cánh mà nói chuyện phiếm, đánh cái rắm. Chứ không hề tồn tại nhân tố thân phận, địa vị hay thực lực gì, mà chỉ là giao tình thuần túy.

Lý Văn Cường nghe thấy được âm thanh đóng lại cửa phòng, rồi hắn cũng hiểu tâm tư của lão Lưu. Hắn muốn mở miệng gọi lại Lưu Văn Cường, nhưng lại nhẫn nhịn mà tự bảo mình thôi đi. Bởi vì bây giờ hắn làm ra vẻ già mồm thì ngược lại sẽ không hay.

Tay Lý Văn Cường run run bưng lấy viên Hồi Nguyên Đan kia, nhưng bên trong ánh mắt của hắn lại không hề phát ra vẻ kích động hay vui sướng gì, mà lại là một vẻ nặng nề sầu khổ rồi thầm hỏi:

"Cửu Huyền lão cẩu, rốt cuộc ngươi muốn để ta thiếu nợ ngươi bao nhiêu ân tình nữa đây?"

Lý Văn Cường thu hồi Hồi Nguyên Đan mà không có vội vã đi tu luyện. Sau đó hắn tông cửa xông ra ngoài và hô to một tiếng:

"Lão Lưu!!! Sư phụ ta đang ở đâu?"

Lưu Văn Cường đi khập khễnh quay đầu lại nói:

"Vừa rồi ta đi ngang qua khu ký túc xá của danh môn chữ lót Cửu thì hắn đã giao cái hộp này cho ta."

Lý Văn Cường gật gật đầu rồi bước nhanh về hướng khu ký túc xá của danh môn chữ lót Cửu rồi hắn bắt đầu chạy như điên.

Lúc này Lý Văn Cường đang muốn đi gặp mặt Cửu Huyền để nghiêm túc cúi mình cảm tạ Cửu Huyền.

Thời điểm Lý Văn Cường vừa chạy ra đại môn của khu ký túc xá, lập tức hắn liền đưa tới sự chú ý của không ít đệ tử mới đang đi ngang qua.

Sau khi Lý Văn Cường đã chạy ra được một đoạn thì đám đệ tử mới liền lấy ra một chút đồ vật dơ bẩn để chuẩn bị đi ném vào phòng Lý Văn Cường. Nhưng bọn hắn vừa cảm nhận được khí tức cường đại lộ ra ngoài từ trên thân Lý Văn Cường thì bọn hắn đột nhiên dừng bước. Sau đó cả đám đều kinh hô lên:

“Tê!!!”

"Luyện Khí tầng bốnnn!!!"

"Ngọa tào! Hắn đã Luyện Khí tầng bốn rồi ư?!!"

"Hắn. . . Hắn là đồ biến thái sao?"

"Không có khả năng! Chuyện này làm sao có thể xảy ra được chứ?!! Làm sao mà hắn lại có thể tiến vào Luyện Khí tầng bốn rồi?!!"

"Sư huynh!!! Có phải là ngươi đã nhìn nhầm rồi hay không?!!"

"Không có khả năng ta nhìn nhầm được! Làm sao ta có thể nhìn nhầm được chứ?!! Lão thiên của ta đâu rồi! Tên phàm nhân này. . . Hắn. . . hắn thật sự là phàm nhân sao?!!”

"Từ khi ta nhập môn đến bây giờ cũng đã ba năm rồi, nhưng hiện tại ta mới chỉ là Luyện Khí tầng ba! Còn hắn. . . Hắn làm sao mà đã tiến vào Luyện Khí tầng bốn rồi cơ chứ?!!"

"Khônggg!!!"

Từng tiếng kinh hô vang lên không ngớt. Từng tiếng xì xào bàn tán không thể tưởng tượng nổi vang vọng khắp toàn bộ khu đệ tử mới.

Một lát sau, tin tức Lý Văn Cường tiến vào Luyện Khí tầng bốn đã giống như bom nổ mà điên cuồng truyền khắp toàn bộ Tử Vân Phái.

Lý Văn Cường chỉ mới nhập môn có một tuần mà hắn đã tiến vào Luyện khí, tầng bốn rồi!!!

Giờ khắc này, Cửu Huyền chân nhân hay du đãng khắp nơi, hay nợ tiền khắp nơi, hay dày mặt mo đi mượn Hồi Nguyên Đan ở tại khu ký túc xá của danh môn chữ lót Cửu kia, hắn cũng đã nghe thấy nghị luận về Lý Văn Cường của các đệ tử đi ngang qua.

Sau đó Cửu Huyền chân nhân đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Tử Vân Phái.

Giờ khắc này, hốc mắt của Cửu Huyền chân nhân đã đỏ bừng lên. Hắn cảm thấy hết thảy sự tình mà mình đã làm ra cho Lý Văn Cường thật là đáng giá.

Cửu Huyền chân nhân hắn đã tự bạo ngũ hành linh căn của mình mấy chục năm trước, khiến cho hắn ngơ ngơ ngác ngác mấy chục năm qua. Rồi chuyến đi Cô Tô Thành kia đã xui khiến hắn thu Lý Văn Cường làm đồ đệ.

Đáng giá a!

Cửu Huyền chân nhân có một loại cảm giác là Lý Văn Cường sẽ lập tức mang cho hắn một sự quang vinh vô cùng lớn.

Đứng tại phía dưới bóng rừng trên con đường nhỏ, Cửu Huyền lão cẩu này lặng lẽ mỉm cười rồi tự nói:

"Cửu Huyền ta mặc dù là phế vật, nhưng. . . Từ đây về sau sẽ không có kẻ nào dám nói là đồ đệ của Cửu Huyền ta là phế vật nữa!"

"Người không có linh căn mà trong một tuần liền tiến vào Luyện Khí tầng bốn. Ba ba sẽ chờ ngươi trấn áp Tử Vân Phái, chờ ngươi một ngày sẽ trở thành nắm đấm lớn nhất kia!"

". . ."

Giờ khắc này, khu ký túc xá của các đệ tử cơ sở trong Tử Vân Phái đang vô cùng rung động.

. . .

Bạn đang đọc Thiên Nộ Biến Thiên (Bản Dịch) của Đại Bảo Vật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YYNghĩaTình-HơnTấtCả
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.