Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thể Hồ Quán Đỉnh

Phiên bản Dịch · 1883 chữ

Tại Tử Vân Phái, bên trong điện chủ của Thanh Vân Các.

Đại trưởng lão đang chắp tay sau lưng đứng ở bên trên lầu các. Hắn nhìn về phía khu ký túc xá người mới nằm xa xa dưới sườn núi, sau đó hắn cười ha hả nói:

"Ta đã sớm biết tên phàm nhân kia đang có chỗ quái lạ nào đó mà! Ngươi nhìn kìa, đó Cửu Lý cũng đã bắt đầu lăn lộn với hắn a!"

Sau lưng Đại trưởng lão là nhị trưởng lão Tử Ngọc chân nhân của Tử Vân Phái. Hắn che miệng khẽ cười một tiếng rồi nói ra:

"Ta trước đó cũng đã nghe chấp pháp trưởng lão nói rằng tên tiểu tử kia rất cơ linh, mà tâm tư của hắn cũng rất xấu. Ngay trước mặt rất nhiều người mới mà hắn kém chút đã đưa Cửu Lý vào chỗ chết a!"

Đại trưởng lão khinh thường cười nói:

"Ha ha ha! Chuyện đó thì lại như thế nào chứ?!! Cuối cùng hắn cũng chỉ là một tên phàm nhân mà thôi! Vô luận là hắn lại cố gắng đến thế nào đi nữa, hắn cũng đều vĩnh viễn không cách nào tiến vào cảnh giới Ngưng Khí kỳ!"

Tử Ngọc chân nhân nghe vậy liền đi tới ngồi trên xích đu, sau đó nàng cởi bỏ đôi dép lê ra vắt chân lên xích đu rồi nói:

"Nói không chừng có biến a. . . Ta trước đây đã dạo chơi khắp năm châu, rồi ta vô tình gặp qua một vị tuyệt thế thiên tài xuất thế tại Đông Châu. Hắn cũng là một người không có linh căn! Nhưng vào năm hắn gần ba mươi tuổi mà hắn lại có thể tu luyện đến cảnh giới Kim Đan kỳ!"

Đại trưởng lão đột nhiên quay đầu lại nhìn chăm chú vào Tử Ngọc chân nhân, lông mày hắn ngưng lại hỏi:

"Chuyện này là thật sao? Tê!!! Chẳng lẽ, phiến thiên địa này thật sự đang có biến dị ư?!! Người không có linh căn lại chính là linh căn cường đại nhất sao?!! Ta liền nói hai cái tên Cửu Lý cùng Cửu Huyền này làm sao mà. . ."

Mặt mũi Đại trưởng lão tràn đầy nghiêm túc, hắn còn chưa nói hết lời thì Tử Ngọc chân nhân đã cười khanh khách một tiếng rồi ngắt lời:

"Hi hi hi! Quả thật là như vậy! Nhưng ngươi có biết, phụ thân của người của người không có linh căn mà ta đã từng gặp kia là ai không?"

Đại trưởng lão kinh ngạc hỏi:

"Ai?!!"

Tử Ngọc chân nhân đáp:

"Tào Chính Phong!"

Đại trưởng lão liền trợn mắt hốc mồm nói:

"Chính là đệ nhất chưởng môn của Đông Châu đại phái, Tào Chính Phong sao?!!"

Tử Ngọc chân nhân đáp:

"Đúng vậy!"

Đại trưởng lão khinh thường nói:

"Lời này của ngươi giống như đánh rắm a! Nếu Tào Chính Phong là phụ thân ta, vậy ta còn có thể tiến vào Đại Thừa kỳ! Loại này mà cũng gọi là tuyệt thế thiên tài? Nếu phụ thân là chưởng môn, mà nhi tử liền xem như đầu lợn, thì nhi tử của hắn cũng có thể sử dụng thiên tài địa bảo để tích tụ ra đến a!"

Tử Ngọc chân nhân nhún nhún vai, sau đó nàng nhấc lên một chiếc tẩu hút thuốc phì phò trông rất vũ mị, xinh đẹp; nhưng lại cho người ta một loại cảm giác yêu tinh xấu xa.

Hô!!!

Tử Ngọc chân nhân phun ra một ngụm sương mù, ánh mắt nàng có chút thổn thức mờ mịt nói:

"Không nói nhiều lời! Vân Hồ tiểu tử kia đã lập công không cạn cho Tử Vân Phái! Đệ tử nhất mạch kia của hắn chết trận thì cũng đã chết trận, mất tích thì cũng đã mất tích! Ngàn mẫu đất này liền ban cho một cây độc đinh Cửu Huyền! Mặc dù Cửu Huyền đã tự bạo linh căn khiến hắn trở thành một tên phế vật, nhưng Vân Hồ vẫn là rất thương yêu cùng quan tâm đối với Cửu Huyền. Nếu Vân Hồ đều đã mở miệng muốn lưu lại một tên phàm nhân nho nhỏ, vậy chúng ta cho hắn cơ hội này thì như thế nào? Chẳng lẽ Tử Vân Phái không chứa nổi một tên phàm nhân hay sao?!!"

Tử Ngọc chân nhân hít một hơi sương mù rồi xoay chuyển lời nói hỏi:

"Sự tình Chưởng môn chết trận còn phải ẩn giấu bao lâu?"

Thoại âm vừa rơi xuống, hốc mắt đại trưởng lão bỗng nhiên đỏ lên, cả người hắn dần trở nên tiêu điều. Yết hầu hắn hơi khô nói:

"Có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu a!"

Tử Ngọc chân nhân đập ngón tay vào tẩu hút thuốc làm tẩu hút thuốc bị chấn động rơi xuống một chút tro tàn. Sau đó nàng nói ra:

"Ta sợ là sẽ không dối gạt mọi người lâu được đâu! Bằng không thì ta vẫn còn dạo chơi khắp năm châu để tìm kiếm nghịch thiên chi đạo a! Ta cũng sẽ không vội vã gấp trở về như thế này!"

Đại trưởng lão kinh ngạc hỏi:

"Có ý tứ gì?!!"

Tử Ngọc chân nhân thu hồi tẩu hút thuốc, rồi nàng đi tới bên cạnh một đám sương khói, sắc mặt nàng có chút hồng nhuận lên.

Đại trưởng lão không kiên nhẫn được nữa nói:

"Ngươi mau nói a!"

Một lát sau, Tử Ngọc chân nhân lấy ngữ khí sâu kín nói ra:

"Có người đã phát hiện được một thanh kiếm gãy ở chỗ nào đó, tên của nó là Tử Vân. Hắn đã đưa nó đến đấu giá ở Trung Châu, cuối cùng bán được bốn mươi triệu linh thạch. Một thanh kiếm bị gãy không đáng để nhiều tiền như vậy, nhưng người mua lại nói rằng sớm muộn hẵn sẽ hồi được vốn!"

Con ngươi Đại trưởng lão liền co rụt lại hỏi:

"Người mua là ai?"

Tử Ngọc chân nhân bĩnh tĩnh đáp:

"Kim Long Tông!"

". . ."

Vào ban đêm, tại khu ký túc xá người mới.

Bên trong gian phòng của Lý Văn Cường đang bốc lên hơi nước.

Cửu Huyền chân nhân buộc lên một tấm vải trắng trên ngực, sau đầu hắn tràn đầy mồ hôi. Hắn không ngừng đi dạo quanh sân rồi tự hỏi:

"Đã đủ chưa nhỉ?!!"

Cửu Huyền hết kiên nhẫn mà thở dài một hơi, sau đó hắn hô to một tiếng vào trong phòng Lý Văn Cường:

"Văn Cường!"

Bên trong hô lại hai tiếng:

"Ai đó?!!"

"Có chuyện gì?!!"

Lưu Văn Cường cùng Trương Văn Cường đồng thời quay đầu lại. Lúc này bên trong buồng cũng truyền tới âm thanh của Lý Văn Cường:

"Thế nào rồi?!!"

Cửu Huyền sững sờ trong chốc lát, đại khái hắn đang suy tư chính mình nên gọi tên Văn Cường nào. Suy nghĩ nửa ngày, hắn chỉ vào Trương Văn Cường nói:

"Lưu Văn Cường, ngươi tới!"

Trương Văn Cường đáp:

"Sư thúc! Ta gọi Trương Văn Cường a!"

Cửu Huyền nói:

"Mặc kệ ngươi! Lại đánh tới đây một thùng nước nóng đi!"

Một lát sau, Trương Văn Cường mồ hôi dầm dề xách tới một thùng nước nóng. Hắn đi đến bên cạnh Cửu Huyền rồi không ngừng nhìn quanh hỏi:

"Đến cùng Lý Văn Cường đang làm gì ở bên trong vậy sư thúc? Cả ngày hôm nay hắn đã sửu dụng không ít nước nóng a!"

Cửu Huyền nhướng mày nói:

"Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?!! Ta bảo ngươi nấu nước nóng thì ngươi liền nấu nước nóng đi! Suốt ngày nói lời thừa hết bài này đến bài khác!"

"Ặc!"

Trương Văn Cường liền rụt cổ lại, sau đó hắn nhảy về phía sau một bước. Rồi hắn vừa liếc mắt nhìn vừa quay người rời đi.

Trong mắt hắn lúc này chứa đầy sự nghi hoặc.

Cả ngày hôm nay hắn cùng Lưu Văn Cường đều bị kéo tới đây để làm công việc nấu nướng nóng. Bọn hắn hết nấu nước rồi lại đi múc nước, cũng không biết Lý Văn Cường đang làm gì bên trong phòng.

Lúc này, ở trong phòng có hơi nước bốc lên nghi ngút. Tại bên trong một thùng gỗ lớn đặt trong phòng, có hai nam nhân ở trần đang ngồi đối diện với nhau.

Con người ta ăn ngũ cốc hoa màu và nhận lấy sự ăn mòn từ trọc khí trong thiên địa, khiến cho con người ta mông lung cả một đời. Chỉ có tại thời khắc mệt mỏi nhất ngâm mình trong mấy thùng nước sôi hổi thì mới có thể khiến cho các lỗ chân lông toàn thân đều được mở ra, giúp cho con người ta đi đến trạng thái nguyên thủy nhất. Đó chính là một sự nhẹ nhõm, thoải mái, dễ chịu, buông lỏng, vui sướng.

Mà các nam nhân truyền thống lại càng thích kéo lên màn cửa, rồi tại bên trong hoàn cảnh u ám này chuyên tâm hưởng thụ một thời khắc mỹ diệu. Bởi vì bọn hắn không thích bị người bên ngoài trông thấy, không thích bản thân lộ ra ánh sáng tại phía dưới sắc trời, để tránh sinh ra hiểu lầm không cần thiết.

Đây chính là thể hồ quán đỉnh!

Tại bên trong hoàn cảnh tĩnh mịch, mặt mo của Cửu Lý chân nhân có chút đỏ lên. Đây không phải do hắn bị nhiệt lượng nước sôi kích phát, mà là do ở trong thùng gỗ chật hẹp này, chân của Lý Văn Cường lại đưa qua đến giáp ngang hông của hắn.

“. . .”

Cửu Lý hô lên:

"Ngươi giữ chân cho tốt vào!"

Lý Văn Cường mê hoặc mở to mắt nói:

"Ngươi đừng ngừng lại a!"

Cửu Lý xù lông nói:

"Lão tử bảo ngươi giữ chân cho tốt vào! Đừng có mà đạp loạn!"

Lý Văn Cường thở dài nói:

"Ngươi ráng chịu ủy khuất một chút đi! Ta gác chân lên người ngươi có một chút thôi mà! Được rồi ta sẽ nới rộng chân ra một chút! Liền một chút thôi đó!"

Mặt Cửu Lý liền đen lên, sau đó hắn cúi đầu nhìn xem hai chân đầy lông của Lý Văn Cường đang kẹp ở trên lưng mình trong thùng nước nóng. Chân của hắn thì duỗi thẳng, đạp ở một chỗ khác của thùng gỗ. Cửu Lý chỉ cảm thấy cái tư thế này có chút mông lung.

‘Vì sao trong mắt của ta lại hay có nước mắt chảy ra thế này?!!

Bởi vì từ khi Lý Văn Cường tới Tử Vân Phái, ta liền không có một ngày ngày tốt lành a! Từ khi ta trở thành sư phụ của hắn, ta không chỉ phải vứt bỏ mặt để di mượn đan dược, mà ta còn phải bỏ ra khổ lực vì ta thường xuyên lo lắng, đề phòng, sợ hãi mình sẽ bị thiên phạt chơi chết. Nhưng trọng yếu nhất chính là, hiện tại ngay cả. . . trinh tiết mà mình cũng không giữ được aaa!!!’

. . .

Bạn đang đọc Thiên Nộ Biến Thiên (Bản Dịch) của Đại Bảo Vật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YYNghĩaTình-HơnTấtCả
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.