Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phải ẩn nhẫn

Phiên bản Dịch · 1641 chữ

Điều kiện chủ yếu nhất của thể hồ quán đỉnh chính là nhất định phải có một môi trường giao giới, và môi trường giao giới này chính là nước.

Bởi vì chân nguyên của Kim Đan kỳ quá mức bá đạo, nên không có cách nào trực tiếp rót vào bên trong cơ thể Lý Văn Cường, nếu không sẽ làm cho toàn thân của hắn nổ đến da tróc thịt bong. Do đó cần phải đưa chân nguyên rót vào trong nước, rồi sau đó Lý Văn Cường mới có thể hấp thu chân nguyên vô chủ và tinh khiết này một cách từ từ.

Nhưng bọn hắn muốn sử dụng nước nóng là bởi vì nước nóng có thể giúp cho Lý Văn Cường mở ra lỗ chân lông khắp toàn thân, chuyện này càng thêm hữu hiệu cho việc hấp thu chân nguyên.

Kỳ thật, kế hoạch ban đầu của Cửu Lý chính là để Lý Văn Cường ngâm mình ở trong nước nóng, còn hắn chỉ cần bỏ tay vào nước là được rồi. Nhưng làm như vậy một lúc thì Lý Văn Cường cảm giác như thế quá chậm, chưa đủ nghiền. Do đó Cửu Lý đành phải lôi mình xuống nước theo Lý Văn Cường.

Và thế là liền trở thành tình huống hiện tại này...

Lý Văn Cường nhẹ nhàng, vui vẻ, lâm ly mà ngâm khẽ một tiếng:

"Aaa!!! Dễ chịu quá đi à!"

Thân thể hắn run rẩy lên và không ngừng hấp thu luồng chân nguyên vô cùng tinh khiết này đến đã nghiền.

Nghe thấy Lý Văn Cường ngâm khẽ một tiếng như thế, Cửu Lý chân nhân thống khổ nhắm hai mắt lại thầm than:

‘Nghiệp chướng a! Nếu để cho người khác trông thấy tình huống này, ta sợ là sẽ có hiểu nhầm xảy ra! Sau này mình còn mặt mũi nào để lưu lại Tử Vân Phái nữa đây? Thậm chí. . . mình chẳng còn mặt mũi nào để lưu lại tu chân giới này!’

Lúc này, Cửu Lý nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận âm thanh tích tích tác tác. Hắn liền biết ngoài cửa sổ đang có người rình coi. May mắn là hắn đã có dự kiến trước mà che lại cửa sổ, bằng không thì chuyện này có khả năng bị truyền ra ngoài.

‘Tên Lý Văn Cường này có da mặt dày như vậy nên hắn ngược lại là không có chuyện gì. Nhưng còn chính mình thì sao?

Vậy mình còn không bằng để sét đánh chết luôn a!’

Lúc này, Lý Văn Cường nhắm lại hai mắt và điên cuồng hấp thu chân nguyên trong thùng gỗ. Hắn có thể cảm giác được thân thể mình sắp tràn ngập điện năng một lần nữa, để sau đó hắn lại có thể tiến hành tu luyện công pháp hốc nách.

Kỳ thật, Lý Văn Cường đã có chút hối hận. Nếu hắn sớm biết còn có cách thể hồ quán đỉnh kiểu này, thì hắn còn thèm đi ăn cái gì mà Hồi Nguyên Đan a! Lần đầu tiên hắn cảm thấy ra việc tu luyện lại có thể thoải mái đến như thế.

Lý Văn Cường lại hô lên:

"Này! Cửu Lý sư phụ! Nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút a!"

". . ."

Thoại âm vừa rơi xuống.

Bên ngoài cửa sổ, Trương Văn Cường cùng Lưu Văn Cường đang ngồi xổm ở góc tường lập tức nín thở lại. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, và đều nhìn thấy thần sắc kinh nghi bất định từ trong mắt mỗi người.

Bên trong thùng gỗ, Cửu Lý che lấy cái trán và nhắm mắt lại. Hắn bây giờ chỉ muốn đi chết mà thôi.

Lý Văn Cường lại thở nhẹ nói:

"Cửu Lý sư phụ! Ngươi còn làm được nữa hay không a? Có thể nhanh lên một chút được hay không? Ta sắp đầy bình rồi! Nhanh a!"

Đùng một cái sắc mặt Cửu Lý liền đỏ lên, cả người hắn bạo tạc tại chỗ quát:

"Lão tử muốn ngươi đừng có kêu lên nữa được hay không hảảả?!!"

Lý Văn Cường liền nói:

"Ta thoải mái a! Thoải mái mà còn không cho người ta kêu to sao? Còn có thiên lý hay không đây? Ta kêu to một tiếng đều không được sao?"

". . ."

Thoải mái quá???

Nhanh lên một chút???

Đầy bình rồi???

Tê!!!

Trương Văn Cường cùng Lưu Văn Cường đều hít một hơi lãnh khí, sau đó cả hai liền yên lặng đứng dậy, rồi không nói một lời mà liền đi ra nơi xa.

Đi thật xa a...

Dưới ánh trăng, bóng hình hai người thiếu niên cô đơn này đã bị kéo ra thật dài, lộ ra vẻ cô độc quạnh hiu tại bên trong đình viện.

Trương Văn Cường đi tới cửa, hắn thâm trầm suy tư một lát, rồi đột nhiên hắn rút một bàn tay trên mặt mình.

Bốppp một tiếng. Trên mặt hắn đã in dấu bàn tay năm ngón.

Lưu Văn Cường quá sợ hãi nói:

"Ngươi bị gì mà lại quất cho mình cái tát thế?!!"

Trương Văn Cường thở dài một tiếng rồi đáp:

"Bởi vì làm vậy thì mới có thể để cho ta quên đi tà âm vừa rồi!"

Lưu Văn Cường nghiêm túc gật đầu, rồi hắn cũng rút cho mình một bạt tai. Bốppp một tiếng, hắn rút cho mình một cái lảo đảo. Đứng vững về sau, Lưu Văn Cường thở dài nói:

"Có khả năng chúng ta đã hiểu nhầm a!"

Trương Văn Cường hô lên:

"Đi thôi, tiếp tục nấu nước đi! Đợi lát nữa khả năng còn muốn tới!"

Lưu Văn Cường quả quyết nói:

"Quên đi thôi! Ta cảm thấy chúng ta dạng này là không đúng! Dù cho là hảo huynh đệ, nhưng chúng ta không thể trợ Trụ vi ngược như vậy được, không thể để cho lão Lý càng chạy càng xa trên con đường sai lầm a!"

Trương Văn Cường thắc mắc nói:

"Nhưng nếu như chúng ta không nấu nước, vậy thì Cửu Huyền sư thúc sẽ lại thúc giục chúng ta a! Hắn thúc giục gấp quá liền trực tiếp ra tay đánh chúng ta đó!"

Lưu Văn Cường than thở nói:

"Aizz~! Nghiệp chướng a! Cửu Lý sư thúc làm xong thì đến phiên Cửu Huyền sư thúc. . . Ta liền nói vì cái gì mà loại người không có linh căn như lão Lý lại có thể tuần tự đạt được ưu ái của Cửu Huyền sư thúc cùng Cửu Lý sư thúc cơ chứ! Trong này quả là có nguyên nhân của nó a!"

"Với loại chuyện này, ta thậm chí không có biện pháp gánh chịu cùng một chỗ huynh đệ của ta a! Dù cho ta biết rất có thể lão Lý là vì tu luyện, là vì tiến bộ, nên hắn mới bị quy tắc ngầm chi phối. Nhưng ta lại không giúp được hắn a! Ta hổ thẹn quá đi!”

"Đi thôi! Bây giờ không phải là lúc giảng giải chuyện nghĩa khí huynh đệ! Nói đến chuyện đánh nhau hay thậm chí là đi chịu chết, thì ta liền không nhăn mày một chút nào! Nhưng còn cái này thì. . ."

Đang lúc hai huynh đệ nói chuyện, thì Cửu Huyền chân nhân bỗng hô lên:

"Trương Văn Cường, đưa nước lạnh tớiii!!! Lại đến một thùng nước nóng điii!!!"

Trương Văn Cường đang đứng tại cửa ra vào, hắn đột nhiên quay đầu lại và dùng một loại ánh mắt đè nén vô biên lửa giận mà nhìn về phía Cửu Huyền chân nhân.

Trương Văn Cường nắm chặt đấm đến phát run, nhưng hắn quyết định ẩn nhẫn không phát tiết.

Lưu Văn Cường cũng đành cắn răng nghiến lợi mà nhìn Cửu Huyền chân nhân. Lúc này, Cửu Huyền chân nhân ở trong mắt hai người bọn hắn nghiễm nhiên chính là một tên ma cô đáng ghét. Chính là do tên Cửu Huyền chân nhân này, chính là do lão tặc mày rậm mắt to này đã giới thiệu lão Lý cho Cửu Lý chân nhân.

Cửu Huyền nhìn thấy hai người thiếu niên đang nhìn mình chằm chằm, hắn liền trừng mắt thật căng tròn rồi chỉ vào Trương Văn Cường quát:

"Nhìn cái gì mà nhìn hả thằng kia! Ngươi còn trừng lão phu nữa hả?!! Tới múc nước cho ta!"

Tê!!!

Trương Văn Cường hít sâu một hơi, sau đó hắn buồn bực quay đầu đi nấu nước nóng. Nhưng hắn thủy chung vẫn dùng một loại ánh mắt cừu hận để nhìn Cửu Huyền. Hắn dùng âm thanh chỉ có hắn mới có thể nghe được mà cắn răng nghiến lợi âm thầm thề:

"Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên. . ."

Trương Văn Cường chưa kịp nói xong thì Bànhhh một tiếng, hắn đã bị Cửu Huyền ném tới một chiếc giày vào đầu một cái lảo đảo. Trương Văn Cường quay đầu lại trợn mắt nhìn thì đã thấy Cửu Huyền chỉ vào mình quát:

"Nhìn cái gì mà nhìn hả? Lão tử gọi ngươi đi múc nước cơ mà!"

Trong mắt Trương Văn Cường tràn ra nước mắt ủy khuất, rồi hắn cúi đầu múc một bầu nước nóng đổ vào bên trong thùng gỗ. Hắn cắn răng nghiến lợi lẩm bẩm nói:

"Lần này, ta vẫn lựa chọn ẩn nhẫn. . ."

Rồi lại Bànhhh một tiếng, Cửu Huyền lại ném một chiếc giày khác vào đầu Trương Văn Cường khiến cho hắn lại lảo đảo một cái.

Trương Văn Cường quay đầu lại và thấy Cửu Huyền chỉ mình quát:

"Làm nhanh lên cho ta a!"

". . ."

Bạn đang đọc Thiên Nộ Biến Thiên (Bản Dịch) của Đại Bảo Vật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YYNghĩaTình-HơnTấtCả
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.