Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có tiến bộ!

Phiên bản Dịch · 1806 chữ

Trong gian phòng tràn đầy hơi nước, Cửu Lý chân nhân vụng trộm rời đi thùng nước nước nóng. Sau đó hắn mặc vào đạo bào, sửa sang lại tóc tai, rồi hắn im lặng đứng ở một bên với sắc mặt nghiêm túc để quan sát Lý Văn Cường.

Lúc này Lý Văn Cường đang ngồi xếp bằng tại bên trong thùng gỗ, hắn đã không còn bộ dáng tinh nghịch như lúc trước. Lý Văn Cường để hai tay mình đặt lên đầu gối, sắc mặt hắn vô cùng nghiêm túc như lâm vào một loại trạng thái nhập định.

"Muốn đột phá sao?"

Cửu Lý chân nhân thì thào một tiếng:

"Hắn sắp đột phá rồi sao?!!"

Sau đó Cửu Lý chân nhân nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến, rồi hắn liền thấy Cửu Huyền chân nhân đi đến hỏi:

"Tại sao ngươi không tiếp tục trợ giúp hắn tu luyện mà lại ra đây đứng?"

Cửu Lý chân nhân vội vàng làm cái thủ thế im lặng:

"Xuỵttt!!! Hắn sắp đột phá rồi!"

Cửu Huyền chân nhân liền đè thấp giọng xuống, hắn có chút hoảng sợ nói:

"Hắn lại sắp đột phá rồi ư. . . Hắn thật sự sắp đột phá sao?"

Cửu Lý nghiêm túc nhẹ gật đầu rồi tiếp tục quan sát đánh giá Lý Văn Cường, trong mắt hắn bỗng hiện lên một vẻ kiêng kị.

Không sai! Chính là sự kiêng kị! Hắn thật sự kiêng kị đối với tốc độ tu luyện của Lý Văn Cường.

Lý Văn Cường không ngừng điên cuồng đột phá, khiến cho tam quan của Cửu Lý chân nhân phải nhận lấy xung kích, dù cho Cửu Lý chân nhân luôn lấy đó làm kiêu ngạo qua nhiều năm như vậy. Thậm chí là tam quan của hắn đã muốn sụp đổ.

Ở trong mắt không ít người, thiên phú tu hành chính là có càng nhiều linh căn thì thiên phú sẽ càng tốt.

Mà Cửu Lý chân nhân luôn một mực lấy chính mình có ba cái linh căn để làm kiêu ngạo.

Cửu Huyền chân nhân đã từng có ngũ hành linh căn, gắt gao áp lấy Cửu Lý chân nhân trên mặt đất không thể động đậy. Lúc trước, Cửu Lý cho rằng Cửu Huyền chính là một tòa núi cao, một tòa cự phong mà hắn vĩnh viễn không cách nào vượt qua. Mỗi lần hắn đối mặt với Cửu Huyền thì hắn chỉ có thật sâu tự ti, thật sâu sợ hãi.

Nhưng sau khi Cửu Huyền bỗng nhiên tự bạo linh căn rồi trở thành một tên phế vật, Cửu Lý đột nhiên trở thành người có thiên phú dị bẩm. Thời đại bên trong núi không còn lão hổ thì hầu tử liền xưng đại vương đã đến.

Do đó, loại tâm thái tự ti kia của Cửu Lý đã từ từ biến đổi trở thành một loại kiêu ngạo bệnh trạng. Hắn cảm thấy chính mình đã không gì làm không được. Hắn cảm thấy mình đã dùng một loại phương thức khác để chiến thắng Cửu Huyền.

Do đó hắn đã không ngừng giẫm đạp Cửu Huyền, vì chỉ có thông qua việc không ngừng ganh đua so sánh với Cửu Huyền, thì hắn mới có thể thu hoạch được một loại cảm giác ưu việt mà hắn đã từng đánh mất đi bên trong tâm tính tự ti kia.

Cảm giác ưu việt này của hắn được thành lập bởi số lượng linh căn.

Mà bây giờ, hắn cảm giác thấy sự ưu việt này cùng với tam quan của hắn đã sắp bị thiếu niên trước mặt kia hủy diệt.

Trong mắt Cửu Lý chân nhân tỏ ra một vệt kiêng kị rõ rệt.

Cửu Lý hi vọng Lý Văn Cường tranh thủ thời gian đạt đến Ngưng Khí kỳ, để cho hắn có thể tránh được một kiếp này.

Nhưng ở một phương diện khác, Cửu Lý dĩ nhiên hi vọng Lý Văn Cường sẽ vĩnh viễn không đến được Ngưng Khí kỳ để chứng minh là hắn không sai, để chứng minh tư tưởng của hắn là đúng.

Thứ mà Cửu Lý kiêng kị chính là tư tưởng của hắn sẽ bị vỡ nát nếu Lý Văn Cường nếu đến được Ngưng Khí kỳ.

Đúng lúc này, Cửu Huyền chân nhân bỗng nhiên run rẩy toàn thân giống như con trâu cảm lạnh. Bởi vì tâm tình hắn hiện tại đang chập trùng quá lớn, dẫn đến việc hai hốc mắt của Cửu Huyền đỏ bừng lên. Nước mắt hắn chảy xuống và hắn nghẹn ngào nói:

"Văn Cường lại sắp đột phá rồi. . ."

Cửu Lý kinh ngạc nhìn Cửu Huyền hỏi:

"Ngươi bị gì thế?"

Cửu Huyền hít nước mũi một cái, sau đó hắn mang theo tiếng khóc nức nở và đè nén lại âm thanh mà chỉ vào Lý Văn Cường nói:

"Hắn. . . sắp đột phá vào. . . Luyện Khí tầng năm a. . ."

Cửu Lý lại hỏi:

"Vì cái gì mà ngươi lại kích động đến như thế?"

Cửu Huyền nghe vậy liền trầm mặc một hồi thật lâu, sau đó hắn dùng một loại ngữ khí thì thầm nói:

"Văn Cường hắn. . . Kỳ thật đang gánh chịu mộng tưởng của ta a!"

Cửu Lý kinh ngạc:

"Mộng tưởng sao?!!"

Cửu Lý nhai nuốt lấy từ ngữ này rồi lâm vào trầm tư.

Hai người bọn hắn có tâm thái hoàn toàn khác biệt. Nhưng toàn bộ đều đi theo sự tình Lý Văn Cường sắp đột phá mà đã bị kích phát ra. Đây chính là mâu thuẫn đã từng giữa bọn hắn.

Cửu Lý đang xoắn xuýt, kiêng kị Lý Văn Cường sẽ đột phá.

Mà Cửu Huyền thì lại ngóng nhìn, khát vọng Lý Văn Cường sẽ đột phá.

Cửu Huyền quá hi vọng Lý Văn Cường sẽ đánh vỡ trong sự ràng buộc trong phiến thiên địa này. Bởi vì hắn năm xưa tự bạo linh căn chính là vì muốn tìm được một đầu đường ra. Thế nhưng Cửu Huyền đã mênh mang mơ hồ hơn mười năm qua vì hắn đang đi lạc đường.

Hiện tại, Lý Văn Cường đã hoành không xuất thế và sắp mang đến ánh rạng đông cho Cửu Huyền. Khiến cho Cửu Huyền cảm thấy lựa chọn của mình năm đó là vô cùng chính xác!

Cửu Huyền muốn chứng minh rằng con đường mà mình đã lựa chọn lúc ấy là vô cùng chính xác. Chính là vì như thế nên Cửu Huyền mới không hề quan tâm đến chuyện sinh tử của mình nữa.

Buổi sáng được nghe đạo, thì buổi chiều có chết cũng cam lòng a!

Tư tưởng!

Đây chính là tư tưởng!

Tư tưởng của tu chân giả bọn hắn có lẽ càng thêm ngoan cố hơn so với phàm nhân một chút. Mà từ một loại ý nghĩa khác để giải thích, loại tư tưởng này cũng có thể được xưng là Đạo tâm.

Lúc này, tại bên trong thức hải của Lý Văn Cường, tiểu nhân Thôn Tặc đang bị tầng quang mang kim sắc cầm tù kia đã bắt đầu nhấc lên con mắt long lanh. Ánh mắt của nó sáng rực lên và nhìn chằm chằm vào Lý Văn Cường rồi không ngừng nhấp nháy con mắt.

Đã có tiến bộ!

Nhiều ngày như vậy đến nay Lý Văn Cường đã không ngừng làm hao mòn tầng quang mang kim sắc này, và Lý Văn Cường đã tiến bộ rất rất nhiều. Hiện tại, tiểu nhân Thôn Tặc kia đã có thể nhấp nháy con mắt.

Lý Văn Cường đặt tay lên ngực tự hỏi:

"Có phải chỉ cần qua một đoạn thời gian nữa thì ta liền có thể thả ra hắn rồi hay không?"

Lý Văn Cường kích động và khát vọng nói:

"Chẳng có nhẽ sau khi ta thả ra Thôn Tặc của ta thì ta liền tiến vào Ngưng Khí kỳ sao?"

Oànhhh!!!

Linh khí cuồn cuộn như biển đang điên cuồng oanh kích lấy tầng kim quang kia.

Tại phía dưới sự oanh kích của linh khí, tầng kim quang này không ngừng phát ra quang mang càng thêm chói mắt, dường như nó đang chủ động kích phát ra lực lượng của nó để phản kích lại luồng linh khí.

Nhưng sau khi nó phản kích xong thì nó sẽ khôi phục lại trạng thái yên tĩnh ban đầu. Rồi sau đó sắc diện của nó sẽ trở nên càng thêm ảm đạm một chút.

Đây chính là có tiến bộ!

Chỉ cần Lý Văn Cường lại tiếp tục tấn công lên, thì dù cho có chậm lại đi nữa thì hắn cũng đã có một tia hi vọng.

Không biết đã đi qua bao lâu, có lẽ là một giây đồng hồ, và cũng có lẽ đã là một thế kỷ đã trôi qua.

Lý Văn Cường cũng quên mất mình đã oanh kích vào tầng kim quang kia bao nhiêu lần. Hắn đã hoàn toàn quên đi thức hải của hắn, mà từ đầu đến cuối hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Thôn Tặc. Lý Văn Cường không ngừng chú ý tới đôi mắt to đen lúng liếng kia của Thôn Tặc. Trong lòng hắn không hề có bất kỳ ý nghĩ gì, thậm chí ngay cả ý thức cũng đều bị thanh không.

Lý Văn Cường lúc này chỉ muốn cứu ra hồn phách của mình. Hắn chỉ muốn giải thoát cho nó, chỉ thế thôi!

. . .

Tại khu ký túc xá người mới.

Một đạo lưu quang giáng lâm bên trên một con đường nhỏ.

Một nữ nhân ăn vận váy dài lớn màu đỏ che kín cả thân thể. Tóc nàng dài xõa vai, trong tay nàng cầm lấy một cái ống điếu. Từ đầu đến cuối, trên mặt của nàng đều treo một nụ cười như có như không, trông vũ mị như vưu vật. Nhưng chỉ cần là một người thông minh thì đều có thể nhìn ra được nàng chính là một nhân vật cực kỳ lợi hại.

Sau khi Tử Ngọc chân nhân giáng lâm, khu ký túc xá người mới bỗng lâm vào một mảnh yên lặng.

Vô số các thiếu niên đang đứng hoài xuân ở tại ven đường, hoặc là giấu ở sau cửa sổ, bọn hắn đều mặt đỏ tới mang tai mà len lén đánh giá vị vưu vật này đang đi qua trước mặt bọn hắn.

"Thật là xinh đẹp a!"

"Nàng là ai?"

"Mặc dù nàng ta rất xinh đẹp, nhưng ta lại có cảm giác chỉ cần một hơi thở của nàng thì ta liền bị thổi chết a!"

"Rốt cuộc nàng là thần thánh phương nào?!!"

". . ."

Bạn đang đọc Thiên Nộ Biến Thiên (Bản Dịch) của Đại Bảo Vật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YYNghĩaTình-HơnTấtCả
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.