Tình yêu đã mất (2)
Chương 18: Tình yêu đã mất (2)
Edit: Hắc Thiên
Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt
----------------------------------------------------
Bác sĩ nói thân thể Âu Dương tạm thời không thể tiến hành phẫu thuật, rất mạo hiểm, cho nên khuyến nghị người nhà đưa hắn đến những nơi quen thuộc, xem xem có thể thông qua cách này kích thích não bộ nhớ lại không.
Vì vậy, Nhuận lập tức đón Âu Dương về nhà của cô.
Trong phòng tuy ấm áp, nhưng Âu Dương vẫn cảm thấy xa lạ như cũ, hắn hỏi: "Anh đã từng ở chỗ này?"
Nhuận gật đầu đầy khẳng định: "Hiện tại anh chưa nhớ ra cũng không sao, từ từ là được..."
Âu Dương cúi đầu, sau khi thay bộ quần áo bệnh nhân, hắn mặc lại bộ đồ trước kia, nói chính xác hơn là bộ đồ trước khi mất trí nhớ. Thành thật thì... Hắn không thích bộ đồ này lắm...
Cuộc sống ở chung cứ như vậy bắt đầu. Tuy rằng Âu Dương đã phân phòng ngủ riêng với Nhuận, nhưng rốt cuộc hắn vẫn cảm thấy không được quen thuộc...
"Kỳ quái..." Âu Dương ngồi trên giường: "Cho dù bị mất trí nhớ thì sinh hoạt và cuộc sống vẫn vậy... Vì cái gì không quen cơ chứ...."
Bỗng nhiên, phía sau cửa có tiếng gọi, Nhuận đứng bên ngoài kêu: "Âu Dương, ăn cơm thôi..."
"Tới ngay..." Âu Dương lắc lắc đầu, tạm thời vứt bỏ phiền não, bước ra khỏi phòng...
Chẳng phải tất cả mọi việc vẫn tốt đẹp sao? Chỉ cần tìm lại trí nhớ....
Nhuận thân mật nắm tay Âu Dương, hắn hơi ngẩn người, tuy nói không quen, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: "Trước kia chắc là thế này..."
Bàn ăn không quá lớn, nhưng hai người ngồi vẫn rất rộng rãi, trên bàn bày đầy những món ăn tinh xảo, đều là những món thanh đạm bổ dưỡng. Âu Dương kéo ghế ngồi xuống, Nhuận lại ngẩn người.
Âu Dương chú ý tới nét mặt bất thường của Nhuận, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không, không có gì..." Nhuận cười đáp: "Chỉ là lúc trước anh không ngồi chỗ đó..."
"À..." Âu Dương cảm thán, đứng lên muốn đổi chỗ: "Thật ngại quá..."
"Không, không cần..."
Âu Dương vẫn cố ý đổi một chỗ khác. Không khí giữa hai người tràn ngập sự xấu hổ, Âu Dương trên cơ bản là nuốt không trôi...
Tùy tiện ăn mấy miếng liền buông đũa, sau đó nói: "Thật ngại quá...Anh như vậy, hẳn đã tạo nhiều phiền toái cho em..."
"Làm gì có." Kỳ thật Nhuận cũng ăn không nổi. Hai tay đan lại đặt trên bàn, mỉm cười nhìn Âu Dương: “Thật ra em cảm thấy anh như vậy rất đáng yêu..."
"Đáng yêu..." Âu Dương gãi đầu hỏi: "Trước kia... Trước kia anh là người thế nào?"
"Trước kia?" Nhuận nghĩ: "Trước kia tương tự, không khác lắm, dù sao anh cũng phải nhớ lại mới được...."
"À..."
Ăn xong một nửa, Âu Dương đột nhiên hỏi: "Lúc trước anh làm nghề gì? Anh bây giờ..."
"Chuyện này anh đừng lo." Nhuận cười: "Trước kia anh là một tiểu thuyết gia, em đã liên hệ với nhà xuất bản, coi như nghỉ dài hạn, chờ anh nhớ lại mọi thứ thì tiếp tục làm việc cũng không muộn."
"Tiểu thuyết gia..." Âu Dương cái hiểu cái không gật đầu. Hiện tại mọi thứ đối với hắn đều mới lạ và mông lung, không nhịn được có chút sợ hãi. Nhưng hắn lại vì chút sợ hãi đó mà cảm thấy khó hiểu, vì sao lại sợ? Đây chẳng phải là cuộc sống bình thường của mình hay sao...
Cơm nước xong xuôi, Nhuận vừa dọn bát vừa hỏi: "Âu Dương, anh có muốn ra ngoài đi dạo chút không?"
Âu Dương nghĩ một hồi rồi gật đầu: "Được."
Đăng bởi | jieziyang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |