Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phát Hiện Lớn

Tiểu thuyết gốc · 2980 chữ

" Ngươi mắng ta?"

" Phải, ta mắng đó."

" Hừ, đợi lát nữa ta bình phục sẽ cho ngươi biết kết quả của việc chọc giận ta."

Cả hai lời qua tiếng lại một hồi, cuối cùng Thiên Âm vừa mệt vừa đói. Vũ Long thấy vậy còn trêu tức nàng bằng cách ngồi trước mặt nàng mà ăn thịt nướng.

Thiên Âm tức giận quay mặt đi, mặc dù nàng rất đói nhưng không vì chút thèm ăn mà đánh mất liêm sỉ.

Chịu đựng một lát thì nàng ngủ thiếp đi, lúc nàng ngủ nhìn cực kì lương thiện và đáng yêu, khi không buông lời độc ác thì đôi môi hồng kia thật quyến rũ.

Vũ Long ngồi nhìn ngắm nàng như si ngốc, nàng có nhan sắc, có thiên phú, có bối cảnh. Chỉ là tính cách nàng hết sức thất thường lại độc ác, đó là lý do vì sao Vũ Long không có một chút ý nghĩ nào đến nàng.

Cũng phải thôi, thử tưởng tượng có một thê tử tính khí như Thiên Âm, trái ý nàng hoặc làm điều gì sai phạm sẽ bị nàng giết một cách tàn bạo. Như thế ai mà không sợ hãi, ai dám đem tính mạng mình giao cho nàng.

" Đẹp như có độc, ít nhất thì bây giờ ta không thể mơ tới nàng." Vũ Long vừa ngắm nàng vừa cảm thán.

Hắn nói sẽ hiếp dâm nàng là nói cho oai, nếu hắn dại dột làm thế thì có lẽ đi tự sát sẽ là cách chết êm đẹp nhất trước khi bị người của Thiên Độc Tông bắt được.

Chợt Vũ Long sực nhớ ra nhóm Hàn Nguyệt, hắn đứng dậy định rời đi nhưng quay lại nhìn Thiên Âm đang nằm ngủ yên bình ở đây. Hắn không thể an tâm khi không có tin tức gì của nhóm Hàn Nguyệt, nhưng để Thiên Âm ở đây một mình cũng không nỡ.

" Đành phải nhờ ngươi vậy!" Vũ Long nói sau đó thả Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt Ra rồi giao phó : " Tiểu Hắc, ngươi ở lại canh chừng nữ nhân kia cho tốt, khi quay lại ta sẽ thưởng."

Vừa nói Vũ Long vừa vỗ vỗ đầu của Tiểu Hắc, sau đó nhanh chóng rời đi.

Tiểu Hắc nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, nó bò đi bò lại bên cạnh Thiên Âm để canh chừng nàng.

Vũ Long nhanh chóng thoát khỏi hang động, bên ngoài là khung cảnh một bìa rừng thưa thớt, trước mặt là một con sông, bên kia sông chính là cánh đồng hoa đó.

Vũ Long suy nghĩ một lát, thứ khiến người ta rơi vào giấc ngủ chính là phấn hoa, vậy nên chỉ cần không hít phải phấn hoa sẽ không sao.

" Phấn hoa sao? Dùng vật gì đó ngăn cản phấn hoa vào trong phổi là được thôi chứ gì!"

Nghĩ là làm, Vũ Long nhảy tùm xuống sông rồi bơi qua. Nước sông không xiết nên hắn bơi qua khá dễ dàng. Sau khi sắp đến bờ bên kia, Vũ Long cởi áo của mình ra rồi nhúng nước mặc dù áo đã ướt, sau đó hắn đeo lên mặt để ngăn phấn hoa vào mũi.

Quả nhiên vải ướt có tác dụng, Vũ Long chạy như điên để đi tìm nhóm Hàn Nguyệt trong cánh đồng hoa rộng lớn.

Lúc này, Hàn Nguyệt cùng vô số người khác vẫn đang nằm tại vị trí cũ, bọn họ chìm sâu vào một giấc mơ.

Trong giấc mơ, Hàn Nguyệt mơ mình đang ở Hàn Gia cùng với Hàn Phong, cha mẹ, và mọi người nàng yêu quý.

Thay vì dứt khoát đuổi nàng và Hàn Phong đi thì cha mẹ nàng đã giữ hai người ở lại. Vậy là nàng và Hàn Phong vẫn ở lại và sống trong Hàn Gia, cuộc sống tuy vui vẻ nhưng lại thiếu đi thứ gì đó.

Thời gian trong mơ trôi qua nhanh chóng, thoáng cái Hàn Nguyệt đã 20 tuổi trở thành thiếu nữ thành thục xinh đẹp mê người, tùy ý xoay người liếc mắt cũng đủ làm nhiều nam nhân điên đảo.

Nàng ở lại Hàn Gia tu luyện, thỉnh thoảng ra ngoài lịch luyện. Mặc dù có rất nhiều trải nghiệm nhưng nàng dần dần nhận ra thiếu thứ gì đó.

Mặc dù biết tất cả những thứ xung quanh chỉ là mơ nhưng nàng vẫn muốn mơ, ở đây có gia đình, có ca ca, có người mà nàng yêu quý. Tại đây nàng không phải là kẻ vô dụng bị gia tộc đuổi đi, nàng không phải đấu tranh với giang hồ hiểm ác để giữ mạng sống.

Đó là cuộc sống nàng đã mong ước và bây giờ nàng đang được trải nghiệm nó. Để rồi nàng nhận ra cuộc sống như vậy hóa ra lại không phù hợp với mình.

Hàn Nguyệt đứng trên sườn đồi lộng gió, mái tóc đen dài tung bay. Có vài lọn tóc vướng lên gò má xinh đẹp và được nàng nhẹ nhàng gỡ xuống.

" Nguyệt Nhi!" tiếng gọi của Hàn Phong.

Hàn Nguyệt quay lại nhìn về phía Hàn Phong đang đi đến, Hàn Phong lúc này đã trở nên chín chắn, hàm râu con kiến khiến hắn già dặn hẳn lên.

" Ca ca!"

" Người ta tới xem mắt sao muội lại ở đây?" Hàn Phong hỏi.

Mấy ngày trước cha mẹ Hàn Nguyệt có nói về việc một vị công tử nhà giàu đã để ý đến nàng, không nghĩ đến nhanh như vậy họ đã tới để được xem mắt.

Ở Hàn Gia, nữ nhân rất ít tiếng nói. Hôn sự của Hàn Nguyệt nàng không được tự ý quyết định mà phải nghe theo cha mẹ. Mặc dù không muốn nhưng vì cha mẹ nên Hàn Nguyệt cắn răng cho qua.

Tuy nhiên chính vì điều đó mới khiến Hàn Nguyệt cảm thấy thiếu thứ gì, mặc dù cuộc sống hiện tại của nàng không thiếu thứ gì cả.

Một cơn gió mạnh thổi qua, y phục dán chặt vào thân thể lộ ra những đường cong mê người của Hàn Nguyệt.

Hàn Phong nhắm mắt lại, cảm nhận cơn gió thổi qua mặt rồi nói với Hàn Nguyệt : " Cảm thấy không tốt sao?"

Hàn Nguyệt tỏ ra ngạc nhiên trước câu hỏi của Hàn Phong.

" Ca ca hỏi vậy là sao?"

" Haha, Ngay từ đầu ta đã biết đây là giấc mơ của muội, giấc mơ thật đẹp, thật bình yên. Nhưng ta biết đó không phải điều muội thực sự mong muốn." Hàn Phong cười rồi chậm rãi nói.

Ánh mắt của Hàn Nguyệt nhìn về phía Hàn Phong với cảm xúc khó tả.

Hàn Phong tiến về phía Hàn Nguyệt rồi ôm nàng vào lòng rồi ân cần nói : " Ta không phải từ trong giấc mơ của muội mà sinh ra, ta là Hàn Phong thật đây. Xin lỗi vì thời gian qua đã bỏ đi không liên lạc, ta hiện tại có rất nhiều việc phải lo. Được gặp muội ở trong này tuy chỉ là ảo nhưng ta vẫn rất vui, có lẽ bây giờ ta phải đi không biết khi nào quay trở lại...!"

Ở trong vòng tay ấm áp của Hàn Phong, Hàn Nguyệt cảm động muốn khóc. Hóa ra Hàn Phong mà nàng cứ tưởng là do mình tưởng tưởng tượng lại là thật, nàng ôm chặt lấy hắn hỏi : " Ca ca muốn đi đâu? Ta không cho ca ca đi."

Hàn Phong cười ấm áp, khó khăn tách Hàn Nguyệt ra khỏi cơ thể sau đó đặt tay lên đầu nàng ân cần đáp : " Hãy sống theo cách muội muốn, ta mong rằng muội thực sự là muội muội của ta....!"

Nói rồi Hàn Phong dần trở nên mờ ảo, sau đó nứt ra giống như tấm gương rồi vỡ vụn trước sự níu kéo của Hàn Nguyệt.

" Ca ca!"

Hàn Nguyệt bật khóc vì buồn và khó hiểu trước câu nói cuối cùng của Hàn Phong để lại.

" Hàn Nguyệt....Hàn Nguyệt!"

Chợt một giọng nói làm Hàn Nguyệt bừng tỉnh, giọng nói này không ai khác chính là Vũ Long.

Ánh mắt Hàn Nguyệt giống như tìm thấy chân lý, hai dòng lệ ứa ra. Nơi này dù cho có mọi thứ nàng mong đợi nhưng cũng chỉ là mơ, là thế giới ảo do nàng tưởng tượng ra. Cái mà nàng luôn thấy thiếu đó chính là cảm giác mà Vũ Long đem lại.

Nàng nhớ về quãng thời gian đầu tiên lúc gặp Vũ Long, kể từ khi gặp được hắn thì cuộc đời nàng mới bước sang một trang mới.

" Tỉnh lại đi Hàn Nguyệt!" Giọng nói của Vũ Long văng vẳng bên tai của nàng, không xa cũng không gần, cứ đều đều như vô tận.

Hàn Nguyệt một tiếng cất lên thấu tận trời xanh : " Đạo Chủ!"

Khi tiếng hét này của nàng vang lên, tất cả mọi sự vật xung quanh đều trở nên nhạt nhòa và bắt đầu vỡ vụn, mặt đất như tấm kính nứt ra thành hàng vạn mảnh nhỏ.

Tận mắt nhìn mọi thứ tan biến, Hàn Nguyệt tiếc nuối bật khóc. Sau đó nàng giật mình mở mắt ra, nàng đang nằm trong một hang động tối tăm, bên cạnh có ánh lửa ấm áp.

Vũ Long ngồi bên cạnh nàng thấy nàng tỉnh lại thì mừng rỡ : " Ngươi tỉnh rồi!"

Hàn Nguyệt lúc này nhìn Vũ Long với ánh mắt chứa đầy cảm xúc, nước mắt ứa ra không ngừng rồi nàng bật dậy ôm chầm lấy hắn mà khóc như mưa.

" Đạo Chủ...ta nhớ ngài quá huhu!"

" Được rồi, mọi thứ qua rồi không sao đâu." Vũ Long vỗ vỗ tấm lưng mảnh mai đang run lên vì khóc của Hàn Nguyệt, hắn cũng từng trải qua giấc mơ khi hít phải phấn hoa đó nên không lạ gì, chắc rằng nàng vừa mơ một giấc mơ rất đáng sợ.

Ở bên cạnh còn có Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam đang ngồi bần thần. Họ cũng đã tỉnh lại sau giấc mơ của riêng mình, ai cũng giành ra một khoảng lặng để suy nghĩ về điều đó.

Giấc mơ ấy giống như một đoạn kí ức, nó không biến mất mà khắc sâu trong tâm trí của mỗi người.

Sau khi Hàn Nguyệt ngừng khóc, nàng mới xấu hổ buông đôi tay đang ôm chặt Vũ Long ra rồi ngồi lui vào một góc tựa lưng nghỉ ngơi.

" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại mơ chân thực đến vậy?" Hàn Nguyệt nghi hoặc hỏi Vũ Long.

Trong mắt Hàn Nguyệt, Vũ Long là một thứ gì đó mà nàng rất tôn sùng. Những gì nàng không biết nàng nghĩ Vũ Long biết, những gì nàng không làm được nàng chắc Vũ Long sẽ làm một cách dễ dàng.

Vũ Long kể sơ qua cho mọi người nghe quá trình hắn cứu thoát mọi người về đây, còn kể ra lý do vì sao ai cũng bị rơi vào giấc mơ.

Thực ra Vũ Long không chỉ cứu người của mình mà còn cứu tất cả những ai nằm trên cánh đồng hoa đó, hắn cứu họ rồi đem ra bờ sông sau đó lấy áo của họ che lên chính mặt họ, chỉ cần trong một thời gian không hít phải phấn hoa thì họ sẽ tỉnh lại.

Trong số những người đó không ít là nữ nhân, hắn chỉ xé tay áo của họ thay vì xé cả áo. Nhưng hắn cũng không ngu đến mức không làm gì cả, mỗi nữ nhân ở đó đều đã bị hắn sờ ngực. Trong một thời gian ngắn sờ ngực nhiều nữ nhân khiến Vũ Long cảm thấy vô cùng hãnh diện, cảm giác như mình đã chinh phục được một cột mốc mà bất kì nam nhân nào cũng thèm muốn chinh phục.

Vì cứu nhiều người nên Vũ Long mất khá nhiều thời gian, khi hắn đem người của mình về hang thì đã không thấy Thiên Âm đâu cả.

Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt còn bị thương nằm bất tỉnh trong góc khi hắn trở về.

Chắc là do Thiên Âm muốn rời đi nhưng bị Hắc Huyết Lưu Tinh Hạt ngăn cản bởi vì nhiệm vụ của nó là canh chừng nàng.

Nhìn sủng vật của mình bị đánh cho bất tỉnh, Vũ Long rất tức giận. Hắn nhất định sẽ không để nó bị đánh ấm ức như vậy. Vũ Long cho Tiểu Hắc uống thuốc sau đó nhốt nó vào trong giới chỉ.

Thiên Âm thân mang thương thế lớn như vậy rời đi, Vũ Long cảm thấy khá là lo cho nàng nhưng nghĩ lại những gì nàng làm với Tiểu Hắc thì hắn chỉ hừ lạnh một tiếng.

Cả nhóm nghỉ ngơi trong hang một ngày sau đó tiếp tục lên đường.

Đi men theo dòng sông, nhóm Vũ Long tới một hồ nước rộng lớn hình tròn. Nước hồ trong veo gần như có thể nhìn thấy đáy.

Người thường không thể nhìn ra điều gì kì lạ ở hồ nước này, chỉ có Vũ Long với con mắt đặc biệt là phát hiện.

Trong mắt hắn, dưới đáy hồ phát ra một thứ ánh sáng màu đỏ kì lạ. Có một cảm giác như có ai đó kêu gọi hắn xuống đáy hồ, Vũ Long nghĩ chắc ở dưới đó có thứ gì quý giá nên cân nhắc.

" Ta thấy chỗ này bình thường quá, dự là không có gì đáng giá cả." Lão Đại nhìn quanh sau đó đánh giá.

Lão Tam thì nhìn xuống mặt nước nơi những đàn cá nối đuôi nhau bơi tung tăng rồi xoa bụng : " Nghỉ chân bắt cá nướng ăn có vẻ sẽ hợp lý."

Hàn Nguyệt nhìn mọi người một lượt, sau đó bước đến bên cạnh Vũ Long hỏi : " Đạo Chủ ngài tính thế nào?"

Vũ Long đi đến sát mép nước, bất ngờ hắn nhảy tùm xuống nước rồi lặn xuống độ sâu khoảng 3 mét rồi dừng lại, sau đó nhìn thật kĩ phía dưới đáy hồ.

Nhờ nước trong mà hắn phát hiện ở sâu bên dưới có một khối kiến trúc nhỏ, ánh sáng đỏ chính là phát ra từ đó.

Một kiến trúc chìm dưới hồ nước, nếu không phải nơi cất giấu bảo vật thì là gì chứ. Hắn bơi lên mặt nước sau đó nói với mọi người : " Bắt cá nướng trước đi, lát ta quay lại rồi cùng ăn."

" Đạo Chủ ngài tính làm gì?" Hàn Nguyệt có chút lo lắng hỏi.

Vũ Long đáp : " Ta cảm giác được dưới đáy hồ có thứ đáng giá."

Nói xong Vũ Long lấy một hơi thật sâu rồi lặn xuống dưới.

Trên bờ, Hàn Nguyệt định nhảy theo thì chợt bị bàn tay của Lão Nhị tóm lại rồi nhắc nhở : " Làm theo lời Đạo Chủ là được, ngài tự có tính toán."

Lão Tam liền lấy giáo ra sau đó tìm một chỗ nước nông để xuống bắt cá.

Dưới nước, Vũ Long đã lặn xuống độ sâu hơn 20 mét và còn cách đáy hồ một khoảng như thế nữa.

Càng lặn xuống sâu thì ánh sáng đỏ kia càng rõ hơn, phần kiến trúc kia cũng dần lộ ra là đỉnh của một ngọn tháp. Có thể là nó đã bị gãy rồi rơi xuống đây, cũng có thể toàn bộ ngọn tháp vẫn nằm dưới đáy hồ.

Nơi phát ra ánh sáng đỏ kia là ở trên đỉnh của phần kiến trúc, Vũ Long bơi đến gần, gạt bỏ những rong rêu xung quanh ra và phát hiện vật phát ra ánh sáng đỏ kia là một viên ngọc, viên ngọc màu đỏ như máu, tròn như một viên châu to đường kính khoảng hai đốt ngón tay.

Vũ Long sau một hồi do dự liền nhấc viên ngọc ra khỏi chỗ của nó, không có chuyện gì xảy ra. Hắn định tìm xem xung quanh còn gì không thì bất ngờ đỉnh tháp bắt đầu nhô lên khỏi đáy hồ.

Vũ Long vội tóm lấy đỉnh tháp rồi bám chặt vào đó.

Phía bên trên, nhóm Hàn Nguyệt cũng phát hiện mặt hồ bắt đầu gợn sóng. Những gợn sóng bắt nguồn từ vị trí giữa hồ tạo ra những gợn sóng tròn đồng tâm.

" Dưới đó xảy ra chuyện gì rồi?" Hàn Nguyệt lo lắng ra mặt.

Lão Đại cũng lo lắng, sau đó định lao xuống hồ thì giữa hồ Vũ Long và đỉnh tháp bắt đầu trồi lên.

Ngọn tháp trồi lên đến khi lộ ra 26 tầng thì mới dừng lại.

Ngọn tháp nhỏ ở trên và rộng dần xuống dưới, chiều cao mỗi tầng khoảng 3 mét, phong cách kiến trúc cũng khá giống hiện tại nhưng dựa vào số rong rêu bám bên ngoài tòa tháp có thể đoán rằng nó đã nằm dưới đáy hồ vô cùng lâu.

Khi tòa tháp không cao lên nữa, tầng ngay trên mặt nước bất ngờ xuất hiện một cây cầu phao nối tới bờ.

Nhóm Hàn Nguyệt thấy có cầu nối tới ngọn tháp nhưng chưa vội tiến lên mà chờ có sự đồng ý của Vũ Long.

Vũ Long trèo dần xuống bên dưới, sau đó thì đứng trước cánh cửa của tầng thứ nhất. Hắn phát hiện trên cánh cửa có khắc bốn chữ : Linh Lung Bảo Tháp.

Bạn đang đọc Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn sáng tác bởi kingmonster
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kingmonster
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.