Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Tuyết

Tiểu thuyết gốc · 1008 chữ

Sau khi Ngạo Thiên phân phó xong, Linh Nhi cũng hết sức vui vẻ, tiểu la lỵ này cực kỳ dễ thương và ngoan ngoãn, tiếp đó Ngạo Thiên đi đến bên tai nàng nói thầm gì đó, khuôn mặt của nàng lại đỏ bừng lên, không nói gì.

Ngạo Thiên cười ha hả thoắt cái biến mất khỏi Không Gian Bổn Nguyên.

..

Trở lại căn nhà cũ kĩ xập xệ, hắn đứng ở xa xa trong thấy nơi đây lại xuất hiện thêm vài người, đặc biệt là có ba người mặc quần áo chất liệu tốt, cưỡi ở trên lưng ngựa.

Tên cầm đầu có một vết sẹo dài bên trên má trái, sau lưng có giắt một thanh đao, dáng vẻ hung thần ác sát.

“Khốn kiếp, rốt cục tên Tiêu Nông này đã đi đâu, còn có thủ hạ của chúng ta, toàn bộ đều biến mất.”

Tên cầm đầu lên tiếng, hắn chính là Hạ Trung- gia chủ Hạ gia, sỡ dĩ hắn tự thân xuất mã là bởi vì hắn rất để ý lão bà của tên Tiêu Nông, sỡ dĩ nàng ta bị mắc bệnh lạ chính là do hắn sai người ra tay, hắn cho gia đình Tiêu Nông mượn một khoản tiền, đổi lại Mộc Hiên phải lên giường với hắn một đêm, ả ta không chịu đồng ý, hắn lại thèm khát Mộc Hiên nên đã cho gia đình họ mượn, nếu sau 7 ngày không trả được thì hắn sẽ bắt Mộc Hiên, thế nhưng sang ngày thứ 8 họ vẫn không trả, mà gia đình họ lại rất cứng rắn nên hắn sai người hạ độc Mộc Hiên.

“Không thể nào, gia chủ, nếu như họ trốn đi thì chắc chắn tay sai sẽ báo với chúng ta, không có khả năng rời khỏi mà không có chút tin tức nào.” Một tên nam tử ở bên cạnh Hạ Trung đáp.

“Hừ, tất cả các ngươi canh ở đây cho ta, đồng thời thông báo cho tộc nhân Hạ gia, trông thấy mấy tê Tiêu Nông, Tiêu Nghị thì thẳng tay chém giết cho ta, bắt sống Mộc Hiên và nữ nhi của ả lại giao cho ta.” Hạ Trung quát.

“Tuân lệnh, gia chủ!” Đám người đáp.

Tiếp đó Hạ Trung và hai tên nam tử cưỡi ngựa chạy đi.

Ngạo Thiên cười trừ, tìm đi, ta để các ngươi tìm. Tìm cả cái tinh cầu này còn chưa có huống chi là nơi khỉ ho cò gáy này.

Nhưng Ngạo Thiên đột nhiên nhớ đến một việc, hai ngón tay hắn khẽ cong lên, một đám lá cay lượn lờ trước mặt hắn.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…” Liên tục là các tiếng xé gió vang lên, cùng lúc đó các tên đang canh chừng ở đây lần lượt gục xuống. Trên cổ người nào nào người nấy đều có vết cắt.

Tiếp đó hắn đi đến, vèo đến chỗ một tên còn thoi thóp, đây chính là hắn cố ý, tin tức mà hắn biết về nơi này quá ít. Hắn có một loại bí thuật được gọi là Sưu Hồn Thuật. Có thể đọc được ký ức và tri thức của người khác, tất nhiên là với điều kiện tinh thần lực của hắn phải cao hơn đối phương nhiều, nếu không sẽ bị phản phệ mà chết.

Nhưng đáng tiếc, hắn là ai? Chiến Thần trẻ tuổi nhất Thần Giới, một thân thực lực cực kỳ cường hãn.

Thoáng cái hắn đã đọc xong ký ức của tên này, cũng đã biết đại khái về nơi đây, ít nhất là nhiều hơn những gì mà Mộc Hiên biết.

Nơi đây chính là Ly Thành. Một thành thị tầm trung của Bắc Vực, Ly Thành có tam đại gia tộc đứng đầu, đó chính là Hạ gia, Triệu gia, Khiêm gia.

Tam đại gia tộc này hoành hoành bá đạo không ai chịu nổi, các cửa hàng, tửu điếm, phàm là buôn bán thì hàng năm đều phải cống nộp cho tam đại gia tộc này một lượng lớn kim tệ.

(Kim tệ: Tiền tệ lưu thông ở Tinh Hà Đại Lục)

Người dân trong thành cũng bất mãn không thôi, nhưng cũng không giám nói gì, bởi vì có sự thủ hộ của tam đại gia tộc này nên Ly Thành mới được yên ổn.

“Ây da, đau cái đầu, thôi mà kệ đi.” Ngạo Thiên vỗ vỗ cái đầu.

Hắn tiêu sái rời khỏi nơi đây.

Khi đi hắn còn không quên vung lên một đoàn hỏa diễm hủy thi diệt tích.

Khi Hạ Trung về đến trong nhà thì tức giận vỗ bàn một cái, ‘rầm’ cái bàn bằng gỗ bị chia năm sẻ bảy.

Hắn tức giận không thôi, vì để ý đến danh dự nên hắn mới không mạnh mẽ bắt lấy Mộc Hiên nên giờ hắn hết sức hối hận.

“Phụ thân, ngài sao vậy?” Một tiếng nói trong trẻo vang lên, Hạ Trung liếc lại, một nữ tử với mái tóc dài đen bóng xõa đến eo, ăn mặc một bộ cung trang màu hồng, đôi chân thon dài trắng mịn, đôi gò bồng đảo nhô ra, tựa hồ cái áo sắp không thể chịu nổi chúng nó.

“À, là Tuyết nhi à, con lại đây, phụ thân có chuyện cần bàn với con đây.”

Nữ tử kia chính là Hạ Tuyết, nữ nhi duy nhất của Hạ Trung, là con của vị chính thê của hắn, nhưng lão bà của hắn đã mất cách đây 5 năm, gà trống nuôi con khiến hắn có phần cô độc không chịu nổi.

Đây cũng chính là lý do vì sao mà khi hắn vừa thấy Mộc Hiên thì đã nổi lên tâm tà, là gia chủ của một tộc, các công việc chất đầy, hắn cũng đi chơi gái không ít, nhưng cái hắn cần chính là một nữ nhân ở nhà chờ hắn về, rồi lúc nào hắn muốn cũng chiều hắn.

Cầu ủng hộ aaaa

Bạn đang đọc Thiếu Chủ Phong Lưu sáng tác bởi nguyenphuvan000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuvan000
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 788

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.