Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội Chiêu Thân

Tiểu thuyết gốc · 1044 chữ

“Hả, phụ thân, chuyện gì mà trông người nghiêm trọng vậy?” Hạ Tuyết cong đôi môi đỏ nhỏ nhắn lên hỏi.

“À…Ừm….Thật ra ta đã tổ chức lễ chiêu thân cho con vào ba ngày sau, ai vượt qua hết các thử thách do ta đặt ra thì sẽ có tư cách lấy con!” Hạ Trung khẽ thở dài nói, Hạ Tuyết cũng đã đến tuổi dựng vợ gả chồng, nhưng ánh mắt của nah đầu này rất cao, hắn đành tạo ra hội chiêu thân này.

“Phụ thân! Sao người không bàn với con?” Hạ Tuyết khẽ nhíu mày, điều này thật quá đáng, tại sao không hỏi ý kiến nàng mà đã quyết định, bất tri bất giác nàng nhớ về mẫu thân, chỉ có mẫu thân mới chiều và chịu lắng nghe ý kiến của mình.

“Haiz, ta cũng là vì tốt cho con thôi, con sinh ra vốn đã sinh đẹp, nếu như không có gia đình sớm…E là đám người kia sẽ không buông tha cho con.” Ánh mắt Hạ Trung nhẽ nhắm, lộ ra vẻ bất lực.

Hạ Tuyết cũng khẽ rùng mình, nàng biết phụ thân mình nói là có ý gì. Thỉnh thoảng những người kia sẽ đến, họ là những cường giả ở thành khác, căn bản không phải là những người như tam đại gia tộc Ly Thành có thể đối phó được. Mỗi khi đám người kia đến đều sẽ bắt những cô gái xinh đẹp trong thành về làm thê thiếp, tam đại gia tộc cũng không ngoại lệ, cũng chỉ có thể cam chịu, thậm chí còn có người mong chờ, bởi vì được gả cho người có thân phận cao quý hơn mình cũng là một loại vinh dự.

Sở dĩ mà những năm qua Hạ Tuyết có thể tránh thoát khi mà đám người kia đến đó là bởi vì trong người nàng có một loại độc, những người kia cũng nhận ra được điều đó, bình thường thì không sao, nhưng một khi phát sinh quan hệ thì chắc chắn độc kia sẽ thẩm thấu ra, chết bất đắc kỳ tử.

Nhưng mà người trong thành này hoàn toàn không biết, họ cũng kỳ quái không thôi khi những người kia không mạnh mẽ đem Hạ Tuyết đi, nhưng đồng thời những tên nam nhân ở đây cũng hết sức mừng rỡ,

Bởi vì Hạ Tuyết vốn rất xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn, tóc đen nhánh dài xõa ngang hông, tính tình nhu hòa, êm dịu, có thể nói ai cưới được nàng chắc chắn là may mắn cả đời.

Nàng cũng thở dài một hơi, đành nghe theo phân phó của phụ thân, bởi vì nàng biết độc của mình đang khỏi dần, có lẽ lúc nàng tròn 18 sẽ hết, mà chỉ còn cách mấy ngày.

Nàng ghê tởm đám người kia không thôi, ăn chơi sa đọa, thê thiếp thành bầy, mà quan trọng hơn một thân thực lực không đến đâu, nếu như không có trưởng bối che chở thì nàng cũng có tự tin một chưởng chụp chết một trong những tên đó.

Ở trên đường cái, Ngạo Thiên đang đi dạo, nhìn dòng người đông đúc, những quầy hàng bên đường, không khí tấp nập này vậy mà khiến hắn thoải mái.

Đúng lúc này đột nhiên hắn thấy người người ùa về một hướng, già trẻ bé lớn đều chạy đi, hắn hết sức tò mò, cất bước đi theo.

“Mọi người nghe kỹ đây, tiểu thư Hạ Tuyết- Hạ gia chiêu thân, ba ngày sau ai muốn tham gia thì đến diễn võ trường, còn nữa, người tham gia phải là nam tử chưa lập gia đình, hơn nữa….tuổi không quá 30.” Chỉ thấy một tên nam tử đang cầm tờ giấy rồi đứng đọc thông báo cho mọi người.

“Gì chứ, chiêu thân, rốt cục tiểu thư Hạ Tuyết cũng phải lập gia đình rồi sao..”

“Ta đợi ngày này lâu lắm rồi, khặc khặc.”

“Tham gia, nhất định tham gia, tiểu thư Hạ Tuyết là thê tử của ta, các ngươi ai cũng đừng hòng giành.”

“Ta phi, còn không coi lại mình, một tên bán thịt heo như ngươi cũng dám mộng tưởng.”

“Ha ha ha.”

Một đám người liên tục nghị luận ầm ĩ, đại đa số là những tên nam tử vui vẻ la hét không ngừng, nhưng cũng phải thôi, lấy được một nữ tử xinh đẹp, lại có gia thế, nghĩ xem có bao nhiêu hưng phấn.

Ngạo Thiên ở xa xa nhìn thấy một màn này khẽ cười, hội chiêu thân sao, hắn cũng muốn xem xem có bao nhiêu thú vị, tiếp đó hắn quay người rời đi, đến một chỗ lắc người biến mất, vào trong Không Gian Bổn Nguyên.

“Công tử.”

“Bái kiến công tử.”

“Sư phụ.”

Đám người Tiêu Nông nhìn thấy Ngạo Thiên xuất hiện thì vội chào hỏi, hắn gật đầu rồi tiếp đó nhìn về phía Thanh Hà, tiểu nha đầu này có gì đó khan khác với lúc trước nhưng cũng không quá nhiều.

“Linh Nhi, vất vả cho nàng rồi.” Ngạo Thiên nhìn về phía Linh Nhi, nói cảm ơn.

“Có gì lớn lao đâu chứ, với lại Thanh Hà ngoan với thông minh lắm.” Linh Nhi nhoẻn miệng cười, tỏ vẻ không sao cả.

“Hắc hắc, tuy vậy nhưng điều gì ta hứa rồi thì ta phải làm.” Ngạo Thiên đột nhiên cười to.

Linh Nhi nghe hắn nói như vậy thì nhịn không được mặt đỏ tới mang tai, hai tay nắm tại, cúi đầu thấp xuống.

Ngạo Thiên thấy vậy liền nói:

“Thanh Hà, đây là một chiếc vòng cổ, con đeo vào đi sẽ giúp ích cho việc tu luyện.” Nói xong hắn lấy là một chiếc vòng đeo tay có khí tức cổ xưa, Thanh Hà nhìn thấy thì vô cùng vui mừng, tiếp đó tung tăng đeo vào, lập tức có cảm giác mát lạnh truyền đến khiến nha đầu này thích không thôi.

Tiếp đó hắn quay về phía Linh Nhi, nở nụ cười tà, tay ôm lấy cái eo thon gọn của nàng, thoắt cái biến mất trước mặt đám người Tiêu Nông.

Bạn đang đọc Thiếu Chủ Phong Lưu sáng tác bởi nguyenphuvan000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuvan000
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 685

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.