Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Á Châu

Tiểu thuyết gốc · 1043 chữ

Chương 2: Á Châu

Truyện được đăng tải duy nhất trên TruyenYY

“Á…Thiếu chủ…Nhẹ….Thiếp đau….A….Đừng…..Thiếp raaaaa.”

Trên đỉnh Thần Luân, nơi đứng sừng sững của gia tộc đứng đầu Thần Giới.

Ngạo gia, gia tộc đứng đầu Thần Giới.

Ngạo gia có ba vị Đại Đế cảnh trấn tộc. Không những vậy còn có 2 kiện pháp bảo Âm Dương.

Lực lượng có thể nói là đỉnh phong Thần Giới.

Trong một căn phòng, có một thiếu niên đang hì hục đâm côn thịt vào trong mật huyệt của một thiếu nữ. Thiếu niên kia có một mái tóc dài màu bạch kim, lông mày khá sắc sảo, đôi môi mỏng, vóc người hoàn mỹ. Trên cổ có một cái hình xăm chữ Ngạo. Thiếu niên này chính là Ngạo Thiên, thiếu chủ của Ngạo gia. Hắn là con trai duy nhất của gia chủ Ngạo gia hiện tại- Ngạo Khang, cũng là một trong ba vị Đại Đế cảnh.

Mà hiện tại Ngạo Thiên đang ngắm nhìn thân thể xụi lơ của thiếu nữ kia. Thiếu nữ này là Á Châu là một trong những vị thị nữ của hắn.

Á Châu vừa mới ra, khóe miệng treo lên một nụ cười thỏa mãn. Uy danh của Ngạo Thiên có thể nói là khắp Thần Giới không người không biết, các thiếu nữ thậm chí thiên chi kiêu nữ đều say mê hắn. Một trong những lý do trong đó không chỉ là do bối cảnh mà là vẻ anh tuấn và thiên phú của hắn.

Chỉ mới mười sáu tuổi nhưng đã đạt đến Tiên Cảnh. Thiên phú như vậy chỉ vẻn vẹn có Tiểu Yêu Vương của Yêu Tộc và Tiểu Công Chúa của Thánh Điện mới sánh kịp với hắn.

Toàn bộ Ngạo Gia đều ngưỡng mộ và cung kính đối với vị thiếu chủ này.

Nhưng đừng nhìn bề ngoài thân thiện của hắn mà nhầm, hai năm trước khi Ma Vực xâm lấn. Phụ thân hắn để tự thân hắn ra nghênh địch, thậm chí đều không giao pháp bảo trấn tộc cho hắn. Nhưng để mọi người cảm thấy kinh thế hãi tục là toàn bộ 3 vạn sinh linh Ma Vực bị hắn quét sạch. Khi đó máu chảy thành sông, huyết nhuộm Thần Giới, mọi người chỉ thấy trên ngọn núi được hình thành từ xác của sinh linh Ma Vực có một thiếu niên đứng trên đó. Trong tay là một cây thương, cả người bị máu nhiễm đỏ.

Tại sao Thần Giới lại để một thiếu niên ra nghênh địch? Đó là do phụ thân của Ngạo Thiên yêu cầu. Ngạo gia có một truyền thống rất kỳ dị, mà Ngạo gia cũng nhờ đó mà đứng sừng sững không người dám đụng ở Thần Giới, đó là mỗi một thế hệ muốn kề thừa Ngạo gia phải đích thân trảm giết Ma Vực, năm nào cũng có Ma Vực xâm lấn, đối với các thế lực khác là phiền não nhưng đối với Ngạo gia mà nói chỉ như là thí luyện, bọn họ sẽ phái các thế hệ trẻ đi thể nghiệm.

Khi ấy Ngạo Thiên được xưng là Chiến Thần.

Được hầu hạ Chiến Thần thì sẽ có bao nhiêu vinh dự?

Ngạo Thiên vẫn chưa thỏa mãn. Liếc nhìn cặp nhũ phong căng tròn ngạo nghễ kia của Á Châu, hai bàn tay của Ngạo Thiên khẽ di chuyển lên, chụp thẳng vào trên đó, xúc cảm mềm mại khiến hắn tê tê. Xoa quang quầng vú rồi nhẹ chà lên núm vú đỏ au kia của nàng, dưới sự kích thích, hạt anh đào kia đã cương cứng. Ngạo Thiên xoa, nắn đôi lúc khẽ ngắt một cái làm cho Á Châu rướn người lên.

“Ưm, thiếu chủ…Á Châu khó…Khó chịu.” Đôi môi nhỏ nhắn đỏ tươi của nàng khẽ rên rỉ nói.

Ngạo Thiên cười tà, úp thẳng mặt vào khe nhũ phong kia, cảm giác thơm tho tràn ngập vào mũi, Ngạo Thiên ngoáy đầu, cảm giác nhột nhột khiến Á Châu lại vặn vẹo. Bất ngờ Ngạo Thiên há miệng ngậm hạt anh đào một bên vào miệng, hắn dũng lưỡi khẽ chà xát lên đó, đôi lúc uốn lưỡi ngoáy ngoáy, thi thoảng sẽ cắn nhẹ một cái. “Á…Thiếu…..” Á Châu bị kích thích chịu không nổi rên lớn một tiếng.

Tay Ngạo Thiên cũng không nhàn rỗi, chụp vào bên vú còn lại, khẽ bóp, nhào, nặn thành đủ loại hình dáng.

Sau một lúc, Ngạo Thiên mới rời miệng ra, hạt anh đào đỏ kia đã cương lên, trên đó còn xót lại nước bọt của hắn. Đôi mi tú của Á Châu khép chặt, khoái cảm làm cho nàng như dục tiên dục tử.

Kế đó Ngạo Khiên nhìn bờ mông căng tròn trắng tuyết kia của Á Châu, hắn và Á Châu đã làm khá lâu, Á Châu đã đạt đến cao triều hai lần, nhưng Ngạo Thiên hắn vẫn còn chưa thỏa mãn, thế nhưng mật huyệt nhỏ nhắn kia của Á Châu đã sưng tấy, đây là lần đầu của nàng, vả lại Ngạo Thiên hắn chơi rất mạnh bạo, phía dưới của Á Châu thật sự đã sưng tấy không thể làm được nữa.

Thế nhưng mà không sao, Ngạo Thiên cười tà, lật người Á Châu lại thành tư thế doggy, tay hắn khẽ tát lên mông nàng một cái “bép”. “Á” đột nhiên bị đánh khiến Á Châu có chút bất ngờ. Ngạo Thiên dùng tay khẽ chà lên mật huyệt của nàng, chà đi chà lại một lúc tay hắn đã nhầy nhụa, kế đó hắn nhẹ trây lên lỗ nhị của nàng.

“Thiếu….Thiếu chủ….Người…” Á Châu đột nhiên kinh hoảng, nơi đó của nàng…sao thiếu chủ lại…

“Không sao.” Ngạo Thiên khẽ cười, đạt đến cảnh giới này đã được tiên khí tẩy lễ, đa số đều không ăn, chỗ đó cũng không dơ bẩn gì cả, thậm chí cảm giác có khi còn chặt hẹp hơn ở phía trước.

Á Châu cũng nằm yên để mặc hắn làm gì thì làm, nhưng nàng vẫn sờ sợ, nhưng xen lẫn vào đó thì có một cảm xúc lâng lâng khó tả.

Bạn đang đọc Thiếu Chủ Phong Lưu sáng tác bởi nguyenphuvan000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuvan000
Thời gian
Lượt thích 43
Lượt đọc 929

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.