Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gợn Sóng

Tiểu thuyết gốc · 1070 chữ

Dị hỏa, là do thiên địa tạo nên, mỗi một loại đều có sức mạnh và đặc tính khác nhau.

Ngạo Thiên bế lấy Thanh Hà cùng Linh Nhi xoẹt một cái biến mất ngay lập tức.

Đại đội nhân mã đã vào trong Ly Thành, thiếu nữ áo đỏ kia nhìn thẳng mà đi, những người dân xung quanh ầm ầm nghị luận về thiếu nữ này, đặc biệt là mấy tên nam nhân, cơ hồ có cả nước dãi chảy ra.

Ngạo Thiên đứng trong đám người đánh giá nữ tử này, nhưng ánh mắt của hắn lại chăm chăm nhìn vào cái nhẫn trên ngón tay của nữ tử kia.

Đầu nguồn của khí tức dị hỏa phát ra từ đó, tuy nhiên khí tức này khá yếu ớt, tu vi của Ngạo Thiên cực cao mới cảm nhận được nó, những người khác muốn cảm nhận được cơ hồ là chuyện không thể nào.

“Lão bá, cô nương này là ai vậy?” Ngạo Thiên quay sang hỏi dò một lão bá có tuổi khá cao đang đứng bên cạnh.

“Ây da, chàng trai trẻ, lão đây cũng không biết nhiều đâu, nhưng mà ta biết một điều là cô nương này đến từ Khiên Kỳ Tông, địa vị trong Tông cũng khá cao, năm đây đến đây chủ trì chiêu mộ tân sinh vào Tông.” Lão bá kia lắc lắc đầu nói.

Ngạo Thiên gật gật đầu, hắn cũng đã biết được đại khái, nói thật ra cũng không phải là hắn có hứng thú với nữ tử này, chỉ là khí tức dị hỏa kia khiến hắn có phần tò mò.

Đại đội nhân mã kia đã đến diễn võ trường của Ly Thành, nữ tử cưỡi ngựa kia đánh giá hoàn cảnh xung quanh, tiếp đó dõng dạc nói:

“Chào mọi người, ta là Diễm Phương, đại diện cho Khiên Kỳ Tông đến đây chiêu sinh, những ai dưới 20 tuổi đều có thể tham gia, hôm nay cũng đã trễ, ngày mai sẽ bắt đầu!”

Nói xong nàng ta quay ngựa về bãi đất trống gần diễn võ trường, tiếp đó hạ trại nghỉ ngơi.

Ngạo Thiên cũng làm biếng về Không Gian Bổn Nguyên, dẫn Linh Nhi cùng Thanh Hà vào trong một tửu điếm nghỉ ngơi.

“Chào khách quan, không biết là các vị thuê mấy phòng?” Tiểu nhị hỏi đám người Ngạo Thiên.

“Một phòng.” Ngạo Thiên hờ hững nói.

Tiểu nhị trố mắt, nhưng rất nhanh đã ý thức lại, vui vẻ nói: “Của công tử hết 100 kim tệ.”

Ngạo Thiên cũng không ngạc nhiên cho mấy, tiếp đó từ trong người lấy ra 100 kim tệ.

Tranh thủ thời gian hắn cũng đã bắt một số yêu thú, quái thú để lây tiền.

Ở đại lục này đa số vẫn có phàm nhân nên tiền là thứ vẫn rất thiết yếu.

Tiểu nhị vui vẻ nhận lấy tiền rồi dẫn đám người Ngạo Thiên lên trên tầng lầu.

Vào trong phòng, chỉ thấy căn phòng được bài trí hết sức đơn giản. Trong phòng chỉ có một cái bàn tròn và vài cái ghế, chính giữa phòng có một cái gường ngủ đủ diện tích cho hai người ngủ, nhưng nếu nhét thêm tiểu la lỵ nhỏ nhắn Thanh Hà vào thì cũng đủ, mà vốn dĩ Ngạo Thiên và Linh Nhi đâu cần phải ngủ, ngồi tu luyện thôi cũng đủ để bọn họ tràn trề tinh thần.

“Sư phụ…Người với sư mẫu ngủ với nhau mà sao con ngủ chung được…” Tiểu la lỵ Thanh Hà chu cái mỏ nhỏ nhắn hỏi.

Chưa nói hết câu đã bị Linh Nhi thò tay gõ vào đầu nàng một cái khiến nàng dùng hai tay che cái đầu nhỏ của mình lại.

Nàng lè lưỡi, chạy qua bên người Ngạo Thiên.

Linh Nhi chống nạnh, tiểu la lỵ này mỗi lần bị nàng chỉnh đều đến bên Ngạo Thiên để chọc tức nàng.

Ngạo Thiên cười hắc hắc, nhìn dáng vẻ của Linh Nhi tức giận không khỏi vui vẻ, lần đầu hắn thấy cô nàng này thua thiệt người khác.

“Giỏi lắm, chỉ biết nạnh sư phụ ngươi, có giỏi qua đây, không tét đít ngươi đến đỏ hỏn không thôi.” Linh Nhi đưa đầu quyền trắng nõn lên dọa dọa nàng.

Thanh Hà thấy vậy vội sợ hãi, nắm lấy góc áo Ngạo Thiên né đi ánh mắt của Linh Nhi.

Sáng sớm, đám người Ngạo Thiên bước nhanh về phía diễn võ trường, tuy mới sáng sớm nhưng ở đây đã chật nít người, hệt như hội chiêu thân nhưng điều đặc biệt hơn chính là hôm nay xuất hiện rất nhiều tiểu tài, thiếu niên, thiếu nữ cực kỳ trẻ tuổi.

Ở chỗ cao nhất trên diễn võ trường là một thiếu nữ mặc cung trang màu đỏ, ngồi hờ hững quan sát toàn trường, xung quanh có những thủ vệ được trang bị võ trang đầy đủ.

Ngạo Thiên đánh giá tình hình xung quanh, đột nhiên ánh mắt nhìn thấy một thân ảnh, mà thân ảnh đó đang nhìn chằm chằm hắn, khi hắn nhìn lại thì nàng như con mèo hoang ăn vụng bị người phát hiện, giật mình quay phắt sang bên khác. Người này không phải người nào khác, chính là Hạ Tuyết, tiểu công chúa của Hạ gia.

Ngạo Thiên cười trừ, rồi khẽ dời ánh mắt từ trên người Hạ Tuyết sang đến trên người Diễm Phương, nhìn chăm chú vào trên cái nhẫn trên ngón tay của nàng, khí tức dị hỏa kia lại nồng đậm hơn hôm qua.

Đột nhiên Diễm Phương nhận thấy gì đó, nhìn về phía Ngạo Thiên, Ngạo Thiên hắn cũng không tránh đi, hai mắt chạm nhau, đột nhiên trái tim của Diễm Phương đập rộn một cái, hốt hoảng dời ánh mắt đi.

Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ gặp qua nam tử tuấn lãng đến như vậy, quan trọng hơn là khí chất của hắn cao quý, ánh mắt khi bị nàng bắt gặp không hề gợn sóng, mà người gợn sóng lạ chính là nàng, nàng lắc lắc đầu, tạm xua đi những ý nghĩ kỳ quái này, khẽ sai thủ hạ tuyên bố bắt đầu chiêu sinh, tiếp đó bắt đầu lựa chọn thí sinh hợp quy cách tham gia.

Bạn đang đọc Thiếu Chủ Phong Lưu sáng tác bởi nguyenphuvan000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuvan000
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 481

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.