Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba Loại Huyết Mạch

Tiểu thuyết gốc · 1093 chữ

“Ngươi…Ngươi…” Con heo kia sợ hãi nói.

“Không cần ngươi gì hết, ta cũng làm biếng nói nhảm, một là thuần phục ta, hai…Chết!” Ngạo Thiên bá đạo tuyệt luân nói.

“Hừ, đừng nghĩ lão trư ta dễ ăn hiếp, Thuế Phàm cảnh thì thế nào, một khi làm căng thì ngươi cũng sẽ không có kết quả tốt.” Con heo kia hung hãn, hai mắt e dè.

“Vậy sao.” Vừa dứt câu, Ngạo Thiên bỗng dưng xuất hiện ở bên cạnh con heo kia, ngón tay nhẹ để lên trán nó, búng một cái.

‘Vèo vèo’, thân thể mập mạp của con heo kia bay mất hút, trên đường bay đụng ngã vài cây lớn vang lên thanh âm ầm ầm khiến cho chim chóc bay toán loạn.

Đột nhiên thân ảnh con heo kia dần nhỏ lại, mọc hai cánh, ‘phần phật’ một tiếng sẵn đà bay đi mất hút.

“Hừ, định chơi lão trư à, ngươi còn non và xanh lắm, khặc khặc.” Nó vừa bay vừa cuồng hét.

“Ầm” Một tiếng kinh thiên động địa vang lên, chỉ thấy Ngạo Thiên xuất hiện trước mặt đó từ lúc nào, xoay ngang một cước giơ sẳn, con heo kia tự chui vào bị dính một cước bay thẳng vào hố đất.

Ngạo Thiên đến trước đống đất đó, nhẹ phất tay, đất đá bay đi sạch, chỉ thấy một con heo đang nằm tứ chi banh ra, dáng vẻ của nó tựa như hãy chiếm lấy em đi =)).

‘Phanh’ một tiếng, Ngạo Thiên lại dùng chân đá vào cái mông đầy thịt của nó.

“Dậy đi, giả chết nữa ta nướng ngươi đấy.”

“Ui da, tên khốn kiếp, ra tay không biết nặng nhẹ.” Con heo kia hung mãnh, ánh mắt đầy hận ý nhìn Ngạo Thiên.

“Sao đây, chọn 1 hay là 2?” Ngạo Thiên hỏi.

“Hừ, chẳng lẽ ta còn có thể chọn 1 sao, nhưng chẳng qua ngươi tu hành sớm hơn lão tử mà thôi, ta mới đẻ chưa được 10 ngày, có ngon ước hẹn ba năm với lão tử đi!.” Nó giơ cái chân lợn lên dọa dọa Ngạo Thiên.

Ngạo Thiên ngạc nhiên, con heo này mới đẻ ra chưa được vài ngày mà đã có thể nói chuyện, tu vi ở Trúc Cơ kỳ tầng chín, rốt cuộc nó là thứ gì?

“Được, đưa ta một giọt tinh huyết của ngươi.” Ngạo Thiên đề nghị, tinh huyết hoàn toàn khác với huyết dịch, tinh huyết cơ hồ nằm tận trong xương tủy.

Con heo kia không tình nguyện cho lắm, nhưng vẫn cắn răng bức một giọt tinh huyết ra, giọt tinh huyết xanh thẳm lơ lửng giữa không trung, Ngạo Thiên khẽ kết ấn, hai ngón chỉ xuống, khẽ cong lên, một chữ “Tử’ lóe lên rồi hút lấy giọt tinh huyết kia.

“Xong, từ nay trở đi ngươi là sủng thú của ta, nếu có ý định tạo phản hay là bất lợi gì đến ta, hoặc là chỉ cần ta động một ý niệm ngươi cũng sẽ triệt để chết đi, không sót lại gì cho dù là linh hồn bổn nguyên.” Ngạo Thiên khoanh tay giải thích.

Con heo kia rùng mình, nó cũng không nghi ngờ, suy cho cùng nó cũng cảm nhận được một lực lượng tử vong áp nặng vào linh hồn của nó.

“Được rồi, rốt cục là ngươi là Dị Thú gì.” Ngạo Thiên nghi hoặc.

“Hừ, lão tử là con của Thiên Bồng Nguyên Soái, một trong những vị tướng chưởng quản thế lực Thiên Đình.” Nó uy mãnh khoe khoang.

“Cốp” Một tiếng, cái đầu heo của nó sưng lên một cục, là Ngạo Thiên ra tay, con heo này đang khoác lác, hắn có thể cảm nhận được.

“Đau, nói thì nói, phụ thân ta là một Trư Yêu, mẫu thân xuất thân từ Côn Bằng tộc, vì lý do gì đó mà hai người đó hữu duyên rồi sinh ra ta, nhưng…Lúc ta ra đời thì một đám hỗn đản tới bắt phụ thân cùng mẫu thân của ta đi.” Nói đến đây, nó thở phì phì phò phò, dáng vẻ hết sức tức giận.

Ngạo Thiên mỉm cười, thì ra là vậy, Côn Bằng được xưng là Thần Thú, địa vị ở Thần Giới cũng không phải thấp, thiên phú chủng tộc là không gian, là dị thuộc tính, nhưng điều làm hắn hết nói nổi là phụ thân hắn lại là Trư Yêu? Trư hiển nhiên là Yêu Thú, không có khả năng có thể gặp được Thần Thú, mà con heo này cũng không nói dối, cặp cánh giống như cánh giống như vây cá của nó đã nói lên tất cả.

“Đám hỗn đản? Ý ngươi nói là Côn Bằng tộc phải không?”

Nó không trả lời, chỉ biểu thị gật gật đầu.

Không đúng, Ngạo Thiên đột nhiên đột nhiên thấy có điểm bất hợp lý, vì trong khí tức của con heo này hắn còn cảm nhận được một khí tức huyết mạch cường đại hơn cả Côn Bằng tộc.

Hắn đặt tay lên đầu của con heo kia, nó cũng ngoan ngoãn để Ngạo Thiên làm gì thì làm, dù sao mạng của nó cũng đã của hắn, phản kháng căn bản chính là vô ích.

Một luồn tinh thần lực tràn vào huyết mạch của con heo kia, tuần hoàn một vòng chu thiên tiếp đó lại trở về trên người Ngạo Thiên.

Hai mắt Ngạo Thiên nhướng to cả ra, khủng! Chỉ một chữ khủng mới có thể hình dung con heo này, ngoài hai loại huyết mạch vừa rồi nó còn sỡ hữu một loại huyết mạch bá đạo. Hỗn Độn Thú!

Một loại thú xuất hiện từ khi khai thiên lập địa, lực lượng cho dù đại năng Thần Giới cũng sợ hãi, chỉ cần nó nhổ một bãi nước miếng thôi cũng đủ Thần Giới chìm vào tai ương.

Nhưng Hỗn Độn Thú đã biến mất vô số năm, sở dĩ Ngạo Thiên biết chính là khi hắn vừa sinh ra đã từng chạm mặt với con thú kia, hình dáng của nó giống chó mà không có lông, bốn chân giống gấu mà không có vuốt, bụng cực to mà không có ngũ tạng, khi hắn sinh ra, con thú kia đột nhiên xuất hiện, nhìn lấy Ngạo Thiên rồi đột nhiên biến mất ly kỳ, kỳ lạ là Ngạo Thiên có thể nhớ rõ đoạn ký ức đó và cả khí tức của nó.

Bạn đang đọc Thiếu Chủ Phong Lưu sáng tác bởi nguyenphuvan000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuvan000
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 404

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.