Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến Khiên Kỳ Tông

Tiểu thuyết gốc · 1045 chữ

“Được rồi, ngươi tên gì?” Ngạo Thiên truy vấn.

“Tên? Lão tử đây chưa có tên.” Con heo kia đáp.

Ngạo Thiên suy nghĩ, đời sau của Hỗn Độn Thú, lại có hình dạng một con heo, nêu ghép nhiều cái tên lại thì không hay, con heo này toàn thân màu trắng, hay là cứ gọi là Bạch Trư là được.

“Từ giờ ta kêu ngươi là Bạch Trư, được làm sủng thú của bổn thiếu chủ là phước đức của ngươi.” Ngạo Thiên chắp tay nói.

Xong hắn phất tay, thả Bạch Trư vào bên trong Không Gian Bổn Nguyên của hắn, trong đó có nhiều Yêu Thú và các động thiên phúc địa, đợi sau khi đến Khiên Kỳ Tông rồi thả nó ra sau.

….

Lúc hắn trở về chỗ đám người Linh Nhi dựng trại thì thấy mọi người đã vào trong trại gần hết, Linh Nhi cùng Thanh Hà cũng đã vào một cái trại nhỏ, chờ đợi Ngạo Thiên quay trở về.

“Uy, sư phụ người đã trở về, nãy sư mẫu cốc con một cái.” Tiểu nha đầu Thanh Hà vừa thấy Ngạo Thiên trở về thì lập tức chạy tới mách lẻo, Ngạo Thiên cười sờ sờ cái đầu nhỏ nhắn của nàng.

Linh Nhi ở một bên bĩu môi.

“Sao rồi, có phát hiện gì không.” Linh Nhi truyền âm nói với Ngạo Thiên.

“Đạt được kinh hỉ lớn, hậu duệ của Hỗn Độn Thú, nhưng mà nó âm dương quái khí lắm, nói tóm lại là một con heo bần tiện, ta thả nó vào Không Gian Bổn Nguyên Rồi, đừng lo.” Ngạo Thiên giải thích.

Linh Nhi chấn kinh cực lớn, vậy mà lại có hậu duệ Hỗn Độn Thú xuất hiện ở nơi này, quá không thể tưởng tượng nổi.

Sắc trời cũng đã tối, thủ hạ của Diễm Phương đốt một đống lửa thật lớn, sưởi ấm sẵn xua đuổi các con dã thú cũng như Yêu Thú, bọn nhọ chia nhỏ từng nhóm túc trực.

Trong một túp lều lớn nhất, Diễm Phương cũng Hạ Tuyết hai mắt nhìn nhau, hai người bọn họ thật khó nói, bọn họ biết mình đã thích tên Ngạo Thiên kia rồi, mà khi nghe hắn đã có thê tử thì có chút thất lạc, nhưng hơn hết nữa là tỷ muội tốt của mình cũng tham gia vào bãi nước đục này.

“Tỷ.”

“Muội.”

Âm thanh của hai người vang lên cùng lúc càng làm cho không khí càng thêm ngượng ngùng.

“Để tỷ nói trước, haiz, muội cũng thích hắn rồi đúng không, mà bắt đầu từ lúc nào vậy?” Diễm Phương trước tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.

“Tên đáng ghét kia tham gia hội chiêu thân do phụ thân muội tổ chức, cơ hồ….Cơ hồ đã chiến thắng, vậy mà khi đó hắn lại biến mất tăm mất tích.” Hạ Tuyết giải thích, trong giọng nói cũng có chút tức giận.

“Còn tỷ thì sao?” Hạ Tuyết hỏi ngược lại Diễm Phương, phải biết Diễm Phương được xưng là nữ thần hung bạo, cực thích chơi lửa, hễ nam nhân nào có ý với nàng thì hôm sau đều bị đánh đến kêu cha gọi mẹ.

“Ta…Ta…Không biết là muội có tin lời ta nói hay không, nhưng…Vẻn vẹn chỉ một ánh mắt đã làm cho ta rung động.” Diễm Phương ngập ngừng giải thích.

Hai mắt Hạ Tuyết trừng lớn, thật không thể tin nổi nhìn xem vị ngự tỷ này.

“Nhưng không quan trọng, quan trọng là hắn đã có thê tử.” Sau khi Hạ Tuyết suy nghĩ lại, bỗng nhiên nói.

Cả hai người lại một lần nữa lâm vào trầm mặc, nữ nhân kia hết sức bình thường, bất kể khí chất, dáng người hay là thứ gì khác, hai người bọn họ có thể tự tin hơn xa nữ nhân đó.

“Haiz, nếu như hắn có thực lực, chúng ta chịu ủy khuất làm bé cũng không sao, dù sao nam nhân cường đại có năm thê bảy thiếp là chuyện rất bình thường.” Diễm Phương lên tiếng, thế giới của tu luyện giả chính là như vậy, mạnh được yếu thua, quy tắc do những người có thực lực lập ra, nam nhân đủ mạnh mẽ thì có nhiều vợ cũng là điều hiển nhiên.

Thấy Diễm Phương nói vậy, đột nhiên nhớ tới gì đó, nói:

“Đích thật là hắn cường đại, lúc trong hội chiêu thân, hắn dùng một ngụm thổi tắt lực lượng thuộc tính của cường giả Trúc Cơ kỳ.”

“Cái gì?” Lúc đầu Diễm Phương đã thấy Ngạo Thiên có gì đó kỳ dị, nhưng nghe Hạ Tuyết kể lại thì hít sâu một hơi vẫn không bình tĩnh lại được.

Một hơi thở thổi tắt lực lượng thuộc tính do cường giả Trúc Cơ kỳ đánh ra thì có thể tưởng tượng được tu vi của Ngạo Thiên mạnh mẽ bao nhiêu.

Hai nữ lại nhìn nhau, nhưng không còn vẻ phiền muộn như trước kia nữa, thay vào đó là hai nữ nhìn nhau khẽ mỉm cười…

Trời tờ mờ sáng, đoàn người lại tiếp tục lên đường, trên đường đi cũng không phát sinh chuyện như hôm trước, Yêu Thú vẫn sinh hoạt bình thường, sau khi tốn thêm thời gian một ngày Diễm Phương mới thông báo đã đến đại môn của Khiên Kỳ Tông.

Chỉ thấy xuất hiện trước mặt đám người chính là hai bệ cột đá cao và cực to đứng song song với nhu, trên đó có một cánh cửa lớn, phía trên còn có một phiến đá đen kỳ dị điêu khắc ba chữ “Khiên Kỳ Tông” một cách tinh xảo.

Diễm Phương vội kết ấn, hai tay tạo ra vô số hình thù kỳ hoặc, rồi tiếp đó một tia sáng màu vàng lóe lên, cánh cửa rung động ầm ầm mở ra.

Một bậc thang dài cả trăm bậc xuất hiện trước mặt đám người, trên đó có một tòa kiến trúc khá to, ven hai bên bậc thanh có trồng những hàng trúc cực cao, gió nhè nhẹ thổi lay, mang đến cho người khác cảm giác cực kỳ dễ chịu.

Bạn đang đọc Thiếu Chủ Phong Lưu sáng tác bởi nguyenphuvan000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuvan000
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 360

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.