Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tố Tông Chủ

Tiểu thuyết gốc · 1060 chữ

Đoàn người bắt đầu di chuyển lên trên bậc thang, ai nấy đều có tu vi nhất định rồi nên leo một trăm bậc thang này hoàn toàn không có gì khó.

Lên tới đỉnh, đám người nhìn thấy một dãy kiến trúc nối liền cực dài, không những vậy còn có đường đi thông đến những ngọn núi khác.

Bất ngờ có vài đạo tiếng xé gió vang lên, xuất hiện trước mặt đám người là ba vị, một vị là nữ nhân đâu đó tầm 30 tuổi, vóc người thon gọn, ăn mặc một bộ cung trang màu vàng vô cùng xa hoa rộng rãi.

Hai vị còn lại là hai vị lão giả tuổi tác khoảng hơn 70, râu ria bạc trắng, ánh mắt như người sắp chết.

“Sư phụ.” Hai nữ đồng thanh kêu to lên.

Hóa ra nữ nhân trước mặt này chính là sư phụ của hai nàng.

Ngạo Thiên nhìn nữ nhân này, không ngờ là nàng ta lại có tu vi Trúc Cơ cảnh đại viên mãn, kém chút bước vào Kim Đan cảnh.

“Xú nha đầu, còn nhớ sư phụ nữa sao?” Nữ nhân kia liếc nhìn Hạ Tuyết.

Hạ Tuyết xấu hổ cúi đầu, tiếp đó nũng nịu bước đến bên cạnh nữ nhân kia, ôm lấy cánh tay của nàng mà nói:

“Sư phụ, sao người nói vậy chứ, đồ nhi chỉ là trở về phụ giúp phụ thân một ít thời gian mà thôi.”

“Hừ, ta còn không hiểu con sao?” Nữ nhân kia nói xong thò tay ngọc cốc cái đầu của Hạ Tuyết một cái.

“Sư phụ, đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh.” Diễm Phương lên tiếng, tiếp đó đứng nép ra.

Nữ nhân kia gật đầu mỉm cười, nhìn về các thí sinh, tiếp đó ánh mắt dừng ở trên thân của Ngạo Thiên, khí chất cao quý kia của hắn khiến nàng chú ý, nhưng vẻn vẹn chỉ là chú ý mà thôi.

Thấy sư phụ chú ý đến đám người Ngạo Thiên, Diễm Phương giải thích.

“Sư phụ, hai vị này là trưởng bối của một thí sinh, họ có việc, sẵn tiện đường nên đi theo đoàn người chúng ta.”

“Chào công tử cùng cô nương, ta là tông chủ của khiên Kỳ Tông, người khác thường gọi ta là Tố tông chủ, các vị đi đường xa tới sẵn tiện ở lại đây làm khách của tông môn chúng ta vài ngày đi.” Tố tông chủ kia đề nghị.

“Đa tạ ý tốt của Tố tông chủ, nếu như ta từ chối thì là bất kính rồi.” Ngạo Thiên đáp, hắn đi theo chủ yếu là vì dị hỏa trên người của Diễm Phương, giờ đây người ta mời mà không ở lại thì chỉ có ngu.

Mai tông chủ nhẹ gật đầu, đi ở phía trước dẫn đường, Hạ Tuyết cùng Diễm Phương dẫn đoàn người theo sau.

Ngạo Thiên hắn âm thầm chú ý đến hai lão giả đi theo vị Tố tông chủ kia, tu vi của hai lão thấp hơn Tố tông chủ, nhưng điều kỳ dị là hắn thấy hình như hai người có điểm gì đó giống giống với Tần Huy.

….

Sau khi vào tông, Tố tông chủ phân phó người đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho các thí sinh và Ngạo Thiên cùng Linh Nhi.

Tiểu nha đầu Thanh Hà kia cũng bị dẫn đi, Ngạo Thiên cũng không phản đối đối với điều này, dù sao cũng phải cho tiểu nha đầu này hòa nhập với người cùng trang lứa.

Ở trong gian phòng giành cho khách mà người của Khiên Kỳ Tông chuẩn bị, Ngạo Thiên cùng Linh Nhi ngồi ở trên bàn, Ngạo Thiên cười, ý niệm vừa động, một con heo nhỏ bằng nấm đấm bất ngờ xuất hiện ở trên bàn.

Linh Nhi vừa trông thấy nó, hai mắt tỏa sáng, tay nhanh như chớp chộp lấy Bạch Trư nựng lấy nựng để.

“UI cha, buông lão tử ra, khốn kiếp, tuy ta soái nhưng không hề dễ dãi vậy đâu nha.” Bạch Trư dãy dụa, bốn cái chân heo của nó vung vẩy muốn tránh thoát hai bàn tay của Linh Nhi.

“Hả, nó còn có thể nói chuyện sao?” Linh Nhi kinh ngạc, nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, hai tay vẫn đang sờ đầu của Bạch Trư, Bạch Trư ở trong hình dạng thu nhỏ này hoàn toàn chính xác trông rất dễ thương, nhưng tính cách của nó cực kỳ tiện.

“Được rồi.” Ngạo Thiên thấy nó khổ sở thì lên tiếng, đồng thời khẽ phất tay, Bạch Trư lại trở về trên tay hắn.

Lúc này Bạch Trư mới được bình tĩnh lại.

“Bạch Trư, ngươi là Dị Thú, chắc chắn có thể có cảm ứng đặc biệt gì đó với thiên địa dị vật có đúng không?” Ngạo Thiên hỏi nó.

Bạch Trư bất ngờ, không ngờ Ngạo Thiên lại biết nhiều đến vậy.

“Đúng vậy, bản thân ta là Dị Thú, không có thiên địa dị vật nào có thể thoát khỏi cảm ứng của ta, nhưng chỉ với khoảng cách nhất định, đồng thời còn phải vận dụng tinh thần lực tìm kiếm.” Nó nói, nhưng đột nhiên ý thức được gì đó, bỗng nhiên hỏi tiếp:

“Ngươi hỏi điều này để làm cai gì, chẳng lẽ nơi này thật sự có thiên địa dị vật sao?” Hai mắt heo của nó nhíu nhíu lại.

“Không tệ, nhưng có lẽ thiên địa dị vật này đã sinh ra được linh trí nhất định, lúc ta cảm ứng được nó, nó cũng cảm ứng được ta, tiết chế lại khí tức đến cực kỳ nhỏ.” Ngạo Thiên bình tĩnh nói, tuy hắn chủ tu là thuộc tính tử vong, nhưng Linh Nhi lại tu cả ngũ hành, kiếm dị hỏa về để nàng hấp thu luyện hóa thì khẳng định có chỗ tốt cực lớn, nhưng thiên địa dị vật rất đặc biệt, nó là lực lượng của tự nhiên tạo thành, cho dù tu vi có cường đại cỡ nào, nếu như nó tận lực che dấu thì rất khó phát hiện ra được, nếu như Diễm Phương không đến gần Ngạo Thiên thì hắn không thể nào biết được sự tồn tại của dị hỏa này!

Bạn đang đọc Thiếu Chủ Phong Lưu sáng tác bởi nguyenphuvan000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuvan000
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 372

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.