Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thánh Cấp?

Tiểu thuyết gốc · 1027 chữ

Truyện được đăng tải duy nhất trên TruyenYY

Trên đại sảnh tổng cộng có 5 người, Ngạo Khang và bốn vị trưởng lão.

Ngạo Khang ngồi chễm chệ, thở dài một cái.

“Nhi tử bảo bối ngươi thật sự muốn rời khỏi Thần Giới sao?” Ngạo Khang ngước nhìn Ngạo Thiên nói.

Ngạo Thiên đi vào, liếc nhìn phụ thân và các vị trưởng lão. Trên mặt mỗi người đều rất bất đắc dĩ.

Ngạo Thiên chính là niềm tự hào nhất của Ngạo gia, tuổi trẻ nhưng đã có thanh danh rất vang dội, khiến cho địa vị của Ngạo gia càng được củng cố.

“Vâng phụ thân, sẵn có các vị trưởng lão ở đây, ta xin nói luôn, mọi việc ở Ngạo gia xin các vị cùng góp sức phụ giúp phụ thân. Tuy ta rời khỏi Thần Giới du ngoạn, nhưng chỉ cần người câu thông thì ta chắc chắn sẽ trở về phụ giúp Ngạo gia ngay lập tức.” Ngạo Thiên nói, tuy rằng có hơi dư thừa bởi vì địa vị và thực lực của Ngạo gia không ai có thể lay chuyển, nhưng vẫn phải ngừa vạn nhất.

“Ừm, ta cùng chi vị trưởng lão đã thương nghị với phụ thân ngươi, sẽ ban cho ngươi một kiện pháp bảo Âm Dương.” Lúc này một vị lão giả râu tóc bạc phơ, dáng vẻ như người sắp chết nhưng trong đôi mắt lại lấp lóe hàn quang cực kỳ lạnh lẽo, vị này chính là đại trưởng lão, cũng là một vị Đại Đế cảnh.

“Không, pháp bảo Âm Dương là để trấn tộc ta, tuy nói địa vị của Ngạo gia ta đã đứng sừng sững, nhưng Ma Vực bên kia cũng có những tên đại ma đầu cực kỳ lợi hại.” Ngạo Thiên lắc đầu nói.

“Hắc hắc, Thiên nhi nhà ta đã lớn thật rồi nha, lại biết suy nghĩ cho gia tộc.” Ngạo Khang ngồi ở trên cười hắc hắc.

“Phụ thân nói vậy là sao đây, ta còn nhỏ lắm sao.” Ngạo Thiên tự giễu.

Nói xong mấy vị trưởng lão còn lại cũng cười lắc đầu.

“Thôi được rồi, đừng đùa nữa.” Đại trưởng lão lên tiếng.

“Ngạo gia ta có ba kiện pháp bảo Âm Dương trấn tộc, nhưng ngươi cũng đừng hiểu lầm, chúng ta cũng không định đưa cho ngươi món nào trong đó cả.” Đại trưởng lão mở miệng nói.

“Há, là sao?” Ngạo Thiên nhíu mày.

“Là như vầy, hai hôm trước ở bầu trời phía tây Thần Giới đột nhiên xuất hiện một hố đen khủng bố, bên trong đầy không gian phong bạo, vốn dĩ ta tưởng Ma Vực lại phát động chiến tranh nên đích thân ta và đại trưởng lão vào đó. Nhưng kỳ lạ là trong đó không hề có bất cứ một sinh vật có sức sống nào, nhưng đặc biệt hơn là không gian bên trong vô cùng to lớn, phong bạo không gian cũng không hề tầm thường, ta và đại trưởng lão tốn không ít sức mới đến được điểm cuối, ngươi biết bọn ta phát hiện ta cái gì không?” Ngạo Khang nhìn hắn cười cười.

“Pháp bảo cấp Âm Dương?” Ngạo Thiên đoán.

“Ừm, chính xác hơn là một kiện pháp bảo Âm Dương bị hư hại.” Ngạo Khang đính chính.

Nói xong hắn khẽ phất tay, một đạo quang mang màu xanh lam lóe lên, tiếp đó một vật kỳ dị xuất hiện.

Đó là một cây cung màu xanh lam, ở hai đầu cung có hai vật con lên như tiểu kiếm, đặc biệt hơn dây cung cũng thuần một màu xanh.

“Đây là?” Ngạo Thiên trố mắt nhìn.

“Pháp bảo Âm Dương, ta và đại trưởng lão gọi nó là Lam Tử Tiễn.” Ngạo Khang nói, sau đó lại bổ sung một câu:

“Nhưng nó đã bị tổn hại, pháp bảo đến cấp thần thì đều đã sinh ra “linh”, nhưng linh của Lam Tử Tiễn đã ngủ say, kỳ lạ là ta dùng thần thức thăm dò đều bị chống cự, rất mạnh. Nếu linh của nó thức tỉnh thì không chắc sẽ là cấp Âm Dương.”

Ánh mắt Ngạo Thiên co rụt lại, Thánh Cấp, đây chính là cấp bậc chỉ có trong truyền thuyết, hiện nay ở Thần Giới chỉ có một vị kia sở hữu một kiện pháp bảo Thánh cấp.

Ngạo Thiên khẽ phất tay, Lam Tử Tiễn rơi vào trong tay hắn, cảm giác trơn bóng, cứng rắn truyền đến khiến Ngạo Thiên khiếp sợ. Hắn kéo thử dây cung, nặng, đây chính là điều hắn thấy đầu tiên, rất bền, hắn thử dùng thần lực kéo thử nhưng vẫn không đứt.

“Dây cung làm từ gì mà lại rắn chắc như vậy?” Ngạo Thiên nhịn không được tò mò hỏi.

Ngạo Khang liếc đại trưởng lão một chút, tiếp đó thở dài nói:

“Gân của chân long, hơn nữa còn là của một vị Đại Đế cảnh.”

“Cái gì?” Ngạo Thiên triệt để há hốc mồm, rút gân chân long để làm dây tiễn, đó là cường đại đến cỡ nào?

Ngạo Thiên nói xong cũng không chờ được nữa, trực tiếp nhỏ tinh huyết vào trong thân Lam Tử Tiễn, muốn nhận chủ cấp bậc này không thể dùng máu huyết bình thường được, bắt buộc phải dùng tinh huyết. Hơn nữa còn phải xem nó có chịu chấp nhận hay không.

Một đạo quang mang màu xanh lam lại hiện lên, tiếp đó vụt tắt đi. Đồng thời Ngạo Thiên cũng đạt được liên kết thân thiết với Lam Tử Tiễn.

“Đã xong phần pháp bảo, giờ đến phần ‘bảo mẫu’”. Ngạo Khang nhìn hắn rồi cười sâu xa.

Ngạo Thiên: ????

Cùng lúc đó, bên ngoài đại sảnh vang lên tiếng bước chân, tiếp đó một mỹ nữ với mái tóc đỏ rực đi vào, vóc dáng đầy đặn, khuôn mặt tinh xảo tựa như được thiên địa tạo ra, hơn nữa trên người của nàng còn có thêm một khí chất mị hoặc chúng sinh nhưng cũng không kém phần lạnh lùng, tàn nhẫn.

Bạn đang đọc Thiếu Chủ Phong Lưu sáng tác bởi nguyenphuvan000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuvan000
Thời gian
Lượt thích 37
Lượt đọc 1174

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.