Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Thanh Hà

Tiểu thuyết gốc · 1015 chữ

Truyện được đăng tải duy nhất trên TruyenYY

Ngạo Thiên hít sâu một hơi, không khí phồn hoa này…

Nơi đây đa số là người thường, hạ giới khác với Thần Giới, không phải ai cũng là tu luyện giả. Bởi vậy có thể nói đây là nơi mà các chủng tộc chung sống, thậm chí là người thường. Ở nơi đây hễ là người thường nếu có tiền thì vẫn sẽ có địa vị cao thượng.

Linh Nhi khoát tay một chút, khuôn mặt kiệt tác kia đã biến thành bình thường, nhưng có điều các đường cong kia vẫn ngạo nghễ, tuyệt mỹ, nhất là cặp nhũ phong kia,..áp mặt vào không cẩn thận sẽ bị nghẹt thở chết.

Ngạo Thiên thì vẫn để vậy, vóc người hoàn mỹ, khuôn mặt anh tuấn, mái tóc dài màu bạch kim thêm vào đó là khí chất cao quý, cộng thêm y phục mà hắn mặt trên người hết sức tốt.

Người đi đường xung quanh cũng sẽ thi thoảng liếc hai người.

Ngạo Thiên vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh sắc, bất ngờ sau lưng có tiếng la hét.

“Cứu….Cứu với.”

Hai người nhìn lại thì thấy một bé gái đang chạy hớt ha hớt hải, đằng sau là hai tên trung niên mặt mày bặm trợn đang cầm dao đuổi giết, ánh mắt Linh Nhi tràn đầy sát ý, định hành động nhưng Ngạo Thiên ở bên cạnh níu tay nàng lại, nàng nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn nở một nụ cười đầy thâm ý.

Ánh mắt hắn nhìn thẳng hai vị nam tử trung niên kia, hắn sút nhẹ hai viên đá dưới đất, ‘phập, phập’, hai viên đá đâm thẳng vào người của hai nam tử kia, họ ngã xuống.

Bất chợt, bé gái kia quay lại, trên mặt không còn vẻ sợ hãi nữa mà thay vào đó là lo lắng, nước mắt từ hốc mắt nhỏ nhắn kia chảy xuống, nhanh chóng chạy đến bên người hai vị nam tử kia, khóc nức nở:

“Phụ thân, thúc thúc…Hai người sao vậy…Đừng làm cho Hà nhi sợ mà, hic hic….”

“Đừng lo, họ chỉ ngất xỉu mà thôi, sao đây tiểu cô nương, vì sao khi nãy còn kêu cứu nhưng giờ lại khóc lóc rồi?” Phía sau truyền đến một âm thanh trẻ trung, bé gái kia quay đầu lại, chỉ thấy hai người khi nãy thì vô cùng hoảng sợ.

“Không…Không phải.” Bé gái kia cúi đầu không dám nhìn thẳng.

“Ừm, nếu tiểu cô nương còn không nói thật thì hai người bọn họ sẽ chết thật đó.” Ngạo Thiên hù dọa.

“Không! Cứu bọn họ đi…Ta….Ta nói.” Nghe xong bé gái kia càng sợ hãi hợn, nhìn Ngạo Thiên cầu khẩn, sau đó nói:

“Đây là phụ thân cùng thúc thúc của muội, gần đây gia đình muội thiếu nợ, bất đắc dĩ mới phải diễn để lấy lòng thương người khác, muội…muội ăn cắp rất giỏi, thừa dịp người khác không chú ý sẽ lấy tiền của họ.” Tiểu cô nương kia nhẹ nhàng kể lại.

Hai người nghe xong thì cũng hiểu được phần nào, Ngạo Thiên điểm nhẹ lên hai người họ, không quá 3 giây hai người bọn họ đã tỉnh, khi tỉnh thấy hai người Ngạo Thiên thì sợ hãi không thôi. Bởi vì hai người Ngạo Thiên chính là mục tiêu của bọn họ, không ngờ lại bị họ nhìn thấu…

“Đa tạ công tử, đa tạ tiểu thư đã tha.” Hai người cuống cuồng quỳ xuống nói. Có thể làm họ bất tri bất giác ngất xỉu thì chắc chắn không phải là người bình thường.

Ngạo Thiên không để ý, chỉ nhìn tiểu cô nương kia, nói:

“Tên muội là gì? Nhà của gia đình muội có ở gần đây không?”

“Muội tên Tiêu Thanh Hà, gia…gia đình muội không có nhà, chỉ ở trong ngôi nhà người ta đang bỏ hoang mà thôi, cũng ở gần đây.” Tiêu Thanh Hà nhẹ giọng nói.

“Như vầy đi, các người dẫn ta về nhà chiêu đãi một bữa, xem như tạ tội, thế nào?” Ngạo Thiên mỉm cười.

“Nhưng mà…Nhưng mà công tử, nhà của chúng tôi rất nghèo, không có món ngon gì cả…Thậm chí…” Phụ thân của Tiêu Thanh Hà lên tiếng.

“Không sao, thức ăn sẽ do ta chuẩn bị, các người chỉ việc nấu, à mà…Gần đây có khu vực nào có yêu thú không?” Ngạo Thiên khoát tay nói.

“Yêu…Yêu thú, công tử định săn giết yêu thú sao…Nhưng mà..” Phụ thân của Tiêu Thanh Hà khiếp sợ nói.

“Cứ chỉ đi, không cần quan tâm nhiều như vậy.” Ngạo Thiên dần mất kiên nhẫn.

“Vâng…Đi khoảng 1 dặm về phía nam sẽ tới ven bìa của một khu rừng, nơi đó có quái thú, yêu thú các loại.” Phụ thân của Tiêu Thanh Hà khẽ nói.

Ngạo Thiên nhìn sang Linh Nhi ở bên cạnh, Linh Nhi hiểu ý nhưng vẫn liếc hắn một cái rồi mới rời khỏi, Ngạo Thiên cười khổ.

“Được rồi, dẫn đường đi.” Ngạo Thiên nói với đám người.

Phụ thân của Tiêu Thanh Hà cũng không dám nói nhiều, dẫn theo tiểu la lỵ và nam tử trung niên kia đi ở phía trước dẫn đường.

Ngạo Thiên cũng hoàn toàn không có lo lắng Linh Nhi không tìm được hắn, bởi vì từ nhỏ hai người bọn họ đã được Ngạo Khang dùng một loại bí pháp, hai người hoàn toàn có thể cảm ứng được vị trí và tình cảnh của nhau cho dù là ở chân trời, hệt như là ‘đồng sinh cộng tử’.

Đám người đi một lát, cuối cùng cũng đến một chỗ có rất nhiều cây cối, mà phía trước còn có một căn nhà cũ kĩ, sập xệ, không biết đã hư hao, trải qua bao nhiêu năm tháng.

Tiểu la lỵ kia nhanh nhảu chạy đi trước, tung tăng chạy về căn nhà mở miệng lớn tiếng kêu to:

“Nương, hôm nay chúng ta có khách nè…”

Bạn đang đọc Thiếu Chủ Phong Lưu sáng tác bởi nguyenphuvan000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenphuvan000
Thời gian
Lượt thích 30
Lượt đọc 1290

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.