Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi theo người?

Phiên bản Dịch · 2116 chữ

Chương 4: Đi theo ngươi?

“Đi theo ngươi?” Yến Xu nghe vậy nhưng lại không quá bất ngờ: “Đi đâu?”

Nam nhân đột nhiên điên cuồng nhếch môi, làm lộ hàm răng trắng sáng ra: “Doanh trại đóng quân ở biên giới đèo Đồng Dương là địa bàn của lão tử. Hiện tại bọn man di đang làm loạn ở phía tây, quân doanh thương vong quá nhiều nhưng quân y lại thiếu trầm trọng. Dù sao hiện tại tiểu tử ngươi cũng không có nơi để đi, chi bằng dứt khoát cùng ta đến quân doanh giúp đỡ, chờ vào mùa đông bọn mọi rợ phương tây kia thành thật thì ta sẽ về kinh. Đến lúc đó ngươi có thể cùng ta quay về.”

Nghe đến đây, lần đầu tiên ánh mắt lạnh lùng không một tia dao động của Yến Xu gợn lên từng đợt từng đợt sóng ngầm, nàng trầm tư nói: “Ngài là... Trấn Tây đại tướng quân, Lăng Tứ gia.”

Ở đèo Đồng Dương, hoặc có thể nói là cả một vùng biên cảnh của Tây Lăng quốc, có thể nói danh tiếng của Trấn Tây đại tướng quân-Lăng Tứ là uy danh hiển hách, không ai không biết. Tuy nguyên chủ ở trong thôn trang Cốc Đạo trấn đóng cửa không ra ngoài, dưỡng thương trong khuê phòng, nhưng trong đầu nàng cũng không có ít lời đồn về vị này.

Trấn Tây đại tướng quân là người con thứ tư của đương kim thánh thượng. Nghe đồn sinh mẫu của hắn là một bình dân bá tánh, cũng là một nữ hiệp trong giang hồ. Bởi vì địa vị này quá thấp hèn, nên khi vị đại tướng quân này ra đời cũng không được Kiêm Thiên Giám đoán chữ ban danh, nên khi còn nhỏ càng là không nổi danh. Năm 15 tuổi, vị này dấn thân vào quân doanh, từ đó mới bắt đầu bộc lộ tài năng và liên tiếp nhiều lần lập chiến công.

Năm năm trước, hai nước Tây Lăng và Bắc Ngụy liên thủ với nhau vây ép trấn áp Kim Trướng Hãn Quốc. Do trực tiếp tiếp giáp với biên giới nên Tây Lăng phải chịu tổn thất nặng nề. Hai nước Nam Nguyên và Đông Ngô cùng tạo thành thế chân vạc với Tây Lăng và Bắc Ngụy thấy vậy thì nhân lúc cháy nhà đi hôi của, chiếm lấy bốn tòa thành trì của Tây Lăng. Hai bên đều là địch, Tây Lăng sắp phải thỏa hiệp thì Lăng Tứ bỗng nổi lên, nhận lệnh lúc lâm nguy và xông pha lên chiến trường.

Không một ai coi trọng trận chiến này.

Nhưng ai ngờ Lăng Tứ vừa đi thì thế như rồng lặn xuống biển, ngăn cơn sóng dữ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hắn không những đánh tàn phế Kim Trướng Hãn Quốc mà còn làm Nam Nguyên và Đồng Ngô phải liên tiếp bại lui. Rất nhanh sau đó, hắn đã thu về hai tòa thành trì đã mất, lẫm liệt uy hùng, vang chấn thiên hạ.

Sau này, Bắc Ngụy vươn tay trợ giúp Tây Lăng, tạo áp lực cho Nam Nguyên và Đông Ngô, làm họ phải trả lại thành trì và ký kết hiệp nghị ngừng chiến. Từ đó, bốn nước thế chân vạc ở mặt ngoài vẫn là một mảnh ca múa thanh bình, không còn chiến tranh.

Điều đáng nói là trong lần bốn nước loạn lạc này, phụ thân của nguyên chủ là Mục Sĩ Hồng cũng lập được hai công lớn.

Một là ra mặt thuyết phục Bắc Ngụy trợ giúp Tây Lăng. Hai là góp phần thúc đẩy tứ quốc cùng ngồi xuống ký hiệp định đình chiến.

Chính vì vậy mà Mục Sĩ Hồng được phong làm hữu tướng, còn Lăng Tứ được sắc phong làm Trấn Tây đại tướng quân, trấn thủ biên cương.

Hai năm trước, toàn bộ vùng Tây Nam bị hạn hán, hai nước Tây Lăng và Nam Nguyên vốn có đất đai màu mỡ, nên dù hạn lớn cũng nhờ có sản vật đầy đủ mà cơm áo vô lo. Nhưng những nơi hoang dã xung quanh lại không được, đặc biệt là bên Kim Trướng Hãn Quốc, mấy năm chiến tranh liên tục, mùa màng thất thu, sau khi bước vào mùa đông thì đúng là chết vô số người.

Dân chúng nước Kim Trướng Hãn Quốc có tính tình hung hãn, bị dồn vào đường cùng khiến họ buông xuôi tất cả, bắt đầu điên cuồng cướp bóc biên cảnh Tây Lăng.

Có lần thậm chí suýt chút nữa là họ đã đánh vào đèo Đồng Dương. May nhờ có Lăng Tứ gia kịp thời đuổi tới, lúc này mới có thể một mẻ quét sạch quân địch, làm đèo Đồng Dương được yên ổn trở lại.

Nhờ có uy danh của vị sát thần Lăng Tứ ở đó mà Kim Trướng Hãn Quốc đã thu liễm hơn không ít. Nhưng mỗi khi mùa đông rét lạnh khắc nghiệt ùa về, dưới uy sợ của cái chết vẫn có rất nhiều bộ lạc điên cuồng. Vươn đầu ra cũng chết, rụt đầu lại cũng chết, làm ma no chết cũng hơn làm ma đói, chi bằng liều một phen!

Hiện giờ tình hình chiến sự ở biên quan đang trong giai đoạn căng thẳng nhất, cũng khó trách vị Lăng Tứ gia này lại chủ động mở miệng lôi kéo ‘thanh niên trai tráng’ là nàng.

Cũng chỉ trong chớp mắt, trong đầu Yến Xu đã thầm lướt qua một lượt những thông tin về vị Trấn Tây đại tướng quân này.

Lăng Tứ xua tay nói: “Trấn Tây đại tướng quân gì chứ, gọi ta là Tứ gia.”

Có lẽ bởi vì tên này vẫn luôn là gương mặt đơ, rất khó nhìn thấy dao động trong đôi mắt đó nên trong tiếng cười phóng khoáng của Lăng Tứ lại ẩn giấu một loại vui sướng lạ lùng: “Bây giờ người biết thân phận của ta rồi, vậy tiểu tử ngươi thì sao, ngươi tên là gì?”

Yến Xu im lặng hai giây rồi nói: “Yến Xu.”

“Yến Thư? À, cũng khá tao nhã đó.”

Thấy Lăng Tứ tự vẽ vời ra tên mình, Yến Xu cũng mặc kệ không nói gì.

Có vẻ Lăng Tứ nghĩ rằng Yến Xu đang cố kỵ điều gì đó, nên hắn rất bá đạo nói: “Ngươi yên tâm, tuy bây giờ chiến sự nhiều nhưng trong quân doanh vẫn rất an toàn. Dù có cho đám man di kia mười lá gan thì chúng cũng không dám đến địa bàn của lão tử làm loạn đâu. Có lão tử đây! Đám khốn kiếp đó cướp đồ xong sẽ bỏ chạy, nếu như bọn chúng dám đến tập kích doanh trại thì càng tốt, ta dám đảm bảo là chúng có đi không có về!”

Lăng Tứ tự mình lải nhải một hồi vẫn không thấy Yến Xu đáp lại, hắn vô thức siết chặt nắm tay và nói thẳng: “Sao vậy, tiểu tử ngươi thấy thế nào, nói gì đi chứ!”

Yến Xu chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng nóng rực, giống như chiếc kìm sắt, tràn đầy sức lực và nướng nóng cháy da người, khiến nàng cảm thấy có chút khó chịu. Nàng không khỏi lạnh lùng nói: “Ngươi bỏ tay ra trước đi.”

“Không bỏ.” Lăng Tứ bước lên phía trước một bước: “Ngươi đồng ý trước đi.”

Hắn vừa bước lên đã làm cho khoảng cách giữa hai người được kéo gần hơn rất nhiều. Hắn chỉ cảm thấy sắc mặt người thiếu niên có vẻ càng trắng và tinh xảo hơn, đặc biệt là khi đối diện với đôi mắt trong veo không nhiễm bụi trần kia, Lăng Tứ đột nhiên cảm thấy vừa rồi bản thân hình như có vẻ hơi cứng rắn.

Hắn ho nhẹ một tiếng, hiếm khi hạ thấp thanh tuyến rồi nhỏ giọng nói: “Ta nói cho ngươi biết, tên tiểu tử nhà ngươi đừng có không biết tốt xấu. Lựa chọn này với ngươi là không có hại, còn có rễ cây Chu Phong Lan kia, chỉ sợ là ngươi cũng không biết giá trị chân chính của nó, nếu như để người có ý đồ xấu biết được thì tiểu tử ngươi sẽ gặp nguy hiểm. Nếu ngươi ở trong quân doanh của lão tử, vậy thì người không cần lo lắng những chuyện này nữa. Mọi tin tức tuyệt đối sẽ không bị lộ ra ngoài, chờ đến khi về lại kinh thành, ta sẽ đăng báo chuyện này với bệ hạ. Đến lúc đó sẽ luận công ban thưởng, tuyệt đối sẽ không thiếu phần của ngươi. Tiểu tử, ngươi có đồng ý hay không thì nói một tiếng đi.”

Yến Xu nghe vậy, đáy lòng khẽ dao động: Xem ra hình như nàng đã đánh giá thấp giá trị của Bạch Cập rồi.

Ánh mặt lạnh lùng của Yến Xu rơi trên cổ tay nơi hai người đang tiếp xúc. Cuối cùng Yến Xu cũng gật đầu: “Buông tay ra, ta đi cùng ngươi.”

Thực tế, ngay từ lúc đầu nàng đã không hề có ý từ chối. Hiện giờ đối với nàng mà nói, đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.

“Ha ha, vậy là đúng rồi, ta biết tiểu tử ngươi là một người thông minh mà.” Thấy Yến Xu đồng ý, Lăng Tứ lập tức thoải mái cười lớn: “Có điều ngươi thật sự quá gầy, cổ tay còn nhỏ hơn cả con gái…”

Hắn buông tay ra thì vô tình phát hiện cổ tay nàng hằn lên những vệt đỏ hồng. Lăng Tứ ngây người một lúc rồi gãi mái tóc dài rối bù, ngượng ngùng nói: “Ta không có dùng lực đâu, sao lại đỏ lên thế này? Ta nói này tiểu lão đệ, da ngươi cũng quá nhạy cảm rồi đấy.”

Yến Xu lạnh lùng liếc Lăng Tứ một cái: “Là da của ngươi quá dày.”

Bị nói như vậy, Lăng Tứ nghẹn một chút, hắn biết mình đuối lý nên cũng không để bụng, hắn chỉ quay đầu nhìn mặt trời đang lặn dần về phía Tây: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, bây giờ chúng ta lập tức lên đường thôi!”

“Ta muốn ăn no trước.” Yến Xu nhìn nhìn con lợn rừng đang nằm dưới mặt đất rồi vươn tay ra với Lăng Tứ: “Làm phiền ngươi cho ta mượn con dao găm dùng một chút.”

“Dao găm à? Đây.” Lăng Tứ nhướng mày rồi nhanh gọn đồng ý. Hắn đưa dao găm cho Yến Xu, nhưng khóe môi lại có chút hài hước nói: “Dựa vào cánh tay bé nhỏ này của ngươi có khi đến da cũng...”

Hắn mới nói được đoạn đầu thì thấy tia sáng lạnh lùng chợt lóe lên, hắn lập tức im bặt.

Hắn thấy người thiếu niên trước mặt này rõ ràng gầy gò mảnh khảnh, dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay, vậy mà một đao vung xuống lại vô cùng sắc nét, lưỡi dao tiến vào da thịt, phảng phất như không hề có bất kỳ một vật cản nào, nhẵn nhụi sạch sẽ, giống như tơ lụa đẹp đẽ tràn đầy mỹ cảm, khiến người ta không hiểu sao muốn nhìn rồi lại muốn nhìn thêm lần nữa.

Lăng Tứ nhìn thấy rất rõ ràng: tuy sức lực của Yến Xu không lớn, nhưng ra đao lại rất chính xác, giống như Bào Đinh mổ trâu, mỗi một nhát dao của nàng đều nhắm chính xác vào những kẽ hở yếu nhất của lợn rừng. Toàn cơ thể của nàng nhìn như đang ngồi xổm, nhưng lại hơi nghiêng về phía trước, cổ tay chuyển động, lợi dụng sức lực do trọng lực cơ thể sinh ra để điều khiển con dao. Mặc kệ là kỹ thuật mổ đao hay là sự khống chế với sức lực của nàng cũng đều rất tinh diệu, làm người khác phải kinh ngạc và cảm thán!

*Bào Đinh: Bào Đinh là nhân vật hư cấu trong sách Nam Khoa Kinh. Theo sách, Bào Đinh là đầu bếp của Lương Huệ Vương, hắn có kỹ xảo mổ trâu rất thành thạo, đến mức có thể dùng làm một loại nghệ thuật để thưởng thức.

Bào Đinh mổ trâu: là câu thành ngữ dùng để chỉ việc làm trải qua thực tiễn, nắm giữ quy luật thì có thể làm mọi việc thuận lợi theo ý muốn.

Bạn đang đọc Thịnh Thế Cực Sủng: Thiên Nhãn Y Phi của Lý Tẫn Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dothuquan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.