Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhìn cơ thể.

Phiên bản Dịch · 2235 chữ

Chương 5: Nhìn cơ thể.

Trong lòng Lăng Tứ nóng như lửa đốt, hắn càng lúc càng cảm thấy lần này ra ngoài là nhặt được bảo bối.

Lúc này Yến Xu đã cắt xuống toàn bộ một bên chân sau của con lợn rừng.

Lăng Tứ thấy sắc mặt của Yến Xu càng tái nhợt hơn, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Lúc này hắn không nhịn được mà bước lên đoạt lấy con dao găm trong tay nàng, rồi chân thành đáng tin mà nói: “Được rồi, được rồi, vừa hay lão tử cũng đói. Chúng ta ăn no rồi quay về cũng không muộn. Chỗ còn lại để đó cho ta! Nhìn dáng vẻ bệnh tật của nhà ngươi kìa, nếu như trên đường ngươi ngất ra đó thì tốn công tốn sức của lão tử. Quân doanh của ta không nuôi kẻ nhàn rỗi.”

Lăng Tứ vừa nói vừa ngồi xuống tiếp tục xẻ thịt lợn rừng.

So với Yến Xu thì vị gia này không có kỹ thuật mổ đao gì đặc biệt, hắn hoàn toàn là dừng sức tàn phá, từng đao từng đao rơi xuống, xen lẫn là tiếng vang nhỏ khi lưỡi đao cọ xát vào xương cốt. Một cái chân sau khác của con lợn rừng bị chặt đứt tận gốc, te tua tơi tả tạo thành một mớ hỗn lộn.

Hiển nhiên Lăng Tứ đã từng không ít lần hành tẩu ở nơi hoang dã, sau khi cắt thịt xong, hắn thuần thục buộc chặt phần thịt lợn còn dư lại, sau đó tìm mấy chạc cây cứng rắn dùng làm giá nướng. Thừa dịp lúc nhặt quần áo, hắn còn đi thu lượm củi lửa rồi thành thạo dựng thành một đống củi, sau đó nhóm lửa lên.

Trong khi Lăng Tứ đang bận thì Yến Xu cũng không nhàn rỗi. Nàng đi rửa những trái cây mà nàng tìm được khi nãy, sau đó nghiền chúng thành nước. Sau khi đã có củi lửa, nàng xuyên chân lợn rừng lên giá rồi đặt lên đống lửa.

Chẳng mấy chốc, trong đống lửa đang cháy bừng bừng kia, lớp mỡ dày đang từng chút từng chút bị nướng chảy ra thành một loại dầu trơn đặc sệt. Hương thơm phưng phức lan tỏa ra xung quanh.

Thấy thời gian vừa lúc, Yến Xu lập tức bôi nước trái cây mà nàng vừa nghiền nát kia lên cái chân lợn, nàng vừa bôi vừa lập giá nướng.

Lăng Tứ thấy vậy thì nhướng mày hỏi: “Yến tiểu tử, ngươi đang làm gì vậy?”

Yến Xu nghiêm túc nói: “Thêm gia vị.”

“Thêm gia vị?”

Đây là lần đầu tiên Lăng Tứ thấy có người dùng nước trái cây làm gia vị. Ánh mắt hắn không khỏi dấy lên tia nghi ngờ: “Như vậy có thể ăn ngon được sao? Tiểu tử, ngươi đừng có làm hỏng miếng thịt đấy.”

Gương mặt của Yến Xu vẫn là không cảm xúc: “Ta chỉ làm phần của ta.”

Lăng Tứ cảm thấy lồng ngực nghèn nghẹn: “Tiểu tử ngươi quá vong ân phụ nghĩa, nói gì thì lão tử cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi không biết cái gì gọi là có phúc cùng hưởng có họa cùng chia sao?”

Yến Xu ngước mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn vị gia nào đó : “Ta sợ làm hỏng thịt của ngài!”

Khóe miệng Lăng Tứ giật nhẹ: “…”

Cái gì gọi là vác đá nện chân mình, chính là nó!

Lời này nghe có vẻ không khẩu vị cho lắm!

Lăng Tứ trừng mắt, cầm lấy chạc cây to bằng miệng chén và bẻ thành hai nửa, vang lên tiếng tạch tạch. Nhưng tiếc là Yến Xu đang chuyên tâm nướng thịt, hoàn toàn không tiếp thu được khí thế và oán niệm của vị gia này.

Tố chất của tên tiểu tử này cũng tốt đấy!

Ngay lúc Lăng Tứ đang giày vò cây củi thì một mùi hương mê người từ trên giá nướng của Yến Xu chậm rãi truyền ra. Khác với mùi hương có chút béo ngậy vừa rồi, mùi hương này là có chút ngọt thanh tươi ngon, êm dịu vừa miệng, béo nhưng không ngán, khiến người ta chỉ cần ngửi thôi là nước dãi đã tràn lan.

Lăng Tứ vô thức nuốt nước miếng. So với cái chân lợn nướng cháy xém trước mặt mình thì cái chân lợn trước mặt Yến Xu lại như được một lớp dầu trơn bao lấy, sáng lấp lánh và vô cùng mê người. Đặc biệt là khi xé mở lớp da bên ngoài kia, mùi hương lan tỏa ra bốn phía, nước sốt chảy xuống, thật sự kiến người ta ngón trỏ đại động, thật quá mê người!

Ngón trỏ đại động: chỉ dáng vẻ tham lam khi nhìn thấy món ngon.

Thấy Yến Xu không quan tâm đến ai mà dùng bữa, Lăng Tứ cắn thật mạnh vào cái chân lợn trên tay mình rồi giả vờ thờ ơ hỏi: “Yến tiểu tử, phần của ngươi có hương vị thế nào?”

“Bình thường.” Yến Xu ăn ngay nói thật.

Trước đây khi ở trong đội, phần lớn thức ăn đều do Tranh Ca phụ trách, vị kia chính là một người rất sành ăn, là chuyên gia làm những món ăn hoang dã. Bất kể là trong bất kỳ hoàn cảnh nào, tên đó cũng đều có thể tìm được đầy đủ nguyên liệu và gia vị nấu nướng. Chút kỹ năng này của nàng còn kém xa so với Tranh Ca.

Cũng may là các nguyên liệu nấu ăn của thời đại này khá ổn, chỉ dùng một chút gia vị đơn giản nhưng vẫn có thể miễn cưỡng xứng với nhận xét là bình thường.

Lăng Tứ khịt khịt cái mũi, hiển nhiên rất hoài nghi với lời nói của nàng: “Thật sự là bình thường à?”

Yến Xu gật đầu khẳng định: “Ừ.”

Có lẽ bởi vì thái độ của Yến Xu quá mức thản nhiên, nên Lăng Tứ có chút hoài nghi với khứu giác của mình: Không lẽ thịt này ngửi thì thơm, nhưng ăn vào lại bình thường?

“Cái đó… Ta thử xem.” Lăng Tứ nhếch môi cười và quyết định tự mình nghiệm chứng.

Hắn cắt một miếng thịt rồi đưa vào miệng. Ngay sau đó, một hương vị ngọt ngào được bọc trong lớp dầu bóng nhoáng như bùng lên trong khoang miệng hắn.

“Mịa nó, thế này mà kêu bình thường, vậy cái kia của gia là thứ gì chứ!” Lăng Tứ hung hăng trừng Yến Xu, hàm răng nghiến chặt vang lên tiếng răng rắc.

Vậy mà vừa rồi suýt chút nữa hắn đã tin lời tên tiểu tử này rồi, thật quá xấu hổ!

Đối diện với ánh mắt hình viên đạn của Lăng Tứ gia, Yến Xu vẫn bình tĩnh ngồi đó: “Xem ra đồ ăn trong quân doanh không được tốt cho lắm.”

“Bậy bạ! Đồ ăn trong quân doanh của gia rất ngon!” Lăng Tứ gia cảm thấy bản thân như đang bị khinh thường, hắn trừng mắt và cười khẩy nói: “Bây giờ tiểu tử nhà ngươi gầy như que tăm vậy, gia bảo đảm là chờ đến khi ngươi rời khỏi quân doanh, ngươi nhất định sẽ béo hơn bây giờ gấp đôi…... À không, béo gấp ba lần!”

Vị gia này vừa nói vừa hung hăng cắt một khối thịt, hàm răng trắng sáng không ngừng nhai, dáng vẻ như ngươi dám nói không đúng thì lão tử sẽ nổi cáu cho xem!

Yến Xu cũng không thèm quan tâm đến vấn đề này, dù sao bây giờ cơ thể nàng cũng đang rất suy yếu, cái chân lợn to như vậy thì một người ăn cũng không hết, người khác ăn một chút cũng không là gì.

Lăng Tứ thấy Yến Xu không có phản ứng thì nghĩ là tên tiểu tử này chịu thua. Hơn nữa, từ lúc hai người gặp nhau, hắn đã bị nghẹn hết lần này đến lần khác, trong lòng chưa từng được thoải mái. Nghĩ tới đám người trong quân doanh kia, có ai thấy hắn mà không hoảng sợ như con cừu non thấy Lang Vương chứ. Nhưng tên tiểu tử này không những không kính sợ, mà hắn ta còn làm hắn nghẹn đến khó chịu. Hiện tại khó khăn lắm tên đó mới không nói nên lời, trong lòng hắn có cảm giác như uống một thùng rượu Đồng Quan giữa những ngày nóng bức vậy. Thật là thoải mái!

Trong lòng vị gia này thoải mái nên nhìn Yến Xu cũng thấy thuận mắt hơn, mà khi đã thuận mắt rồi thì không khỏi nhìn thêm vài lần, kết quả là nhìn mãi nhìn mãi đến mức suýt chút nữa không dứt ra được.

Chỉ thấy người thiếu niên yên tĩnh ngồi bên đống lửa, hắn ăn rất nhanh, rất sạch sẽ và lưu loát, nhưng cũng rất ưu nhã. Dưới ánh sáng lập lòe của đống lửa, nước da của tiểu tử kia trắng như tuyết, tóc mai như mây tựa cẩm, cơ thể gầy yếu mảnh mai lộ rõ dưới lớp áo to rộng. Rõ ràng là cơ thể rất gầy yếu, nhưng tư thế ngồi lại thẳng tắp, tựa như cây trúc nhỏ được từng lớp tuyết trắng quấn lấy, tĩnh lặng nhưng mạnh mẽ, trời sập cũng không sợ, mưa gió cũng không lo.

Lăng Tứ khinh thường tất cả những thứ phong hoa tuyết nguyệt. Trong mắt hắn, nam nhân và nữ nhân chưa bao giờ được phân chia thành đẹp xấu. Nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy bức họa trước mắt này thật mịa nó đẹp.

Phong hoa tuyết nguyệt: Gió, hoa, tuyết và mặt trăng, chỉ những thứ có vẻ ngoài rất đẹp.

Chỉ là… Gương mặt này trông có chút chướng mắt.

Trong lòng Lăng Tứ sinh ra cảm giác tò mò hiếm có, hắn trực tiếp hỏi: “Yến tiểu tử, ta nói này, thứ kia trên mặt ngươi là sao thế?”

Yến Xu khều khều đống lửa: “Nghe nói từ khi sinh ra đã có rồi, là vết bớt.”

Nghe nói sao?

Lăng Tứ chỉ cảm thấy lời nói này dường như có gì đó không đúng lắm, nhưng chuyện cũng không liên quan đến mình nên hắn cũng không có tìm hiểu kỹ.

“Có vết bớt lớn như vậy sao? Vết bớt này của ngươi cũng thật không hiểu chuyện, vị trí xuất hiện cũng quá không phù hợp….” Lăng Tứ theo thói quen mà chê bai vài lời. Đúng lúc Yến Xu ngẩng đầu lên, Lăng Tứ bắt gặp đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia, hai tròng mắt như hồ băng tĩnh lặng, không hiểu sao hắn lại không thể nói lên lời chê bai, nên hắn chuyển chủ đề: “Nhưng mà ngươi cũng không cần phải quá thất vọng đâu. Nam nhân mà, là dựa vào bản lĩnh chứ không phải gương mặt.”

Yến Xu vẫn là mặt không cảm xúc: “Trong tình huống có bản lĩnh tương tự nhau thì đa số là sẽ xem mặt.”

Yến Xu cũng không phải là người thích nhan sắc, nhưng sự thật chính là sự thật, thế giới này luôn đặc biệt khoan dung với người có nhan sắc.

Lăng Tứ: “…”

Lời nói này cũng rất hợp lý, hắn thật sự không có gì để nói!

Cái khác không nói, chỉ lấy chiếc long ỷ kia ra nói, nếu là người có tàn khuyết, gương mặt có khiếm khuyết thì nhất định sẽ bị loại. Mỗi năm triều đình tổ chức thi cử, mọi người đều làm tương tự nhau, nhưng Trạng Nguyên, Thám Hoa hay Bảng Nhãn đều nhất định là ba người tuấn tú nhất. Nghĩ cũng đúng thôi, ba người này cần phải đi dạo phố, nếu tuyển ra ba người sứt sẹo gì đó thì không phải là làm mất mặt triều đình hay sao?

Hơn nữa, gương mặt của hắn cũng vì vậy mà…..

Đợi một chút!

Có gì đó không đúng!

Vừa rồi khó khăn lắm hắn mới phát chút lòng từ bi, nghĩ rằng đừng quá đả kích tên tiểu tử này, cho nên hắn mới chuyển chủ đề. Kết quả là, hình như hắn lại bị nghẹn.

Không sai! Đúng là lại, bị, nghẹn!

“Tóm lại là quân doanh của lão tử không nhìn mặt, chỉ nhìn bản lĩnh!” Hai tròng mắt của Lăng Tứ như bùng cháy, hắn lập tức dồn sức chiến đấu nhắc về những tiêu chuẩn khi xưa, mở ra chế độ mỉa mai: “Lại nói nếu là nhìn mặt thì ta có thể nhìn trúng tên tiểu tử nhà ngươi sao? Sao vậy, với dáng vẻ như quỷ này của ngươi không lẽ cũng nhìn mặt hả. Ngươi cẩn thận kẻo tương lai độc thân cả đời đấy!”

Yến Xu nghe vậy thì liếc mắt nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo quét từ bờ vai rộng đến cơ bụng, cơ ngực, cuối cùng dừng lại ở tuyến nhân ngư của vị gia nào đó, sau đó nghiêm túc nói: “Ta không nhìn mặt, ta càng thích nhìn cơ thể hơn.”

Lăng Tứ: “…”

Mịa nó chứ! Cái cảm giác ớn lạnh đó lại tới rồi!

Bạn đang đọc Thịnh Thế Cực Sủng: Thiên Nhãn Y Phi của Lý Tẫn Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dothuquan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.