Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phát hiện.

Phiên bản Dịch · 2371 chữ

Chương 6: Phát hiện

Cùng lúc đó, trên con đường đất gần đỉnh núi Lạc Hà, một loạt tiếng vó ngựa vừa trầm ổn vừa có lực rầm vang, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đẫm máu ở nơi đây.

Đó là hai chú ngựa thuần chủng Dạ Quang đến từ thảo nguyên Nam Man. Giống ngựa này toàn thân trắng muốt như ngọc, không chút tì vết. Bộ lông trắng đến cực độ, trong đêm tối tỏa ra tia sáng rực rỡ, đây cũng là lý do tại sao chúng là có tên là Dạ Quang. Điều đáng quý nhất chính là tốc độ chạy của giống ngựa này vốn không thua kém giống ngựa quý Hãn Huyết, thậm chí là chỉ hơn chứ không kém. Nó cũng chính là giống loài quý hiếm độc nhất vô nhị của thảo nguyên Nam Man.

Giống ngựa quý này nếu ở trong hoàng thất thì sợ là đã được người ta cẩn thận che chở, giữ lại để chiêm ngưỡng rồi. Nhưng hiện tại hai chú ngựa này lại biến thành công cụ tầm thường, dùng để kéo một cổ kiệu và đang khoan thai đi đến.

Chiếc kiệu này lớn những chiếc kiệu bình thường khác rất nhiều, thân kiệu được làm từ gỗ cây trinh nam có tuổi thọ cả trăm năm, tơ lụa phía trên là Ngọc Sinh Yên của Thục Châu. Loại tơ tằm này tuy không phải là loại quý nhất nhưng nó lại hiếm có nhất, đông ấm hè mát, động vào là ấm. Hoa văn được thêu trên lụa vô cùng độc đáo, không phải hình dáng (1)long phượng, (2)hoa khai phú quý đang lưu hành hiện nay, mà là (3)đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa. Bốn góc trên đỉnh kiệu được chạm vàng khắc ngọc, trên đỉnh kiệu được khảm viên long châu to như hạt nhãn, chưa nói đến cả chiếc kiệu, chỉ tính mỗi viên đông châu trên đỉnh kiệu thôi đã trị giá ngàn vàng rồi.

*(1): Long, Phượng báo điềm lành.

(2): Hoa khai phú quý: Hoa sinh ra phú quý.

(3): 8 trong 18 vũ khí thời xưa.*

Nhưng điều ngoài dự liệu là xung quanh kiệu không có quá nhiều người mà trước sau chỉ có hai người. Một người nam tử hơn hai mươi tuổi ngồi trước bức màn che, dáng ngồi ngay thẳng, mặt mày sáng sủa, ăn mặc cũng rất tinh xảo. Nếu không trên tay hắn ta đang cầm roi thúc ngựa và đang đánh xe thì rất dễ khiến người khác hiểu lầm thành công tử con nhà quyền quý nào đó. Người còn lại trông có vẻ khá trưởng thành, khuôn mặt toát lên vẻ lạnh lùng, trên người là một bộ áo choàng dài màu đen, trên tay là thanh bội kiếm. Hắn ta đang cưỡi một con ngựa màu nâu đậm và đang chạy phía sau kiệu khoảng vài bước, liên tục đi theo.

Xe ngựa chậm rãi đi tới, rất nhanh đã đến gần nơi bị nhuốm máu. Thanh niên giữ roi ngựa dừng xe lại, nhỏ nhẹ cung kính nói với người ngồi sau màn che: “Thiếu chủ, chính là nơi này. Mùi máu truyền ra từ chỗ này.”

Ngay sau đó, một giọng nói ấm áp ngọt dịu như mùi hương của rượu hoa quế từ trong kiệu truyền ra: “A Đông, đi xem tình hình ra sao!”

“Vâng.” Nam tử áo choàng đen cưỡi ngựa kia lập tức cúi đầu nhận lệnh, sau đó thúc ngựa chạy lên phía trước.

Một lúc sau hắn ta đã quay lại, xuống ngựa và bẩm báo: “Thiếu chủ, tổng cộng chết mười người, bốn người hầu nhỏ, hai hộ vệ có mang theo đao, ba nha hoàn và một ma ma. Mười người này đều là một đao mất mạng. Tuy rằng tất cả tiền bạc tài sản trên người họ đều bị cướp sạch, nhưng nhìn vết thương trên người thì không giống do sơn tặc làm ra.”

“Nếu như sơn tặc có trình độ võ nghệ như thế này thì đã không làm sơn tặc rồi.”

Nghe được lời này, người trên kiệu chậm rãi vén màn lên.

Trong kiệu là có hai người, bên trái là một ông lão mặc quần áo cổ kính màu trắng, tuy ông đã râu tóc bạc phơ nhưng nhìn vào có lẽ cũng chưa đến lục tuần, trên người cũng tràn đầy sức sống. Còn người ngồi ở vị trí chủ thượng bên phải là một nam tử anh tuấn như ngọc, kiểu ấm áp dịu dàng như làn gió mùa thu.

Hắn có dáng người mảnh khảnh, trên người là bộ quần áo màu tro khói được thêu họa tiết hình mây trắng, bên ngoài khoác áo choàng gió màu trắng tuyết, trên trán đeo một chiếc đai buộc trán cùng màu với quần áo, giữa đai buộc trán được khảm một viên ngọc phỉ thúy màu tím. Nam nhân này có vẻ rất ưa chuộng màu tím thì phải. Giữa những ngón tay trắng sáng như ánh trăng của hắn có quấn một chuỗi Phật châu được làm từ phỉ thúy đôi mắt màu tím cực phẩm. Những ngón tay đó và chuỗi Phật châu chính là sự kết hợp hài hòa giữa sự trang nhã và cái đẹp tuyệt sắc, chúng cùng chiếu sáng lẫn nhau. Ánh sáng lưu chuyển trong đó như tạo thành một tầng sương màu tím mờ ảo bao quanh người nam tử kia, làm cho gương mặt nam tử đó đã tuấn tú dịu dàng nay lại càng thêm thanh quý xuất trần, khó ai bì nổi.

Thấy nam tử vén màn lên, thanh niên cầm roi ngựa vội chạy đến đón lấy màn che và cố định nó ở một bên cửa xe: “Thiếu chủ, bên ngoài gió lớn, người cẩn thận một chút.”

“Không sao.” Nam tử mỉm cười, trong mắt dường như có ánh trăng đang lưu chuyển, cuối cùng dựng lại trên chiếc kiệu phía xa: “Người ở trên kiệu đâu?”

Nam tử khoác áo bào đen trả lời: “Không tìm thấy ạ.”

“Xem ra… Không phải là chết thì cũng là bỏ đi rồi.” Nam tử xoay chuỗi Phật châu trong tay. Từng hạt từng hạt màu tím cực phẩm chậm rãi nảy lên trên tay hắn, như nhuộm đầy ánh trăng và càng trở nên mê người hơn. Hắn hỏi: “Ngươi vừa nói trong đó có hai hộ vệ mang theo đao sao?”

Nam tử áo đen gật đầu trả lời: “Đúng ạ, trên người hai người đó có đeo đao. Lưỡi đao dài năm tấc rưỡi, rộng khoảng nửa phân, được chế tạo từ thép bạch ngân của Hoài Nam. Toàn bộ cán đao đều được làm từ đồng long cốt, muốn chế tạo một thanh đao như này phải mất từ ba đến năm năm.”

Nghe vậy, nam tử im lặng một hồi rồi mới chậm rãi nói.

“Thép bạch ngân và đồng long cốt không phải thứ phủ đệ bình thường có thể dùng. Nhìn hướng đi của những người này thì có lẽ là bọn họ muốn đi kinh thành. Năm năm gần đây, trong kinh thành có tổng cộng hai mươi tám phủ đệ dùng những nguyên liệu này để chế tạo đao. Có mười sáu phủ đệ dùng đao có lưỡi đao dài năm tấc rưỡi. Nhìn y phục hai tên hộ vệ này mặc thì cũng chỉ là những hộ vệ bình thường. hộ vệ có thể dùng binh khí như vậy cũng chỉ có năm nhà: Kỷ gia của hữu thừa tướng, Mục gia của tả thừa tướng, và Bạch gia của Trường Lạc Hầu, Bùi gia của Uy Viễn Hầu. Những thế gia quý tộc có lịch sử lâu đời thường thích sử dụng gia huy, trong số những nhà này chỉ có hai nhà không sử dụng gia huy.”

Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn qua rồi cười nói: “A Hạ, ngươi có biết là hai nhà nào không?”

A Hạ mà hắn nói chính là thanh niên tay cầm roi ngựa.

“Thiếu chủ lại kiểm tra ta rồi. Tuy ta không có bản lĩnh nhìn qua một lần là nhớ như công tử, không thuộc giấy tờ chế tạo binh khí của Vân gia chúng ta, nhưng chuyện này thì không thể làm khó được ta đâu.”

Vân Hạ đắc ý nhướng mày lên và nói một cách khẳng định: “Hai nhà này có lẽ là Mục gia của tả thừa tướng và Bạch gia của Trường Lạc Hầu. Tả tướng mới nhậm chức cách đây năm năm, lý lịch khẳng định còn kém xa đám thế gia lâu đời kia, đương nhiên sẽ không có gia huy. Còn Bạch gia thì khỏi phải nói, hoàn toàn là nhờ vị được đắc sủng trong cung kia, thế nên mới được thơm lây, kéo cả dòng họ cùng lên. Thiếu chủ, ta nói không sai chứ?”

“Hai nhà ngươi nói đều không sai, nhưng có một câu ngươi nói sai rồi. Bạch Gia không phải chỉ đơn giản là vì Trân phi được sủng nên mới được kéo lên.”

Nam tử không hề kiêng kỵ phong hào của Trân phi, hiển nhiên là hắn cũng không quá kính sợ hoàng thất. Hắn thở dài đầy ẩn ý rồi trực tiếp đưa ra kết luận: “Những người này có lẽ là người của phủ tả tướng.”

Vân Hạ không khỏi tò mò hỏi: “Thiếu chủ, người phán đoán thế nào vậy?”

Nam tử mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói: “Mười năm trước, vợ cả của tả tướng qua đời, lúc đó vị tả tướng đại nhân này mới chỉ là lễ bộ thị lang. Sau đó có tin đồn là ông ta vì quá nhớ thương người vợ đã mất mà bị bệnh nặng. Lão phu nhân đã đặc biệt tìm một vị cao tăng tới làm phép niệm kinh cầu phúc cho người con dâu đã chết. Ai ngờ cũng vì thế mà tình cờ biết được đích nữ do vị phu nhân quá cố kia lưu lại là người khắc lục thân, hại người hại mình. Lão phu nhân cũng vì sức khỏe của nhi tử và tôn nữ mà đưa nàng ra khỏi kinh thành, đến Cốc Đạo trấn ở đèo Đồng Dương tìm thầy dưỡng bệnh.”

“Vậy không phải là ở đây sao!”

Vân Hạ lập tức hiểu ra, sau đó bĩu môi nói: “Số khắc lục thân, hại người hại mình, điều này thật mơ hồ, vị lão phu nhân này cũng nhẫn tâm!”

Nam tử thản nhiên cười: “Có những chuyện nhìn vào cứ nghĩ nó chính là như thế, nhưng chân tướng chưa chắc đã là như vậy.”

Vân Hạ không có hứng thú với cái gọi là chân tướng kia, hắn ta nhíu mày: “Thiếu chủ, chuyện này đã qua mười năm rồi, sao ngài còn nhớ vậy?”

Nam tử bất lực xoa trán: “Là do trí nhớ của ngươi quá kém. Lúc tiên phu nhân nhà tả tướng qua đời, ta mới đến kinh thành. Lúc đó trên khắp các đường lớn hẻm nhỏ đều là chuyện lễ bộ thị lang tình thâm nghĩa trọng, hay tin vị phu nhân đó qua đời thì bệnh nặng. Sau đó, vị lão phu nhân của Mục gia vì nhi tử và tôn nữ, thà mang tiếng xấu cũng đưa tôn nữ rời khỏi kinh thành. Nhưng bà ta không những không bị chỉ trích, mà ngược lại là được mọi người khen ngợi. Chuyện này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nhưng dù sao cũng là chuyện đầu tiên ta nghe được khi đến kinh thành, nên khó tránh khỏi sẽ có ấn tượng sâu hơn một chút.”

Vân Hạ nghe vậy thì ảo não gõ trán nói: “Xem cái đầu heo của ta này, đến chuyện này mà cũng quên mất. Thiếu chủ, người phạt ta đi!”

“Nói vớ vẩn cái gì vậy, lúc đó ngươi còn nhỏ, không quá ấn tượng cũng là chuyện thường.” Nam tử không để bụng mà mỉm cười, ánh mắt nhìn theo ánh hoàng hôn đang khuất dần ở phía xa rồi thở dài nói: “Cũng đã mười năm rồi.”

Ông lão ngồi bên cạnh nghe được lời lẩm bẩm của nam tử thì đáy mắt lại hiện lên tia áy náy: “Thiếu chủ…”

Nam tử vươn tay chặn lợi nói kế tiếp của ông lão: “Phó nhị thúc, ta biết người cũng đã cố hết sức rồi, không sao cả.”

Ông lão họ Phó này nghe vậy thì khẽ mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói được lời nào.

Vân Hạ như sợ thiếu chủ nhà mình nghĩ đến điều gì đó nên lập tức chuyển chủ đề, hắn tò mò hỏi: “Thiếu chủ, nói như vậy không lẽ người ngồi trong chiếc kiệu này chính là đích nữ Mục gia? Nhìn dáng vẻ này thì có vẻ như bọn họ là muốn đón người về. Nhưng người ở đâu rồi?”

Nam tử kia như đoán được suy nghĩ của Vân Hạ, hắn D kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Ta vừa nói rồi, không phải là chết thì hẳn là đã bỏ đi rồi.”

Vân Hạ gãi gãi đầu: “Vậy chúng ta có cần gửi một bức thư thông báo cho nha môn địa phương không?”

Nam tử lại vuốt ve chuỗi Phật châu trên tay, ánh mắt như có chút tươi cười, linh động như hoa nguyệt và cũng lạnh lẽo như hoa nguyệt: “Sao ngươi cứ thích lo chuyện bao đồng thế? Trời sắp tối rồi, đừng làm phiền người khác nữa. Chúng ta đi thôi.”

Hoa nguyệt: Vòng ánh sáng màu xanh lam và màu nâu đỏ bao bên ngoài mặt trăng.

“À, người ngồi vững nhé.” Vân Hạ buông rèm xuống rồi thúc ngựa chạy đi.

Cả đám người vòng qua bãi đất dính đầy máu đó rồi lập tức lên đường, giống như nơi này cũng chỉ là một nơi bình thường vậy. Họ đã thấy, đã thảo luận xong thì cũng mau chóng quên đi.

Bạn đang đọc Thịnh Thế Cực Sủng: Thiên Nhãn Y Phi của Lý Tẫn Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dothuquan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.