Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1113 chữ

"Không nghĩ tới sẽ có người xâm lấn vào được."

"Cũng không biết là người nào, lá gan thực sự rất lớn."

"Có phải hay không là chúng ta nội bộ nhân ?"

"Đừng nói nhảm, cẩn thận mất mạng."

Hai tên đạo tặc vừa đi vừa cảm khái, thật không nghĩ tới vậy mà có kẻ gan lớn đến dám đột nhấp vào bọn hắn Hắc Lang trại, đã rất lâu rồi không có trường hợp như vậy.

Hắn nhớ là trước đây rất lâu cũng từng có kẻ cả gan dám thông đồng với người ngoài đột nhập vào bọn hắn hắc Lang Trại.

Kết quá bị lão đại bắt được rồi đem hắn treo lên đến khi khô chết, cứ mỗi lần nghĩ đến là hắn không tự chủ được cảm thấy rét run.

Ở bọn hắn cái này trại đạo tặc, chết không đáng sợ, đáng sợ là muốn chết cũng không được cơ.

Hai người bọn hắn miên man trong suy nghĩ một hồi, khi đi ngang qua Trương Căn phòng ở thì giật mình.

“ A Huy, A Tường, các ngươi làm sao vậy?”

Hai vội vàng chạy đến bên cạnh hai cái canh cửa xác chết thi thể, khi nhìn thấy đối phương đã thành hai cỗ thi thể nhất thời hoảng sợ.

“ Không xong, lão đại phòng.”

Như ý thức được điều gì, cả hai nhìn nhau, nhất thời kinh hô.

Không quan tâm cái gì cấm chỉ vào hay không, cả hai vội đạp của xông vào, bất quá khi hai người đi vào thì trong phòng chẳng có ai, chỉ có một đống bừa bộn ngổn ngang.

Mất thất mở tung, đồ đạc bừa bộn, gần như những thứ đáng tiền đã không cánh mà bay.

Nhìn thấy cảnh này, cả hai đưa mắt nhìn nhau.

“ lần này xong rồi.”

…..

Tron hang động, Tiểu Thanh co người ngồi một góc, hai tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt chông monh nhìn về phía cái kia đen tối cửa hang, tâm trí lạc vào trong những suy nghĩ miên mang bất định.

Nàng có chút sợ bóng tối, nhưng lại không dám thắp lửa tại sợ đạo tặc sẽ phát hiện ra vị chí của nàng, vì vậy nàng chỉ có thể co mình ngồi một góc chờ đợi Lâm Giang trở về.

Nàng còn nhớ rõ lúc nàng còn nhỏ, mỗi lần trời tối, khi không đủ củi để thắp sáng, mẹ nàng thường ôm nàng vào lòng, kể cho nàng nghe những câu truyện mà bà kể cho mẹ lúc bé.

Lúc đó nàng còn thắc mắc nàng tiên cá tại sao lại ngốc như vậy, mẹ nàng chỉ cười rồi nói với nàng đó là tình yêu.

Khi đó nàng còn quá nhỏ để hiểu mẹ nói tình yêu là gì, nàng chỉ biết, đó là quãng thời gian hanh phúc nhất đời nàng mà thôi.

Mãi cho đến khi năm năm trước, khi đó, bởi không đủ lương thực lộp thuế, ba mẹ nàng đã phải trong đêm đi săn.

Lúc đó trời cũng như thế này tối, cũng chỉ có mình nàng mòn mỏi chờ đợi.

Nàng đã rất sợ, rất muốn khóc nhưng lại không dám khóc, chỉ có thể ôm người nép mình vào một góc trông đợi cha mẹ trở về.

Nhưng mà nàng đơi,… một đợi chính là năm năm, ba mẹ nàng vẫn chưa về.

Bây giờ cũng giống năm đó, cái này để nàng nội tâm nhiều một cỗ sợ hãi.

“ đang nghĩ gì đó?”

"a...!" Tiểu Thanh bị sợ một cái giật mình.

Nhìn lại thì một bóng người quen thuộc nhìn nàng cười cười.

“ Lâm Giang, ngươi về rồi.”

Thiếu nữ vui mừng ôm trầm lấy hắn, bất quá ngay sau đó ý thức được động tác của mình, vội vàng ngượng ngùng buông tay.

Lâm Giang bị thiếu nữ ôm có điểm sững sờ, ngay sau đó cười cười.

“ Ừm, ta về rồi đây, xin lỗi đã để ngươi đợi lâu.”

“ Không lâu, ngươi làm sao rồi? Có bị thương không?”

Thiếu nữ lo lắng nhìn quanh Lâm Giang một vòng, khi chắc chắn hắn không bị thương gì mới yên tâm.

“ Không sao rồi, lần này ta mang rất nhiều đồ vật, chắc chắn ngươi sẽ thích.”

Nói rồi, hắn đổ trong túi ra rất rất nhiều đồ vât khác nha, có vũ khí, có một ít vải vóc, một ít đá quý vv…

“ Oa, cái này thật đẹp.”

Thiếu nữ ngay lập tức bị Lâm Giang cầm về số đá quý hấp dẫn, thấy cảnh này, Lâm Giang ko khỏi cảm khái ‘ quả nhiên nữ nhân thời đại nào đều giống nhau, thích những thứ lấp lánh đồ vật’

“ ngươi thích là được rồi.”

Lâm Giang cười cười, thắp lên một đóm lửa sưởi ấm, để thiếu nữ thoải mái kiểm kê chiến lợi phẩm.

Qua một hồi, mãi sau tiểu cô nương mới mang theo hưng phấn đi vào giấc ngủ, lúc ngủ còn thi thoảng cười cười, ko biết đang mơ cái gì.

Thấy thiếu nữ đi ngủ, Lâm Giang nhẹ nhàng đắp cho nàng một miếng lông thú vải, còn mình thì ngồi bên đống lửa mượn nhờ ánh lửa xem sách.

Cái này quyển sách chính là hắn từ hắc lang trại mang về, qua tìm tòi nghiên cứu, hắn xác nhận cái này cuốn sách chính là một loại phù sư cuốn sách.

Đại tai biến, linh khí sống dậy, cột trụ đen mang cho nhân loại rất nhiều tri thức, công pháp, võ kĩ đến luyện đan, luyện khí…vv.

Kéo theo đó là hàng loạt nghề nghiệp mới ra đời như, võ giả, đan sư, khí sư,..vv

Phù sư chính là một trong số đó.

Phù sư mặc dù chỉ là một nghề nghiệp phụ trợ nhưng đị vị lại hết sức được tôn sùng, như đan sư có thể luyện ra đan dược tăng cao tu vi, khí sư luyện chế ra vũ khí, phù sư thì có thể làm ra linh phù cứu mạng người.

Chính vì vậy những luyện đan sư, luyện khí sư, phù sư đều rất được tôn sùng. Giống như thế giới trước nhà khoa học, trí thức giống nhau.

Bất quá không phải ai cũng có thể trở thành phù sư, phải có thiên phú nhất định mới được.

Chính vì vậy phù sư là phi thường thưa thớt.

Cũng không biết Trương Căn từ nơi nào lấy được cái này một phù sư ghi chép cuốn sách, bây giờ để hắn tìm được.

Bạn đang đọc Thời Gian sáng tác bởi yy45581454
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.