Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1002 chữ

Buổi tối.

Một chỗ gò núi dưới chân, lửa trại cháy rừng rực thịnh.

Trên sơn khâu một cao một thấp hai cái đạo tặc ở gác đêm, đang chung quanh xem chừng.

"Lão đại lần này chọc tức, không đâu đuổi theo một ngày đi qua mới biết bị cái kia tiểu doanh trại người bị gạt." Vóc dáng thấp đạo tặc nhỏ giọng mở miệng.

Vóc dáng cao đạo tặc liếc mắt một cái gò núi dưới lửa trại, hạ giọng: "Ai nói không phải, thương cảm dò đường hai người tại chỗ bị chôn sống."

"May mắn đại lão nhận ra sớm, nếu không... Chúng ta còn phải ngây ngốc đuổi tiếp."

"Ngày mai sẽ phải đi trở về, hy vọng lần này có thể đa phần một điểm thủy a !."

Đêm tối lần nữa yên tĩnh lại.

Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng.

Hắc Lang trại băng trộm liền tụ tập, lần nữa hướng đại bản doanh chạy đi.

Dọc theo đường đi đều ở đây hành quân gấp, bầu không khí phi thường kiềm nén, Trương Căn đã phát vài lần tính khí, đả thương không ít người.

Liền Huyết Dạ, Hắc Lang trại phó trại chủ cũng không dám đi xúc phạm Trương Căn tính khí.

Chạng vạng tối thời điểm, trở lại bên ngoài sơn cốc liền thấy Trương Sài, con trai Trương Căn dẫn dắt đội ngũ đang chờ.

"Ngươi ra làm gì ? Trong nhà người nào coi chừng ?" Trương Căn sắc mặt đen xuống tới, tay đã đặt ở bên hông chuôi đao chỗ.

Nếu như trả lời làm cho hắn không hài lòng, hắn không ngại để cho đứa con trai này đi nằm vài ngày.

"Phụ thân, căn cứ bị trộm."

Trương Sài sợ hãi rụt cổ một cái, khổ sở nói: "Căn cứ bị ăn trộm lẻn vào đi vào, đồ trọng yếu bị trộm đi."

"Cái gì ? Vậy ta phòng đâu?" Trương Căn tức giận râu mép đều nổ lên tới, một bả níu lại Trương Sài cổ áo, nước bọt đều phun đến nhi tử trên mặt đi.

"Cũng, cũng bị đột nhập.”

"Ba! ! !"

Trương Căn một cái tát phất đi, đem nhi tử tát bay xa ba, bốn mét.

Phòng của hắn đều là những thứ vô cùng giá trị ở trong, gần như là của hắn căn cơ, bây giờ bị đột nhập làm hắn gần như tức điên.

Nếu như Trương Sài không phải hắn con trai duy nhất, hắn đã tại chỗ dùng đao chẻ.

"Đều cút cho ta về căn cứ.” Trương Căn tức giân rống lên, vội vàng chỉ huy tất cả về đạo tặc căn cứ.

Vừa về đến, hắn lập tức chạy vào mình phòng, nhìn xung quanh lộn sộn rỗng tếch phòng, hắn gần như phát điên, cố gắng bình tĩnh mở ra bên trong mật thất kiểm tra, nhìn xem trống không không còn cái gì cả mật thất, lúc này đây hắn không nhịn được nữa, gần như phát điên gầm thét

“ Chết tiệt đạo tặc, ta muốn giết ngươi.”

….…

“ hắt xì.”

Lâm Giang xoa xoa mùi, nhìn lên bầu trời.

“ Kì quái, không lẽ mình bị cảm sao?”

“ Lâm Giang, sao vậy?”

Tiểu Thanh một bên thu dọn trước kia các nàng giấu đi đồ đạc, kì quái ngẩng đầu nhìn Lâm Giang.

“ Không có gì, ngươi xong chưa.”

“ Ừm, xong rồi, Lâm Giang, thật được sao?”

Tiểu Thanh nhìn trước mặt được xếp thành từng đống từng đống nhỏ một, không khỏi thắc mắc nhìn Lâm Giang.

“ Tất nhiên được rồi, cứ tin ở ta.”

Lâm Giang tự tin vỗ ngực nói, sau đó hắn lấy ra 3 tấm linh phù, mỗi tấm đặt lên một đống đồ, quán thâu linh lực vào bên trong đó, ngay lập tức, những đống nhỏ đồ đạc tiêu thất không thấy, chỉ còn để lại trên mặt đất 3 tấm linh phù.

“ Oa, thật sự biến mất, Lâm Giang ngươi thật lợi hại.” Tiểu Thanh nhìn thấy một màn như ảo thuật giống nhau, sợ đến giật lẩy mình, hưng phấn kêu lên, ánh mắt sùng bái nhìn Lâm Giang.

Lâm Giang cười cười, sờ mình lỗ mũi, đi lên trước nhặt lên 3 tấm lình phù.

Cấp hai Trữ Không phù, tác dụng như một chiếc túi chữ vật, vô cùng tiện lợi.

Bất quá nhược điểm là do chỉ là cấp 2 phù cho lên không gian cũng không mấy rộng rãi, hơn nữa mỗi tấm cũng chỉ có thể dùng được một lần.

Cái này là mới vừa rồi hắn họa được, bây giờ, Lâm Giang cũng xem như cấp 2 họa phù sư rồi.

Ục ục.

Tiếng bụng sôi truyền đến, Thiếu nữ che bụng, khuông mặt đỏ bừng.

Nhìn trời đã dần về chiều, Lâm Giang mới chợt nhận ra đã sắp tối, đưa tay xoa xoa thiếu nữ đầu.

”đi thôi, chúng ta trở về nhà ngươi rồi ăn.”

“ Ừm, Lâm Giang, ta học xong ngươi làm món ăn rồi, hôm nay để ta nấu.” Thiếu nữ vui vẻ nói.

“ Rồi rồi, nhưng trước đó ngươi phải đi tắm hẵng, ta ngửi thấy trên người ngươi mùi xúi rồi đó.”

Lâm Giang ngẩng đầu nhìn thiếu nữ, bẩn thỉu khuôn mặt, bụi mệt mỏi tóc dài, trên người đã không phân rõ thì ra là màu gì áo da thú.

Hắn lại cúi đầu liếc nhìn hình dạng của mình, cũng không khá hơn chút nào, không khỏi cảm thái.

Như bị nói chúng chỗ ngữa, Tiểu Thanh lập tức xù lông phàn pháo.

“ Mới không có đâu, ta mới không có xúi, không thèm để ý dến ngươi.”

Nói rồi nàng nhanh chân chạy về trước, qua một hồi, chỉ nghe thấy phía trước xa xa phát ra tiếng ‘gào thét’.

"Ghê tởm, ta làm sao sẽ thúi như vậy! ! !"

Bạn đang đọc Thời Gian sáng tác bởi yy45581454
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.