Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1195 chữ

“ Hộc Hộc Hộc, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” hà Tiểu Thanh mệt đến thở không ra hơi, nhìn đến hãy còn nhảy nhót tưng bừng trước mặt mình Lâm Giang thì tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“ cô nương cái này ta phải hỏi cô mới đúng, rõ ràng là cô một mực tấn công ta, ta cũng không hoàn thủ à.” Lâm Giang bất đắc dĩ nói.

“ Rõ ràng là ngươi vô sỉ muốn cướp hung thú của ta.” Hà Tiểu Thanh tức giận nói

“ Cô nương, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói điêu, ta lúc nào cướp hung thú của cô.” Lâm Giang không vui nói.

“ cái này hung thú rõ ràng là của ta con mồi, ngươi muốn cướp đi, ngươi còn cãi.” Hà Tiểu Thanh tức giận bất bình chỉ vào Hắc Quan xà thi thể nói.

Cái này người quá vô sỉ, dám làm không dám nhận còn cãi.

“ cô nương không nên nhận vơ, cái này hung thú thi thể rõ ràng là của ta.”

“ Làm sao lại là của ngươi, rõ ràng phải là của ta mới đúng.” Hà Tiểu Thanh dữ dằn nói, tay còn cầm sẵn kiếm sẵm sàng động thủ.

“ Nhưng ta là ngươi giết nói.” Lâm Giang ngẩng đầu ưỡn ngực nói.

“ Rõ ràng là ta làm nó bị thương nặng ngươi mới thừa cơ giết được chứ bộ.”

“ Nhưng ta là người giết nói.”

Hà Tiểu Thanh…

“ A A A, tức chết ta rồi, lão nương liều mạng với ngươi.” Hà Tiểu Thanh cảm giác như mình sắp bị tức đến nổ tưng, nàng xin thề, từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa gặp được người nào vô sỉ như thế này đâu.

Chỉ thấy Hà Tiểu Thanh lôi ra trong túi không gian một xập bùa nổ phù, sẵm sàng tư thế cùng Lâm Giang liều mạng.

Cái này số phù là nàng tích trữ rất lâu mới có được, là nàng bảo mệnh thần khí những lúc nguy cấp, bất quá để giết được cái này vô sỉ người trước mắt, Hà Tiểu Thanh bất chấp rồi.

Lâm Giang trông Hà Tiểu Thanh móc ra một xấp thật dầy phù nổ, không khỏi cảm giác mát lạnh, cmn, chẳng phải chỉ là một con cấp hai linh thú mà thôi, có cần phải thế không, chỗ kia ít nhất phải chục tấm bạo nổ phù đi.

Hi sinh chục tấm cấp bốn bạo nổ phù chỉ vì một con vừa mới tiến vào cấp 2 linh thú, ngươi cảm thấy có đáng sao? Số lẻ tiền vốn ngươi thu hồi sao?

“ Cô nương, khoan đã, có gì chúng ta từ từ nói, con gái động tay động chân nhiều không tốt.” Lâm Giang vội vã cười làm lành, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp nói.

Hơn chục tấm bạo nổ phù cùng nhau kích nổ, cho dù hắn có sử dụng Thời Gian Gia tốc cũng chưa chắc có thể thoát khỏi phạm vi vụ nổ, hơn nữa Tiểu Thanh còn ở gần đây, vụ nổ rất có thể sẽ ảnh hưởng đến nàng.

Mặc dù rất có thể trước mặt cô nương chỉ là đang dọa hắn, dù sao vụ nổ cũng sẽ ảnh hưởng đến nàng, bất quá ai biết cô nương này còn có chiêu gì bảo mệnh không, không thể mạo hiểm.

“ Chúng ta còn có cái gì để nói.” Hà Tiểu Thanh nhìn trước mặt Lâm Giang, lạnh lùng nói.

Sự thật chứng minh, Lâm Giang đoán đúng, Hà Tiểu Thanh thật sự chỉ muốn dọa một chút Lâm Giang mà thôi, sẽ thật không dẫn bạo chỗ phù này.

Đây là nàng át chủ bài, không đến thời khắc sinh tử quyết định nàng nhất định sẽ không sử dụng đến chiêu nay, bất quá nhìn đến bộ dạng khúm của Lâm Giang.

Cmn thoải mái,

Hừ, để cho ngươi dám đùa bớn bổn tiểu thư.

“ Ta cảm thấy chúng ta không có gì để nói cần thiết, vẫn là chiến đi, hôm nay không ta chết thì ngươi chết.” nội tâm vô cùng thư sướng, bất quá Hà Tiểu Thanh mặt ngoài vẫn bất đồng thanh sắc mà nói, trên mặt hiện lên vẻ quyết chí quyết tử.

“ Cô nương, hảo hảo hòa giả, đâu cần cứ phải đấy đến ta sống ngươi chết đâu, cô xem ngươi là người, ta cũng là người, giữa người với người nhau nên hiểu được cảm thông, đâu cần phải chém giết lần nhau, ta thấy hay là chúng ta vẫn là hòa giải trong hòa bình là tốt nhất à.” Lâm Giang khổ sở khuyên can nói.

“ Ngươi là người sao? Làm sao ta không biết.” Hà Tiểu Thanh cười lạnh nói.

Lâm Giang….

“ được, nếu cô nương đã quết vậy đến đi, có một mỹ nhân như hoa như ngọc cùng an táng theo mình vậy ta Lâm Giang chết cũng đáng cùng lắm thì 18 năm sau ta lại làm một hảo hán.”

“ Được rồi, niệm tình ngươi… hả, cái gì?”

Hà Tiểu Thanh????

Hà Tiểu Thanh tưởng rằng mình nghe nhầm, không chắc chắn hỏi lại lần nữa.

“ ngươi vừa nói cái gì cơ?”

“ Cô nương, không phải cô muốn cùng chết với ta sao? Đến đây đi, chúng ta cùng hết.” Lâm Giang cắn răng kiên định nói.

Hà Tiểu Thanh…

Ngươi có phải hay không nhầm, ta lúc nào nói muốn cùng chết với ngươi, hơn nữa cái này có phải diễn sai rồi không, theo kịch bản thì ngươi phải khổ sợ cầu xin ta tha thứ mới đúng chứ.

“ cái kia, cũng không cần đến mức đó đâu, ta thấy ngươi nói rất có lý, chúng ta giữa người với người với nhau, phải hiểu được cảm thông, không lên dùng bạo lực, vẫn là ngồi xuống nói chuyện tương đối tốt.”

Bây giờ gió đổi chiều, đến lượt Hà Tiểu Thanh khổ sợ khuyên Lâm Giang, đây là nàng bảo mệnh thần khí à, nàng không muốn phải lãng phí nó chỉ vì tranh chấp một con cấp 2 sơ cấp hung thú, thật sự được không bù mất à.

“ Không sao, cô nương không cần khuyên, ta nội tâm đã quết, có một mỹ nhân cùng mình chết cũng không tính là thiệt thòi, đến đây đi, ta chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta cùng nhau đi chết.” Lâm Giang trên mặt hiện lên vẻ quyết tử nói.

Hà Tiểu Thanh….

Cmn ta chỉ là đùa một chút mà thôi, ngươi có cần làm đến mức đó không hả, ta nói cho ngươi biết muốn chết ngươi chính mình đi chết đi, kéo theo ta làm gì.

Nhìn vẻ mặt bối rồi của Hà Tiểu Thanh, Lâm Giang cười thầm, muốn cùng ta chơi, ngươi hãy còn non lắm, cõi đời này ngoại trừ bị từ Lăng lão nơi đó ăn thiệt thòi ra, ta còn chưa biết bị người khác chiếm tiện nghi là cái gì đâu.

Bạn đang đọc Thời Gian sáng tác bởi yy45581454
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.