Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1256 chữ

Phanh

Lâm Giang bị đập bay ngược về sau , đau đến nhe răng trợn mắt.

“ Lâm Giang!”

“ Tên Khốn kiếp!”

“ ha Ha ha, ngươi không thắng được ta, ngoan ngoãn làm ta đồ ăn đi thôi.”

La Cường cười to sảng khoái, tự đắc nói.

“ Ta không đánh lại ngươi, chẳng lẽ chạy con không qua nổi ngươi sao.”

Lâm Giang lau đi khóe miệng đầy máu nhe răng cười.

Không chút do dự, hắn quay ngươi chạy thẳng về hướng Hà Tiểu Thanh cũng Tiểu Thanh, ý đồ cùng mang các nàng đào tẩu.

La Cường thấy vậy thì biến sắc, đúng là hắn không sợ Lâm Giang, bất quá nếu Lâm Giang một lòng muốn đào tẩu, với tốc độ của Lâm Giang thì hắn rất khó có thể ngăn cản.

“ Nhanh ngăn bọn hắn lại.” La Cường hét lớn, phản ứng cũng không chậm, vội vàng hướng về phía Tiểu Thanh hai nữ lao qua, hắn biết chỉ cần giữ lại hai nàng thì Lâm Giang cũng không chạy đi đâu được.

“ dị đoan đáng chết.”

“ Không th đểể cho bọn hắn chạy thoát.”

….

“ phối hợp một chút, một hồi...”

Lâm Giang nhanh như chớp đến Hà Tiểu Thanh cùng Tiểu Thanh bên người, ôm lấy hai nàng dự định rời đi.

“ chạy đi đâu.”

La Cường cũng không chậm, ngay lập tức áp sát ba người, ý đồ giữ lại dám người.

Bất quá ngay khi hắn gần chạm đến Lâm Giang đám người, Lâm Giang bất ngờ quay người lại, trong tay thủ sẵn hai phi đao bất ngờ lém ra nhắm thẳng vào mắt La Cường.

Bị bất ngờ, theo phản sạ La Cường dùng tay che chắn 2 mắt, chỉ chờ có lúc này, Lâm Giang vội ôm hai nữ lùi lại phía sau.

“ Lúc này, làm đi Hà Tiểu Thanh.”

“ Biết rồi… Nổ.”

Ầm ầm ầm…

Một loạt tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, hỏa diễm phun trào bốn phía, đem đêm den hàn khí sua tan.

Khói bụi mịt mù, đất cát hòa với máu thịt làm thành sương máu, nhưng này ta giáo giáo đồ theo chân La Cường không một cái mảy may tránh thoát, tất cả đều bị nổ thanh thịt vụn.

Những giáo đồ khác ở sa hơn cũng không mảy may thoát khỏi, bị dư chấn của vụ nổ oanh cho hất văng ra xa, mất đi sự sống.

Trong đó có cả A Thái, vốn ban đầu A Thái hắn định nhân cơ hội hỗn loạn tìm cơ thội tẩu thoát, bất quá còn chưa đợi hắn kịp làm gì thì đã bị dư chấn của vụ nổ hất văng ra xa, nga xuống trong đám thi thể.

“ Tiểu Thanh, không sao chứ.”

Bụi máu dần dần tan đi, để nộ ra màu vàng nhạt màn chắn bao bọc lấy Lâm Giang ba người, bảo vệ bọn hắn khỏi tác động từ vụ nổ.

“ Có thể làm sao được chứ, đây là ta cấp 6 Hộ Thân Phù, cho dù là cường giả Võ Linh cảnh cũng có thể chịu được một đòn.”

Hà Tiểu Thanh bĩu môi, đau lòng nhức óc nhìn mình cất giấu linh phù, cái này là nàng thật khó khăn mới có được một tấm à.

Thật đau tim.

Lâm Giang thấy dáng vẻ đau lòng của Hà tiểu Thanh thì bữu môi.

“ Còn không phải một tấm linh phù thôi sao?”

Nghe thấy vậy, Hà Tiểu Thanh lập tức sù lông.

“ Ngươi thì biết cái gì, dây là cấp 6 linh phù, cấp 6 linh phù có biết không? Có tiền cũng không mua được đâu.”

Lâm Giang nghe vậy thì giật mình.

“ Quý như vậy.”

“ Tất nhiên rồi, không ngươi cứ nghĩ.” Hà Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo nói.

Lâm Giang nghe vậy, trầm tư suy nghĩ, hắn lấy ra vài tờ mình đã vẽ linh phù đặt trước mặt Hà Tiểu Thanh.

“ Ngươi xem chỗ này được bao nhiều hung thú tinh thạch.”

“ Đi ngươi muốn bán linh phù.” Hà Tiểu Thanh kinh dị nhìn Lâm Giang, tựa như nhìn kẻ ngốc một dạng.

“ Có vấn đề gì sao?” Lâm Giang có chút khó hiểu hỏi.

“ Tất nhiên là có rồi, linh phù là thứ rất hiếm, nhiều ngươi muốn mua mà không được, trừ phi ngươi là phù sư, nếu không thì sẽ không ai bán…”

Nói đến đây Hà Tiểu Thanh bất chợt ngừng lại, trợn to mắt kinh dị nhìn Lâm Giang, “đừng nói với ta ngươi là phù sư đi.”

“ Có gì không được!” Lâm Giang bữu môi, có chút kiêu lấy ra linh bút cùng da thú, trước ánh mắt kinh dị của Hà Tiểu Thanh họa một bả cấp 1 chiếu sáng phù.

Hà Tiểu Thanh nhìn xem Lâm Giang họa xong linh phù, ngơ ngác: “ Làm sao có thể, lại là thượng phẩm, hơn nữa còn nhanh như vậy…”

Chứng kiến Hà Tiểu Thanh như mất hồn, Lâm Giang cau mày: “ Làm sao vậy? Chỗ này của ta linh phù có thể đáng giá bao nhiêu.?”

Ngăn chắn trong lòng chấn kinh, Hà Tiểu Thanh họ nhẹ một tiếng che dấu sự lúng túng: “Hừu, không có gì, ngươi chỗ này 15 tấm, đa phần chỉ là cấp một cơ bản linh phù, chỉ có một vài cấp hai cấp thấp linh phù, còn về chất lượng…Hừu, chất lượng không được tốt lắm, chỉ ở mức trung bình, tối đa 30 viên sơ cấp hung thu linh thạch, thế nào?.” Hà Tiểu Thanh có chút chột dạ dỏ mặt nói.

“ 30 viên sơ cấp hung hung thú tinh thạch? Chỉ vậy thôi?” Lâm Giang hồ nghi nhìn Hà Tiểu Thanh, bất quá thấy nàng kiên định gật đầu thì cũng đành chấp nhận.

“ Được rồi, 30 viên thì 30 viên.” Lâm Giang cắn răng, đưa hết linh phù cho Hà Tiểu Thanh, người sau vui tươi hớn hở vội vàng nhận lấy, tựa như được lợi lớn một dạng.

30 viên sơ cấp hung thú tinh thạch, tinh ra mỗi tấm trung bình chỉ có 2 viên sơ cấp hung thú tinh thạch, thật rẻ à.

“ Chuyện gì?” sau khi cất cẩn thận nàng vừa lừa… hừu, mua được linh phù, Hà Tiểu Thanh cảm nhận được ánh mắt tràn đầu mong đợi đâu đó nhìn nàng, không khỏi cau mày.

“ Cô quyên chưa trả tiền kìa.” Lâm Giang hảo tâm nhắc nhở.

“ Tiền? Tiền Gì?” Hà Tiểu Thanh không hiểu hỏi lại.

“ Tiền mua linh phù còn tiền gì! Không nẽ cô đinh ăn quỵt.” Lâm Giang ngay lập tức biến sắc mặt, ánh mắt bất thiện nhìn Hà Tiểu Thanh.

Bị Lâm Giang dùng ánh mắt như vậy nhìn, hà Tiểu Thanh tức giận bất bình nói:

“ Ai muốn ăn quỵt của ngươi, bộ ngươi cho là ta thiếu mấy đồng tiền lẻ đây sao? Đừng quên ngươi còn nợ ta 50 viên trung cấp hung thú tinh thạch, cái này tiền linh phù là trừ vào chỗ đó.”

“ Ách,” nói mới nhớ, hắn thật sự quên mình còn nợ nàng 50 viên sơ cấp hung thú tinh thạch( tức 5000 sơ cấp hung thú tinh thạch.”

Cứ như vậy, Lâm Giang bị bóc lột 15 tấm linh phù mà không thu lại được đồng nào.

Bạn đang đọc Thời Gian sáng tác bởi yy45581454
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.