Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

rời đi

Tiểu thuyết gốc · 1090 chữ

"Răng rắc ~~ "

Một tiếng nhẹ vô cùng hơi tiểu mộc côn gãy tiếng vang lên.

Lâm Giang lập tức từ trong tu luyện tỉnh lại, cảnh giác lay mở mộc lều khe hở nhìn ra ngoài.

Không cảnh giác sao được, theo như Tiểu Thanh nói ý tứ, người nhập cư trái phép bị bắt, nghiêm trọng sẽ bị đánh chết tươi , bình thường biết nô nệ đến chết.

Mặc kệ cái kia một loại, đều không phải là Lâm Giang kết quả mong muốn.

Một cái gầy yếu, vẻ mặt bẩn thỉu thân ảnh, đang co đầu rúc cổ hướng mộc lều đi tới.

Lâm Giang thân thể căng thẳng trầm tĩnh lại, cái này gầy yếu thân ảnh chính là Tiểu Thanh.

Két. . .

Lọt gió mộc lều môn, thận trọng bị đẩy ra.

Một giây kế tiếp, mộc lều môn trong nháy mắt đã bị đóng cửa.

“ A.. sao ngươi lại đứng ở cửa?”

Tiểu Thanh mới đóng cửa lại, quay đầu liền thấy gần ngay trước mắt Lâm Giang, nhất thời sợ đến tâm nhi nhảy loạn.

"Thu hoạch như thế nào đây?"

Lâm Giang thối lui một bước, dựa vào nơi cửa ngồi xuống.

"Ngày hôm nay bắt được chuột, so với ta trước đây bắt được còn nhiều hơn gấp mấy lần."

Tiểu Thanh nói lên cái này, liền vô cùng hưng phấn.

"Lâm Giang, ngươi thực sự quá lợi hại, dạy ta làm bẫy rập dùng tốt phi thường."

"Có bao nhiêu ?" Lâm Giang cười khẽ hỏi.

"Hì hì. . . Nhất định sẽ sợ ngươi giật mình."

Tiểu Thanh đẹp đẽ cười, kéo ra tà khoác bao bố, từ giữa móc ra một con ba ngón tay lớn nhỏ nâu con chuột.

Ngay sau đó, nàng lại móc ra bảy con bằng phẳng tiểu con chuột, chỉnh chỉnh tề tề trưng bày ở Lâm Giang trước mặt.

"Hôm nay ngươi làm bao nhiêu cái bẫy rập ?" Lâm Giang liếc mắt một cái thiếu nữ trên ngón tay vết thương.

"Thời gian không đủ, ngày hôm nay mới làm hai mươi hai bẫy rập."

Tiểu Thanh có điểm không cam lòng, vểnh cái miệng nhỏ nhắn: "Ngày mai, ta nhất định có thể làm hơn ba mươi bẫy rập."

"Đừng bố trí nhiều lắm, cẩn thận bị người khác phát hiện." Lâm giang bình tĩnh nhắc nhở.

"Là ah." Tiểu Thanh bừng tỉnh đại ngộ.

“ Đã thu thập đủ chưa?” Lâm giang trông thấy cái này, bất giác mỉm cười hỏi.

“ đủ rồi, chỗ này con chuột, cộng thêm chỗ lương thực của ngươi nữa là có thể đủ cho hai chúng ta đóng thuế rồi.” Tiểu thanh nghe vậy vui vẻ gật đầu lia lịa nói.

Ở tận thế này, lương thực chính là tiền bạc, cho dù ở nước Nam quanh năm mưa thuận gió hòa, khí hậu tương đối tốt đi nữa thì do đất đai bị hung thú chiếm gần hết, không thể trồng trọt cho lên cũng bị thiếu lương trầm trọng.

“ Không cần, đây là ngươi cứu ta công, ngươi vẫn là để lại đi.” Lâm Giang mỉm cười, cô gái nhỏ này vậy mà còn nghĩ đến mình.

“ A.. vậy còn ngươi thì sao?” Tiểu Thanh sửng sốt hỏi.

“ Ta sẽ rời đi.” Lâm giang bình tĩnh nói.

"À? Ngươi muốn đi sao?"

Tiểu Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Lâm Giang, muốn nói nhưng lại ko biết nói thế nào.

Từ ngày đầu tiên gặp hắn, lúc đó nàng đang ra ngoài kiếm đồ ăn thì thấy hắn ngất ở một bãi đất hoang, nàng bị hấp dẫn bởi một đống thịt cùng rau xanh bên cạnh hắn, đây là lần đầu tiên nàng trông thấy nhiều thịt cùng rau xanh như vậy.

Vốn dĩ tưởng Lâm Giang chết rồi, nàng định cứ thế cầm đi thôi, bất quá khi đến gần mới biết là hắn chưa chết, bởi nội tâm áy náy nên nàng quyết đinh mang hắn về nhà, coi như một cuộc giao dịch.

Nhưng dần dần qua 7 ngày ở chung, từ ban đầu cảnh giác đến dần dần lệ thuộc, nàng đã quen với cảm giác có Lâm Giang bên cạnh.

Bây giờ nghe tin Lâm Giang phải đi, trong lòng nàng bất giác có một cảm giác mất mát khó chịu.

Nàng nhớ đến 5 năm trước, lúc cha mẹ nàng rời đi cảm giác, lúc đó Tiểu Thanh muốn giữ lại nhưng bất lực cảm giác, thật sự rất khó chịu.

Nàng không nói một lời xoay người, từ giường gỗ dưới lôi ra một cái nhiều màu sắc túi đi chợ, đây chiếc túi hắn đi chợ mua trước khi đại tai biến, nó cùng với chiếc ấm Lăng lão cũng cùng hắn theo đến đây.

Thiếu nữ hoảng hoảng trương trương dẫn theo chiếc túi, nhẹ nhàng đặt ở Lâm Giang trước mặt.

"Đồ đạc ta một điểm không nhúc nhích, tất cả bên trong."

Tiểu Thanh mím môi, hai mắt sợ hãi khẩn cầu: "Ta đều trả lại cho ngươi, ngươi lưu lại có được hay không ?"

Lâm Giang trầm mặc, thật sâu nhìn tiểu Thanh, nhẹ nhàng lắc đầu.

“ Không thể.”

Lâm Giang muốn mạnh lên, hắn còn phải đi tìm em gái, sẽ không thể cứ ở mãi nơi này được.

“ Khi nào thì đi.” thiếu nữ khổ sáp cúi đầu, thất lạc hỏi.

“ ba ngày nữa.”

"Nhanh như vậy ? Không thể lại ở thêm vài ngày sao?"

Tiểu Thanh một bộ muốn khóc, lại cố nén không khóc biểu tình, khẩn cầu nhìn Lâm Giang.

“ Không thể ở lâu hơn, nếu không rất có thể bị phát hiện.” Lâm Giang lau đi trên gò má gầy gò đầy xám tro của thiếu nữ.

Tiểu Thanh năm nay 14 gần 15 tuổi, bất quá do quanh năm ăn uống thiếu dinh dưỡng, thân thể gầy gò trông chỉ như 13 14 tuổi, nàng đội một chiếc khăn cũ bẩn, một bộ y phục màu xám trõ rách lỗ chỗ.

“ Nhưng… Nhưng..” Thiếu nữ ko muốn khóc, nhưng nước mắt của nàng không nhịn được trào ra, nghẹn ngào đến nói ko lên lời.

“ Đừng khóc, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.” Lâm Giang lau đi nước mắt trên gương mặt nàng, ôn hòa nói.

“ ba ngày sau ta dự định đến đại khu tránh nạn Đại Nam, ngươi có muốn theo ta không?”

Bạn đang đọc Thời Gian sáng tác bởi yy45581454
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.