Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

gặp cướp

Tiểu thuyết gốc · 970 chữ

"Những thứ này đều là hang chuột."

Lâm Giang tìm được vài cái huyệt động, nhìn một chút cái động khẩu lưu lại chân ấn.

Một tìm chính là hơn hai giờ, thu hoạch tất cả đều là chuột.

Có thể nói là thu hoạch trần đầy.

Xách đầy hai tay xiên chuột Lâm Giang men theo đường cũng trở về, trên đường về, Lâm Giang xa xa đã nhìn thấy Tiểu Thanh, đang định gọi thì chợt thấy tình huống không đúng.

Tiểu Thanh lao thật nhanh đằng trước, phía sau còn có 3 4 người tay cầm cốt đao, mộc mâu các loại truy theo sau.

"Mau đuổi theo, đừng làm cho nàng chạy."

"đứng lai, đáng chết, lại dám cướp chúng ta con mồi."

"Đừng làm cho chúng ta bắt được ngươi, Lão Tử tuyệt đối sẽ giết ngươi."

". . ."

"Một đám không biết xấu hổ."

Tiểu Thanh tức giận trở về kêu: "rõ ràng ta bắt được con mồi, lúc nào thành các ngươi."

Thiếu nữ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vừa chạy vừa dỗi trở về.

Trông thấy cái này, Lâm Giang trong nháy mắt đã hiểu, thì ra là ‘ làm ăn không vốn à’.

Trông Tiểu nha đầu thành thục chạy trốn, có vẻ như đây cũng không phả lần đầu như thế này.

Lâm giang nhìn thấy Tiểu Thanh, Tiểu Thanh cũng xa xa chú ý đến Lâm Giang.

"hở???" Thiếu nữ kinh ngạc giương miệng nhỏ, hoàn toàn không nghĩ tới gặp phải ở đây.

Nàng mang theo bốn người đã chạy đông chạy tây, cuối cùng vẫn gặp.

"Lâm Giang, chạy mau."Tiểu Thanh giương giọng hô lớn

“ A, thì ra là có đồng bọn.”

Bọn cướp nghe vậy, gương mắt nhìn về phía lâm Giang, sau khi nhìn đến trong tay hắn từng xâu từng xâu con chuột thì ánh mắt sáng lên, đáy mắt toát lên vẻ tham lam.

“ Tiểu tử, khôn hồn thì giao hết đồ trên người ra đây, nếu không..hê hề”

Một tên dại hán mặt mày dữ tợn nói, vừa nói hắn vừa sờ vào cây đao, ánh mắt nguy hiểm nhìn Lâm Giang.

Nhìn một đám cầm đao vậy lấy mình tên cướp, Lâm Giang không tự chủ được ánh mắt lườm đã đến bên cạnh mình tiểu Thanh.

Nếu không phải đã quen thuộc Tiểu cô nương, hắn con tưởng nha đầu này đang hố mình đó chứ, mắc dù cuối cùng hắn cũng sẽ cứu nha đầu này.

Tiểu Thanh cũng ý thức được điều này, vội vàng cúi đầu không dám nhìn Lâm Giang.

Lâm giang quay đầu, hứng thú nhìn đám kia người ăn cướp, nhàn nhạt mở miệng.

“ mấy người các ngươi, trên người đồ đạc để lại có thể đi.”

Đám cướp nghe Lâm Giang nói vậy, ban đầu hơi sững sờ, ngay sau đó lại phá lên cười.

“ cái gì cái gì? Hắn nói cái gì?”

“ ha ha ha, hắn là muốn ăn cướp chúng ta đi?”

“ Ha ha ha, sẽ không bị dọa ngốc đi.”

…...

Nhìn xem một dám cười nghiêng ngả, ánh mắt kiêu kích hướng về phía mình, Lâm Giang thở dài.

“ ài, tại sao cứ phải để ta động thủ vậy, ta thật không thích đánh nhau à.”

….

“ các ngươi còn được sao?”

Lâm giang nhìn một đám bị đánh thành đầu heo quỳ gối trước mặt, cười hỏi.

“ Không được rồi, đại ca tha mạng, bọn ta thực sự không dám nữa.”

Đám cướp một mảnh kêu rên nói.

“ không được rồi sao? Thật tội nghiệp, nếu đã không được rồi thì còn sống là một thống khổ, vậy để ta giúp các thoát ly thống khổ vậy”

Lâm Giang vẻ mặt tội nghiệp nói.

“ không, không cần, tụi em được, còn được.”

Mấy tên cướp nghe vậy gương mặt tái đi, mồ hôi chảy dòng dòng, vội vàng tươi cười nói, cố thể hiện mình không sao.

“ còn được sao! Vậy là ta ra tay quá nhẹ rồi, được, chúng ta tiếp tục.”

Mấy tên cướp nghe vậy nụ nười cứng nhắc, gương mặt so vơi khóc còn khó coi hơn.

Bọn hắn thề, bọn hắn sống đến bây giờ chưa gặp trương hợp nào khó chơi như thế này, ông trời phù hộ, nếu còn sống, con nhất định sẽ bỏ nghề.

Ồ ồ ồ, làm cướp thật khổ à.

Lại qua vài phút, Lâm Giang đánh cũng đã thấm mệt, còn về mấy tên cướp, lúc này tất cả đều năm vật trên mặt đất, gương mặt sinh không thể luyến trừng trừng hai mắt.

“ Oa, Lâm Giang, ngươi thật lợi hại.” Lâm Giang đằng sau Tiểu Thanh truyền đến kinh ngạt tiếng kêu.

Nàng thật không ngờ bình thường nhìn gầy yếu lâm Giang lại lợi hại như vậy.

“ Không có gì, ngươi định sử lí đám này như thế nào?” Lâm Giang mỉm cười, chỉ chỉ vào nằm ở dưới đất như chó chết đám người hỏi.

“ Ta?” tiểu Thanh sững sờ, không nghĩ Lâm Giang lại để cho mình sử lý.

“ ừm.” lâm giang gật đầu.

“ ta…”

“đừng từ chối, bọn họ ban đầu vốn là đuổi bắt ngươi, nên để cho ngươi sử lý.”

Tiểu thanh còn đang định nối thêm cái gì thì bị Lâm Giang chặn lại, hắn cũng muốn xem xem cô nàng này sẽ sử lý như thế nào, coi như một chút ác thú vị đi.

Tiểu thanh trầm ngâm một lát, nhìn dưới đất ánh mắt khẩn cầu của đám cướp, rồi lại nhìn về phía Lâm Giang, cuối cùng cắn răng.

“ hay là,… hay là giết đi.” tiểu Thanh thử dò hỏi Lâm giang nói.

Bạn đang đọc Thời Gian sáng tác bởi yy45581454
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.