Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỗn Độn Minh Không Điểu (2)

Tiểu thuyết gốc · 975 chữ

Lúc này hình dạng Hỗn Độn Minh Không Điểu dần lộ rõ ràng.

Đó là một con chim nhỏ, bộ lông đen xì, trên đầu có một cái bờm, hai mắt lừ đừ còn ngái ngủ, đang ngồi bệt dưới đất như người.

Thấy Lý Vệ nhìn tới, nó vươn cánh điệu nghệ che miệng ngáp một cái dài.

Lý Vệ sửng sốt, nói ra:

"Làm ra động tĩnh lớn như thế, hoá ra chỉ là con quạ!"

Nghe bị ví von như vậy, Hỗn Độn Điểu nổi đoá:

"Ngươi mới là con quạ! Tiểu gia là Hỗn Độn Thần Điểu! Nghe kỹ chưa? Là Hỗn Độn Thần Điểu!"

Lý Vệ nghi ngờ sản phẩm của hệ thống, ghé mắt nhìn chăm chú hơn con chim nhỏ phía trước.

Bất quá nhìn mãi cũng vẫn là một con quạ, con hàng này ngoài biết nói tiếng người ra thì chẳng thấy điểm gì đặc biệt.

Không nhịn được, Lý Vệ hỏi:

"Hệ thống! Phần thưởng này không tặng nhầm chứ!"

Âm thanh hệ thống:

"Hệ thống chưa từng nhầm lẫn! Ký chủ tự xem phần ghi chú về phần thưởng!

Lý Vệ đăm chiêu, kiểm tra phần thông tin:

"Hỗn Độn Minh Không Điểu. Được sinh ra từ trong Hỗn Độn. Bất diệt với Hỗn Độn. Hỗn Độn còn, Minh Không còn. Kỹ năng: Chưa thức tỉnh."

Lý Vệ nhìn Hỗn Độn Điểu, gãi gãi cầm:

"Lại là bất diệt! Cái này đại trà thế không biết! Ê quạ nhỏ! Ngươi thật là bất diệt?"

Hỗn Độn Điểu hừ lạnh, nói:

"Tổ tông nhà ngươi mới là quạ! Tiểu gia là Thần Thú vương giả! Há là thứ thấp kém kia! Tiểu gia tất nhiên là bất diệt! Dù vạn giới tiêu tán cùng thiên địa, nhưng bản tiểu gia vẫn mãi tồn tại! Ngươi còn không mau thần phục tiểu gia! Tiểu gia thấy vui, biết đâu nhận ngươi làm tùy tùng!"

Lý vệ cười cười:

"Được! Nếu ngươi đã bất diệt, vậy để ta thử xem thế nào!"

Nói xong, Lý Vệ triệu hồi Vô Ảnh kiếm, định chém về phía Hỗn Độn Điểu.

Hỗn Độn Điểu ngồi bật dậy tức tốc lùi lại đằng sau, trán đổ mồ hôi hột, cánh nó đưa về phía trước như tay người, miệng la lớn:

"Tổ tông nhà ngươi không có võ đức! Bổn tiểu gia cao quý là để cho ngươi mài đao sao!"

Lý Vệ nói tiếp:

"Không thử sao biết ngươi có bất diệt hay không?"

Hỗn Độn Điểu hai cánh bắt chéo ôm trước ngực, quắc mắt nói:

"Tiểu gia không đôi co với ngươi! Tóm lại ngươi có dùng Hồn Ấn không? Nếu không bản tiểu gia đi ngủ tiếp đây!"

"Được thôi! Ngươi ngoan ngoãn đứng đó đi!"

Lý Vệ đáp lời xong thu hồi Vô Ảnh, hắn tiến tới trước mặt Hỗn Độn Điểu ngắm nghía thêm một phen.

Thấy điệu bộ ngả ngớn của con chim không khỏi buồn cười, nếu nó sống ở Trái Đất chắc chắn sẽ trở thành idol của giới trẻ.

Chỉ riêng việc nó biết nói thôi cũng đủ kiếm bộn tiền, không khéo lại bị bắt đi thành vật nghiên cứu nữa.

Mà thôi, thế giới này thiếu gì việc kỳ lạ, hai con Cự Quái trước đây không phải cũng quá kinh người sao.

Lý Vệ thôi động Chủng Hồn Ấn, giữa trán hắn xuất hiện một sợi râu tử sắc bay ra.

Hắn dùng tay vuốt nhẹ về phía Hỗn Độn Điểu, sợi râu như con giòi trong không khí, loằn ngoằn áp sát thâm nhập vào trong đầu nó.

Hỗn Độn Điểu lúc này tâm trạng khinh thường.

Nó là Thần Thú thượng cổ, là Hỗn Độn Thú Bá Vương, dù ký ức trước đây đã gần như quên sạch, thế nhưng ý chí huyết mạch vẫn còn tồn tại, có điều gì đả động được tới thần hồn nó chứ.

Nó cười thầm trong lòng, mắt nhắm lại, mặc kệ Lý Vệ muốn làm gì thì làm.

Đương nhiên, sự chủ quan đã bán đứng nó, khi sợi râu tử sắc vừa mới xâm nhập, Hỗn Độn Điểu mới nhận ra sự không đúng, có điều đã không còn kịp.

Thần hồn Hỗn Độn Điểu trong tức thời bị khoá chặt lại, dùng cách gì cũng không thể phá bỏ, một cảm giác bị điều khống sinh tử lan tràn khắp toàn thân.

Hỗn Độn Điểu toát mồ hôi lạnh, miệng run run:

"Đây là...! Tổ tông nó! Không nhớ được! Thủ đoạn này sao quen thế! Ngươi là...!

Lý Vệ kinh nghi, hỏi:

"Sao? Ta là gì?"

Hỗn Độn Điểu suy nghĩ một chập cũng không nhớ được, hai cánh giương lên quạt vài cái, biểu cảm quay lại như lúc đầu:

"Ngươi là gì sao ta biết! Nhưng Hồn Ấn gia hoả người thật lợi hại!"

Lý Vệ đắc ý, gằng giọng:

"Hừ! Phải gọi ta là lão ca!"

Hỗn Độn Điểu bực bội, cũng không tìm được từ ngữ phù hợp, hắn giờ nắm giữ sinh mệnh nó, làm lão đại đúng là hợp lý, không thể phản bác được.

Nó bay lên đậu trên vai Lý Vệ, nhanh miệng:

"Lão ca! Tiếp theo chúng ta đi đâu?"

"Băng qua biển này!"

"Cái này đơn giản! Để ta đưa lão ca đi!"

"Bằng ngươi?"

"Chính xác!"

Dứt lời, Hỗn Độn Điễu vỗ cánh bay khỏi vai Lý Vệ, sau đó hoá thành một con chim lớn ngạo nghễ, cự thể phải lớn bằng cổ thụ, hai cánh nhỏ giờ đã là sáu cánh khổng lồ che rợp trời.

Nó treo mình trên không, cánh vỗ vỗ, từng luồn khí màu tro lượn lờ xung quanh, một cỗ khí tức tang thương lâu đời lan tràn.

Hỗn Độn Điểu lớn giọng:

"Lão ca! Lên đây!"

Bạn đang đọc Thôn Thiên Đế sáng tác bởi xhanc2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xhanc2
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.