Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm thịt hết cho ta!

Tiểu thuyết gốc · 1000 chữ

"Một con chim nói tiếng người!"

Không hẹn mà cùng nhìn về phía con chim nhỏ ngạc nhiên, đám người trên Phi Toa đồng loạt nói thầm trong đầu.

Đại hán lực lưỡng đứng bật dậy, ánh mắt toát lên vẻ tham lam, nói:

"Linh thú cao giai? Chỉ có linh thú cao giai mới nói được tiếng người! Tiểu tử kia vậy mà lại sở hữu!"

Nói đến đó, hắn thầm nghĩ:

"Để có linh thú cao giai làm sủng vật, phải là gia tộc rất có thế lực! Hoặc thậm chí là tông môn! Nhưng nhìn tiểu tử quê mùa này không giống lắm! Khả năng lớn là gặp được cơ duyên! Nếu vậy thì bản thiếu hôm nay đúng là gặp vận may lớn!"

Mặc khác, hắc y ria mép bị lời nói Tiểu Hắc đả kích, không nghĩ được nhiều hơn, mặt xanh mắt đỏ gầm lên:

"Khốn kiếp! Một tên Trúc Cơ Sơ kỳ cùng một con chim khốn chết tiệt! Không biết sống chết!"

Dứt lời, hắc y ria mép cầm hai Luân Xa bán Nguyệt dự định công kích tới, có điều đại hán lực lưỡng ngăn lại nhắc nhở:

"Bắt sống con điểu kia! Bản thiếu còn có chỗ dùng!"

Hắc y ria mép hiểu ý, đáp: 

"Vâng! Tứ thiếu!"

Tuy không biết tên thiếu gia này định dùng con chim kia làm gì, có thể làm tặng phẩm, hoặc thậm chí là luyện đan, dù gì cũng là linh vật biết nói, không thể là chim phàm được.

Mặc kệ con chim này rất đáng ghét, nhưng mệnh lệnh không thể làm trái, cùng lắm trút giận vào tên mặt trắng kia cũng không tệ.

Về phía huynh muội Nguyệt Minh, khi Lý Vệ vừa xuất hiện, trong lòng không khỏi khởi lên chút hy vọng, có điều cảm được khí tức chỉ là Trúc Cơ Sơ kỳ, chút hy vọng cuối cũng sụp đổ.

Với tu vi đó đừng nói là cứu bọn hắn, tự lo cho bản thân hiện tại cũng đã khó khăn rồi.

Phải biết, Dương Cung đã là Kim Đan sơ kỳ, dù hắn không ra tay, thuộc hạ của hắn cảnh giới Trúc Cơ Trung kỳ đã có 6 tên, Trúc Cơ Hậu Kỳ 2 tên, Đỉnh Phong 2 tên, chỉ tiện tay một tên thuộc hạ cũng đủ dọn sạch sẽ mọi thứ.

Nguyệt Minh nhìn Lý Vệ thở dài, nội tâm có chút thương tiếc.

Nguyệt Nha thì cuống quýt hơn, với cô bé độ tuổi hoa mận, tính cách có khi là mặt hồ phẳng lặng, có khi lại như biển động dậy sóng, nào biết giữ kẽ hay tâm tư sâu xa gì.

Nàng chỉ thấy nam tử bạch y khôi ngô kia sắp phải tuyệt mệnh vô nghĩa, trong lòng không khỏi lo lắng, hô lớn:

"BẠCH CA! CHẠY MAU ĐI! BỌN HỌ LÀ NGƯỜI XẤU!"

Đại hán lực lưỡng thấy vậy khoái ý nhểnh miệng:

"Chậc! Chậc! Một con chuột nhắt cũng làm động lòng tiểu mỹ nhân sao! Không bằng bây giờ phục thị ta! Nếu thấy hài lòng biết đâu bản thiếu chừa cho hắn một mạng!"

Nguyệt Nha tức đến xù lông, trừng mắt nói:

"Đại dâm tặc!"

Lý Vệ một bên nhìn thấy tất cả.

Phải nói tiểu loli kia rất khả ái, tâm tư cũng đơn thuần đến như vậy, lúc bản thân trong hiểm cảnh mà vẫn còn nghĩ tới người khác, hắn thật rất thưởng thức.

Lý Vệ nhìn Nguyệt Nha khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

"Tiểu muội muội yên tâm! Chỉ là vài con côn trùng mà thôi! Không đáng ngại!"

Bị nụ cười Lý Vệ hút hồn, Nguyệt Nha đỏ mặt tía tai thẹn thùng quay mặt đi, thì thầm chỉ đủ để nàng nghe được:

"Xì! Ngươi cần gì ra vẻ như vậy!"

Nguyệt Minh

"..."

Lý Vệ nhìn về Tiểu Hắc, nói tiếp:

"Tiểu Hắc! Những tên hắc y kia ngươi muốn xử lý thế nào?"

Nghe vậy nó vỗ cánh phành phạch, khẳng khái:

"Chém chết tổ tông ba đời nhà nó!"

Lý Vệ bộ dạng tỏ ra ung dung đạo mạo như cao nhân, nhìn Tiểu Hắc cười cười:

"Ngươi lên làm thịt hết cho ta!"

Tiểu Hắc ngơ ngẩn, mắng thầm trong bụng:

"Tổ tông nhà ngươi! Đừng làm dáng đạo mạo đó với tiểu gia! Tự ngươi mà lên! Tiểu gia ta không biết đánh! Tiểu gia cổ vũ cho ngươi là được chứ gì!"

Nghĩ vậy, Tiểu Hắc bay lên cao, kèm theo một tràng ca khúc hùng tráng, lời hát phiêu diêu kích động, nghe như anh hùng xuất trận, khí thế là không thiếu, lời lẽ đại loại:

"Thiên thu vạn cổ vùi bạch cốt,

Giới loạn chiến tiên khởi hùng nhân,

Máu sa thành quách tướng nào bại,

Thây khô đứng vững giữ đại hà..."

Thanh âm và lời ca khúc cứ liên miên bất tuyệt, cao thấp trầm bổng, lúc thì đầy sự tang thương, lúc thì đầy lòng nhiệt huyết, lúc thì phẫn uất căm hận.

Lý Vệ sửng sốt hết lần này tới lần khác, mặt nghệch ra ngây ngốc, miệng lẩm bẩm:

"Mẹ nó! Đừng nói kỹ năng ẩn của con hàng này là cái này nhé!"

Có điều, giai điệu lời hát như có một mị lực khiến tâm trạng hắn sục sôi, tràn đầy huyết khí.

Đồng thời, một cỗ năng lượng nào đó từ trong tuế nguyệt chảy vào nguyên anh, giúp Lý Vệ nâng cao năng lực chiến đấu và phòng ngự lên 20%.

Lý Vệ thêm một lần nữa thảng thốt, vội triệu hồi giao diện hệ thống, tìm đến phần thông tin Hỗn Độn Minh Không Điểu:

"Hỗn Độn Minh Không Điểu - Sinh ra từ trong Hỗn Độn...

Chưa thức tỉnh hoàn toàn.

Kỹ năng ẩn 1: Ca hát - kích động sĩ khí người nhận, tăng cường công kích và phòng ngự 20%.

Kỹ năng 2: Chưa kích hoạt."

Bạn đang đọc Thôn Thiên Đế sáng tác bởi xhanc2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xhanc2
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.