Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cường giả! Đây mới chính là cường giả thực thụ!

Tiểu thuyết gốc · 1011 chữ

Lý Vệ thần sắc hồ hởi:

"Thật sự là kỹ năng ẩn! Năng lực cũng thật kỳ khôi đi! Nhưng tác dụng quả thật không tệ! Không biết điều kiện gì mới có thể kích hoạt kỹ năng ẩn tiếp theo?"

Đối với Lý Vệ đó chẳng khác gì là buff bẩn của hệ thống, tăng 20% cũng quá kinh khủng, những con game kiếp trước, nhân vật phụ trợ đâu đến mức cường điệu như vậy.

Đám người trên phi toa tất nhiên không nhận được buff, chỉ thấy con chim đen xì kia ngoài cái miệng lanh lợi còn biết cả văn nghệ, tuy có dở hơi nhưng âm thanh thật lôi cuốn.

Nếu đem vào nơi ăn chơi của giới quý tộc thế gia, không chừng phát tài ngày một ngày hai.

Đằng khác, hắc y ria mép hừ lạnh, nghĩ rằng tên mặt trắng chỉ chơi trò kéo dài thời gian trước khi chết.

Không đợi thêm, hắc y ria mép đạp không bay lên, tiếp đến phóng thích đôi Luân Xa về phía Lý Vệ.

Luân Xa xoay tròn rít lên từng tiếng chát chúa, tốc độ cực nhanh chỉ còn thấy được một chút ánh sáng bàng bạc sắc bén, cự phong lao đi theo hình vòng cung, phương hướng thay đổi liên tục không xác định rõ.

Diễn tả thì khá dài dòng, thực tế chỉ tầm vài hơi thở đã xoắn tới Lý Vệ hòng đoạt mạng.

Huynh muội Nguyệt Minh thấy vậy không dám nhìn tiếp, cho rằng nam tử kia hoàn toàn không thể chống đỡ được, bằng tu vi Trúc Cơ sơ kỳ so với đỉnh phong quả thực là rãnh trời.

Đương nhiên, nếu Lý Vệ có cảnh giới như vậy thì kết quả sẽ như nhận định.

Có điều, đó chỉ là suy nghĩ của đám người họ mà thôi.

Lúc này, Lý Vệ rất thản nhiên, tựa như chỉ đối diện với trẻ con tập đi, rất chi bình thản.

Khi đôi Luân Xa áp sát, chỉ cách tầm 2 thước, bàn tay Lý Vệ nhẹ nhàng đưa về phía trước, một ngón tay ung dung búng nhẹ vào.

Chỉ thấy Luân Xa như bóng xà phòng, vỡ vụn đến mảnh nhỏ cũng chẳng còn.

Thừa lực, một tia kim sắc mảnh như sợi tơ phóng thẳng tới hắc y ria mép, không đợi thở nhịp tiếp theo, cắt đứt sinh mệnh hắn ngay tức khắc.

Toàn trường phút chốc im lặng thin thít, như có thể nghe được tiếng côn trùng bay vo ve.

Thần sắc ai nấy tái ngắt, há hốc mồm kinh ngạc.

Chẳng phải là Trúc Cơ sơ kỳ sao, ấy vậy mà miểu sát Trúc Cơ đỉnh phong đến kiến cũng không bằng.

Đây là lật bàn cờ trong phút mốt, à không, phải là trong tức mốt, nếu vậy những người ở đây là gì, không phải đều là kiến cỏ sao.

Một nam tử nào đó mặc thanh y trầm trồ:

"Cường giả! Đây mới chính là cường giả thực thụ!"

Huynh muội Nguyệt Minh từ bất ngờ cho tới vui mừng, vị này đoán chừng là ẩn giấu tu vi, trách sao vẫn bình thản như vậy.

Nếu vậy chẳng phải bọn họ giờ đây đã được giải vây, trước đó hình ảnh họ trong mắt vị cao nhân kia cũng không đến mức độ xấu, Nguyệt Nha cũng thật tâm nhắc nhở, Nguyệt Minh trong lòng thầm nghĩ.

Phía đại hán lực lưỡng thần sắc tồi tệ hơn, vừa rồi còn cao ngạo, không ngờ tên kia giả heo ăn thịt hổ.

Dù hắn đang cảnh giới Kim Đan sơ kỳ, nhưng để miểu sát một kẻ Trúc Cơ đỉnh phong chỉ bằng một ngón tay, trông hết sức nhẹ nhàng đến vậy, có là hắn cũng khó thể làm được.

Chí ít cũng là Kim Đan đỉnh phong.

Nếu vậy thì càng phiền phức hơn.

Dương Cung sắc mặt âm trầm, hai bàn tay đan vào nhau hướng về phía Lý Vệ cúi người, nói:

"Vừa rồi có phần đắc tội với tiền bối! Mong tiền bối nể mặt gia tộc họ Dương mà giơ cao đánh khẽ bỏ qua! Chuyện hôm nay xem như kết thúc ở đây! Vãn bối cũng không gây khó dễ cho nhà họ Nguyệt!"

Nguyệt Minh nghe vậy bĩu môi:

"Gia tộc họ Dương thì có gì ghê gớm chứ! Chẳng qua là con chó của Hồng Tụ Lâu mà thôi!"

Dương Cung hoả khí dâng lên, trong mắt loé lên sát khí, nếu không phải kiêng dè người trước mặt, thì bằng mười cái mạng của tên béo này, cũng không đủ để hắn hả dạ.

Lý Vệ cười cười, thần sắc vẫn một mực trầm ổn từ đầu tới cuối.

Nhìn qua huynh đệ Nguyệt Minh, rồi lại chuyển sang Dương Cung, nói:

"Gia tộc Dương? Là cái đồ chơi gì chứ! Nếu ta cứ muốn gây khó dễ thì thế nào?"

Dương Cung cắn chặt răng, tên mặt trắng này thật quá đáng ghét rồi, đã không biết điều thì chiến.

Hắn ngẩng đầu lên, mặt đằng đằng sát khí dữ tợn, miệng nói lớn:

"Các hạ khẩu khí thật kêu! Đã vậy ta cũng muốn thử xem năng lực của ngươi tới đâu!"

Nói rồi hắn phốc lên trên không trung, trong tay từ lúc nào xuất hiện một cây thương dài, trên bề mặt thương tràn đầy cỗ lực lượng âm sát, khí trường huyễn hoá u ám như tu la.

Nguyệt Minh nheo nheo mắt, thì thầm:

"Binh khí cấp Cận Thần? Cũng không đúng! Chỉ nhỉnh hơn cấp Thiên một tí! Nhà họ Dương cũng thật chịu chi!"

Dương Cung lăm lăm thương trong tay, vẽ lên trước một hắc quang dài, kèm theo đó là tiếng ma khóc quỷ tru ai oán, nghe lạnh cả da đầu.

Đồng thời, đường hắc quang lao đi hoá thành vô số oan hồn hình dạng ghê rợn, nhe nanh nhe vuốt bổ nhào tới Lý Vệ.

Bạn đang đọc Thôn Thiên Đế sáng tác bởi xhanc2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xhanc2
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.