Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma Tính

Tiểu thuyết gốc · 1019 chữ

Mũi thương lao tới cách mi tâm Lý Vệ độ chừng 1 tấc, trung niên tay trần cười nhếch mép đắc ý, với hắn diệt sát một tên Trúc Cơ sơ kỳ đâu khác gì đập chết con kiến.

Dù lấy cảnh giới đè bẹp cảnh giới, nhưng hắn không xấu hồ vì điều đó, thế giới này lấy cường giả vi tôn, có trách chỉ trách Lý Vệ sinh sau đẻ muộn.

Bất quá, sự đắc ý của trung niên tay trần chưa được lâu, sắc mặt đã trở nên tâm tình bất định.

Cái hắn đâm vào không phải Lý Vệ, mà chỉ là bóng ảnh, trong khoảnh khắc mũi thương áp sát cực gần, Lý Vệ nhẹ nhàng động thân tránh né đi.

Lý Vệ cười lạnh, tròng mắt hừng hừng sát ý mãnh liệt, xuất hiện ngay đằng sau trung niên tay trần, bàn tay xuất kỳ bất ý đặt ngay hộp sọ hắn.

Một cỗ hút lực cuồng bạo điên cuồng từ Lý Vệ phát động, rút đi tu vi và sinh mệnh của trung niên tay trần, hình ảnh quỷ dị đến rợn da gà da óc, có thể so sánh như địa ngục tu la cũng không quá.

Trung niên tay trần mọi hành động đều bị khoá chặt cứng, bất lực bị Lý Vệ thôn phệ từ từ, hắn đau đớn đến tê tâm động phách, cảm giác như bị xé rách toạc linh hồn thành nhiều mảnh nhỏ.

Khuôn mặt trung niên tay trần quằn quại khốn khổ, muốn la hét thành tiếng lớn cũng chẳng thể, chỉ còn mỗi âm thanh rên rỉ như quỷ khóc ư ứ trong vòm họng.

Chốc lát thời gian ngắn, dưới mặt đất chỉ còn lại một bộ da người khô quắt queo ghê rợn.

Cả quá trình diễn ra cực kỳ nhanh gọn.

Lý Vệ tâm trạng khoan khoái, lời nói đầy ma tính:

"Hương vị cũng không tồi nha!"

Nói rồi hắn hướng mắt sang đám người Phạm Kinh, ánh mắt rét lạnh, trái ngược với khuôn mặt như thư sinh, nói ra:

"Phạm thiếu cũng nên nếm thử một chút chứ nhỉ? Đêm tối tịch mịch thế này đúng là một hoàn cảnh tuyệt hảo! Ngươi nói có đúng không?"

Đám người Phạm Kinh đã mục sở thị toàn bộ cái chết của trung niên tay trần, cả đám bủn rủn tay chân đến mức không thể bước đi nổi một bước.

Nơi này chính là địa ngục, nam tử kia nào phải bộ dạng thư sinh trước đó, mà hắn chính là hung thần lãnh khốc.

Mặt mày ai nấy đều méo xệch, mức độ sợ hãi chưa từng có lộ rõ từng nét một, thân là tu sĩ, việc gì bọn hắn chưa trải qua, giết người, cướp bảo, cưỡng hiếp nữ tu.

Nhưng trước cảnh tượng đêm nay, hoàn toàn không giống vậy, độ tàn bạo nếu xem so sánh chỉ có kém xa.

Riêng Phạm Kinh thì ngoại lệ, hắn ngay cả sự sợ hãi của một con người cũng không có, mắt hắn trợn trắng, ngã người quỳ phục xuống đất, quần ướt nhẹp nước tiểu.

Môi hắn run cầm cập, không nói nổi một từ xin tha mạng.

Chết có nhiều cách, nhưng cách chết như trung niên tay trần, dù trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không hình dung được sự ớn lạnh đó.

Trước ánh nhìn của Lý Vệ, Phạm Kinh sợ đến thần kinh bấn loạn, té giật mạnh về phía sau, miệng lắp bắp những lời không rõ nghĩa:

"Y y êu mờ aa ma! N ng ng ưi ươi đ ung ừng tới đ ây!" (Yêu ma! Ngươi đừng tới đây!)

Lý Vệ hừ lạnh, không để tâm tới hắn, một kẻ ác lại sợ người khác ra tay tàn ác, chỉ có loại vô dụng, hèn nhát, dựa hơi gia tộc làm càn.

Duy chỉ có Tiểu Hắc là cao hứng nhất, nó không ngừng bô bô vỗ mông ngựa:

"Lão ca vô địch! Lão ca thần võ! Thiên tài tuyệt thế! Triệu năm không ai! Danh chấn tam giới! Đệ nhất nam tử!..."

Quỷ Quy ở hình dạng lắc chân, nghe vậy cũng lấy giọng chen vào:

"Trước là một con chim xấu xa! Giờ lại thêm một ma đầu! Ta phải nghiêm túc phổ cập lại đạo đức cho hai ngươi!"

Mị Hồ vẫn luôn im lặng đứng một bên quan sát, đôi lúc cặp lông mi dài kiêu ngạo rung rung lên, lòng bàn tay nắm lại siết chặt.

Lý Vệ nhận ra được, có điều lúc này còn bận săn mồi, đâu quan tâm việc khác.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên một góc nào đó của một ngôi lầu, thong dong nói:

"Hai vị xem lâu rồi cũng nên xuất hiện chào hỏi chứ! Núp ở một góc không sợ muỗi cắn sao!"

Đám người Phạm Kinh vẫn giữ nét mặt sợ hãi, nghe vậy kinh nghi nhìn về một phía.

Lúc này, ở phía xa xa vang lên tiếng cười ha hả, hai bóng người từ trên lầu gác nào đó lăng không lại.

Một người chính là Lỗ lão Phường chủ Yêu Nô Phường, người còn lại tất nhiên là trung niên bờm ngựa, từng xuất hiện sau khi Lý Vệ rời đi.

Đám người Phạm Kinh nhìn thấy Lỗ lão, đầu tiên là bất ngờ, ngay sau đó là mừng rỡ như kẻ chết đuối gặp phao cứu sinh.

Cả đám đưa ánh mắt cầu khẩn, mong đợi về phía lão.

Phạm Kinh mừng rơi nước mắt, điệu bộ thiếu gia tức tốc quay trở lại, hắn vồn vã lao tới đứng bên cạnh, thiếu điều ôm hun thắm thiết.

Không cần đợi ai nói gì, Phạm Kinh đưa mồm liến thoắng, khẩu ngữ dồn dập như sợ sẽ bị ai dành phần mất:

"Lỗ tiền bối! Nhanh! Nhanh giết tên này! Hắn! Hắn là yêu ma! Hắn đã nuốt chửng hộ vệ của ta rồi! Chỉ cần giết hắn! Gia tộc ta sẽ chấp nhận mọi điều kiện của tiền bối!"

Bạn đang đọc Thôn Thiên Đế sáng tác bởi xhanc2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xhanc2
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.