Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thực Thời Nhân

Tiểu thuyết gốc · 6902 chữ

Vẫn là con người ấy, vẫn là gương mặt ấy, vẫn là vóc dáng ấy.

Nhưng đây chắc chắn không phải là cậu ấy.

Xuất hiện rồi! - Trà My tự nhủ. Toàn thân cô run lên vì sợ hãi, tay phải siết chặt lấy lọ nước hoa giấu bên hông. Sẵn sàng cho một đòn tấn công bất ngờ.

Trái ngược với đó là động tác vươn vai bẻ khớp đầy sảng khoái của tên sát nhân. Nụ cười hoác rộng trên môi hắn, vẫn man dại như mọi khi.

- Mới từ biệt chưa lâu. Giờ lại gặp nhau nữa rồi, cô em vẫn khoẻ chứ? Nè! Cần chi gồng người cứng ngắc thế? Thả lỏng tí đi. Không ăn mất miếng thịt nào của em đâu mà sợ.

Ha ha ha ha ha

Những tiếng cười man rợ vang lên không ngớt.

Đứng trước lối hành xử quá sức lố lăng của đối phương , Trà My hơi mất bình tĩnh.

- Có gì đáng cười chứ?

Đáp lại cô là cặp mắt láo liên thoạt trông vô cùng thiếu nghiêm túc.

- Anh thích thì anh cười thôi. Có gì quan trọng à? Chẳng lẽ bắt anh phải khóc thì em mới chịu?

- Không… tôi…

Nhận ra sự bối rối trong câu trả lời của Trà My, tên sát nhân thậm chí còn cười to hơn

- Rồi! Rồi! Tao biết rồi. Coi chừng ổng bả phát hiện chứ gì? Mày cứ an tâm đi. Chỉ tại con bé dễ thương quá cỡ. A ha ha ha ha…

Nói miệng là thế chứ nhưng hành động của hắn lại chứng minh cho điều trái ngược. Cô gái đáng thương không biết phải làm gì để dừng cái điệu cười nham nhở đó cả.

Cứ cái đà này, mọi thứ sẽ bại lộ mất!

Bàn tay vẫn đang siết chặt lấy lọ nước hoa hiệu Vole, ý nghĩ phải cản tên khốn này lại trước khi quá muộn lớn dần trong tâm trí cô.

Trà My khép đôi mi lại, tự nhủ với lòng rằng sẽ không đau đâu vì tất cả chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.

Đến lúc kết thúc mọi chuyện rồi.

...

Đang toan định làm điều mà mình phải làm thì não bộ Trà My phát xuống một dấu hiệu.

Đợi đã.

Hắn... Đang nói chuyện với ai vậy?

Tên này, hệt như hai lần trước, cứ lâu lâu lại tự độc thoại như một gã điên. Ừ thì hắn rất “điên”, nhưng đấy không phải cái điên cần được giám sát trong trại tâm thần.

Cá nhân Trà My bấy giờ đã có cho riêng cho mình một giả thuyết và nếu cô đúng thì…

Trà My tạm hoãn ý định kích nổ trái bom đang giấu trong người. Tính đến thời khắc này, các dự đoán của cô đa phần đều đã trở thành hiện thực.

Liệu có nên đánh liều thêm lần nữa không. Dẫu sao cô cũng đâu còn gì để mất.

Hoạ may nếu có thất bại thì chỉ cần kích nổ trái bom ngay lập tức và thế là xong.

Đáng để thử lắm.

Trước khi kịp nghĩ thông thì khóe môi người con gái đã tự cử động.

- Vinh?! Em còn ở đó đúng không? Nghe cô! Bảo cậu ta dừng lại đi!

Câu nói vừa dứt thì tiếng cười sảng khoái kia vụt tắt.

Đôi mắt tên sát nhân đanh lại, khoé miệng nhếch lên tạo ra một vẻ gian trá đến rợn người.

Được một hồi thì hắn cất tiếng, giọng kệch cỡm.

- Hể!? Thú vị nhỉ? Làm sao em biết rằng nó sẽ nghe?

Cô đoán đúng rồi sao?

Cô đoán sai rồi ư?

Trà My giờ lại thành ra cực kỳ khó xử bởi thứ phản ứng này rõ không nằm trong bất kỳ dự đoán nào trước đó.

Nhưng đã lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao chứ biết làm sao hơn.

- Bộ không phải cậu đang nói chuyện với Vinh à?

Sao tự dưng lại chuyển thành câu hỏi ngược thế này. Hắn mà nổi khùng lên thì mọi thứ chấm hết. Người con gái đáng thương hoang mang tột độ.

Thế nhưng trái ngược với nỗi lo của cô, tên sát nhân không những không giận, trái lại còn tỏ vẻ thích thú ra mặt.

- PL à? Cho tao hỏi cái. Từ đó tới giờ có bao nhiêu đứa từng nhìn ra chuyện này?... Ồ!

Ánh nhìn gian xảo của hắn bao trọn cơ thể cô.

- Anh đây quả rất thắc mắc. Làm sao em biết được?

- Tôi chỉ đoán đại thôi. – Trà My vội vã đáp lời, cảm tưởng như chỉ cần chậm một nhịp thôi thì con quái thú này sẽ lao tới và xé xác cô ra làm trăm mảnh.

- Ô la la! Chỉ là đoán đại thôi ư? Mày tin nổi không hả PL?... Cái gì? Thiên Phú loại trí tuệ á?! Vụ này mới à nha. – Nói đoạn hắn xoè bàn tay trái ra rồi đưa về phía cô – Không phiền nếu anh mượn lại điện thoại của em chứ?

Trà My ngớ người trong khoảnh khắc.

Sau một hồi loay hoay với chiếc điện thoại màu trắng sữa, tên sát nhân thở dài thười thượi.

- Hệ thống cho cô em toàn hàng chất lượng nhỉ. Chẳng bù cho anh đây. Để coi... Với thực lực này, một khi tham chiến thì đừng hỏi sao trời long đất lở… Biết rồi! Biết rồi! Không được qua loa như lần trước chứ gì?! Mệt mày quá đấy!

Miệng thì kêu ca nhưng ánh mắt của hắn lại thể hiện sự tập trung tuyệt đối. Màn hình điện thoại đang mở ứng dụng “Time Eater” có biểu tượng là chiếc đồng hồ kiểu cổ

Xem chừng cái người tên PL đó, chính là cậu bé Quốc Vinh mà cô biết.

Do cùng là một người đặc biệt danh cho nhau để tiện phân biệt à. Dù sao thì Trà My vẫn thấy có cái gì đó không được tự nhiên cho lắm.

Tên sát nhân chăm chú vào chiếc điện thoại đã được một lúc. Căn phòng rộng chưa tới mười lăm mét vuông giờ im ắng đến lạ.

Đôi bên lặng thinh hồi lâu, Trà My những tưởng như đã vài năm rồi ấy chứ.

- Đùa nhau à?!

Bỗng câu nói của tên sát nhân vang lên, phá tan bầu không khí ảm đạm.

Hắn trợn tròn mắt nhìn cô rồi lại nhìn xuống dãy ký tự ẩn hiện trên màn hình điện tử.

- Em bỏ ra tận sáu mươi năm chỉ để?!... Có điên cũng điên vừa vừa thôi chứ! Nếu mắt anh không có vấn đề thì hình như bà ấy chỉ còn chưa đến ba năm. Một trao đổi bất công như thế? – Hắn khựng lại, đi kèm một tràng tặc lưỡi – Anh cạn lời với em luôn rồi. Khờ gì mà khờ dữ vậy?

Trà My có nên xem đây là một lời khen không nhỉ. Suy nghĩ trong đầu cô cứ chạy loạn cả lên, phải mất một lúc sau mới ổn định lại.

Nói dối bây giờ chẳng có ích lợi gì, để hắn phát hiện thì đừng hỏi sao vong mạng vô ích, cứ nên thật thà đôi chút vẫn hơn.

- Hồi cái ứng dụng đưa cho tôi lựa chọn. Nó không hề đề cập đến việc bà chỉ sống được ba năm sau khi khoẻ bệnh cả.

Bằng một cách thần kỳ nào đó, hệt như hai lần trước. Từ nơi sâu thẳm bên trong, cô có cảm giác rằng mình có thể tin tưởng con người này. Dẫu có cố xua đi bằng cách nào chăng nữa, chúng vẫn ở đấy, vẫn khiến cô có những suy nghĩ cùng hành động hết sức quái lạ.

Trà My nhoẻn miệng cười nhạt, cô cũng không biết tại sao mình lại cười nữa.

Một kiểu tự giễu chăng? Vì trong quá khứ đã từng có một con bé ngu ngốc tự cho rằng mình có lòng hiếu thảo.

Dù sao thì tên sát nhân trước mặt Trà cũng thuộc vào loại dễ tính. Cảm tưởng như hắn chả bao giờ nhìn thẳng vào mặt người khác khi nói chuyện cả. Thay vào đó là một ánh nhìn hờ hững, bất định và đầy thiểu não.

Miệng cười nhưng mắt không cười.

Con người này, rốt cuộc là như thế nào?

Dòng suy nghĩ của cô nghĩ bị cắt ngang bằng một âm thanh vô thưởng vô phạt.

- Thế…?! – Hắn lại hỏi, mặt chẳng rõ buồn vui – Đổi sáu mươi năm cuộc đời để lấy thêm ba năm cho mẹ. Cổ tích thời a còng có khi còn dễ tin hơn đấy! Em không thấy hối hận sao?

Cảm tưởng như vừa có một cái bánh răng nào đó vừa trật khớp.

Trong những ngày cuối cùng của đời mình, Trà My đã hối hận vì rất nhiều điều. Nhưng riêng mỗi chuyện bỏ ra sáu mươi năm để cứu mẹ là cô chưa từng hối tiếc.

Chưa từng hối tiếc, dù chỉ một lần.

Trên tất cả, đây là điều duy nhất Trà My có thể tự mình trả lời.

Cô là con của bà.

Bà là mẹ của cô.

Đấy là trách nhiệm của phận làm con không phải sao. Có gì phải suy nghĩ. Có gì phải đắn đo. Không quan tâm là ba hay bốn năm.

Bà đã ở đây với cô lúc này, đấy mới là điều quan trọng.

Không! Không phải vậy!

Từ tận sâu trong thâm tâm, có cái gì đó vẫn đang trật khớp, một cảm giác bức bối đầy khó chịu. Trà My nhận ra rằng, nếu bản thân không đưa ra được lời đáp từ tận đáy lòng ngay bây giờ. Sự khó chịu ấy sẽ không chịu dừng lại. Nó sẽ bào mòn tâm trí và đến một lúc nào đó khiến cô hoá điên.

Thế nên như một cách để tự giải thoát chính mình, cô quyết định nghiêm túc suy nghĩ về một thực tại khác.

Nếu lúc ấy cô từ chối cơ hội mà ứng dụng thần kỳ ấy ban cho thì sao. Mẹ cô sẽ qua đời trong bệnh viện. Rồi sao nữa? Cô sẽ ngồi đó, khóc thương bà trong bao lâu đây. Mất bao lâu để cô gạt đi tất thảy nỗi niềm rồi chấp nhận sống tiếp với thực tại. Con đường ấy hẳn cũng lắm gian nan nhưng cô gái trẻ Trà My đã có thứ mình cần để vượt qua tất thảy.

Thời gian.

Phải! Chỉ cần có thời gian, cô sẽ tiếp tục hướng về tương lai rộng mở phía trước. Cô có thể phụng dưỡng cha mình tốt hơn, lo cho em mình ăn học thành tài. Kết hôn, sinh con và cùng gia đình nhỏ của mình đến thăm mộ bà hàng năm. Cô có thể già đi như bao người, nhắm mắt xuôi tay bên cạnh cháu con, ra đi khi trên môi là một nụ cười rạng rỡ.

Và trên tất cả, cô sẽ được hạnh phúc.

- Hạnh… phúc…

Chiếc điện thoại màu trắng sữa rung lên liên hồi, đi kèm với đó là nụ cười ranh mãnh của tên sát nhân.

Hắn lẩm bẩm, cố tình quay mặt đi chỗ khác.

- Tưởng thế nào?

Sau một tiếng thở hắt đầy chán chường, tên sát nhân mới đưa ra câu hỏi thứ hai. Bằng cách nào đó, Trà My biết rằng đây mới là điều mà hắn muốn hỏi.

- Nói anh nghe đi. Nếu có cơ hội để quay lại và sửa chữa mọi thứ. Em có làm không?

Câu hỏi của hắn tiếp tục đánh thức phần nào đó trong cô. Nơi có một bản thể Trà My khác đang liên tục xỉa xói cô bằng những lời cay nghiệt.

Tại sao mày lại ngốc như thế hả?!

Suy nghĩ của mày lúc đó thật quá nông cạn.

Nhìn mày của bây giờ xem, liệu mẹ có vui được không khi biết con gái đã hy sinh bao nhiêu vì bà?

Trà My lặng người, cố nghe cho thật rõ từng lời trách mắng. Không phản pháo càng không cố phủ nhận bất cứ điều gì. Bởi cô biết rằng “cô ấy” cũng là cô. Phần nào đó trong cô đã muốn bỏ mặc mẹ mình chỉ để sống tiếp cuộc đời của bản thân.

Chẳng ai ép cô phải hi sinh hết, cô chỉ đang làm chuyện thừa thải mà thôi.

Đấy là sự thật không thể nào chối cãi.

Thế nhưng tại sao cô lại không hề áy náy, dù chỉ một chút.

Khác với những lần trước, Trà My không muốn trốn tránh nữa. Chừng nào chưa có cho mình một kết luận ổn thoả, cô sẽ tiếp tục tự vấn chính mình. Khóc thì cũng đã khóc rồi, buồn thì cũng đã buồn rồi, giận thì cũng đã giận rồi, trách thì cũng đã trách rồi,… Những việc ấy đã giúp được gì cho cô? Ngoài việc chứng minh sự vô dụng của chúng ra?

Điều buồn cười nhất ở đây hẳn là lời đáp hợp tình hợp lý đến với Trà My quá nhanh. Nhanh đến không thể tưởng tượng được.

Phải!

“Cô ấy” đã đúng.

“Cô ấy” hoàn toàn đúng.

Thế nhưng “cô ấy” đã quên mất một điều hết sức quan trọng.

Cuộc sống đâu chỉ có lý trí, hoặc đúng hoặc sai.

Chúng ta là con người chứ nào có phải thần thánh.

Biết tốt vẫn bỏ biết sai vẫn làm, chấp nhận sự thiếu hoàn hảo ở mức độ nhất định chính là bí quyết khiến nhân loại phát triển thịnh vượng như ngày hôm nay. Đấy cũng chính là bài học vô giá Trà My rút ra được trong quá trình tìm hiểu về lịch sử.

Quên mất điều căn bản đó và cô vẫn tự nhận mình là một giáo viên cơ đấy.

Nực cười thật!

Câu trả lời của Trà My đã được quyết định rồi.

- Nếu có cơ hội để làm lại, tôi sẽ cân nhắc đến việc thử thay đổi.

- Vậy ý của em…

- Nhưng tôi không hề hối hận về lựa chọn của mình ngày ấy.

Và khả năng cao là dù cho thời gian có quay ngược, cô vẫn sẽ chọn cứu mẹ mình.

Trà My của hiện tại đã khác với Trà My của vài tháng trước nhưng liệu cô đã tốt lên được chút nào chưa. Lúc ấy cô không hoàn hảo, vậy thì bây giờ cô đã hoàn hảo hơn chưa. Nếu rồi thì tại sao cô luôn nhìn về quá khứ, nhìn về cô gái đầy nhiệt huyết của ngày nào bằng ánh mắt ngưỡng mộ thế này.

Kết cục vẫn chẳng có gì đảm bảo cho hạnh phúc của bản thân ngoài hai từ “có thể”. Vậy thì Trà My chỉ nên đáp lại nó bằng ba từ “sẽ cân nhắc” thôi.

- Em không thấy có cái gì đó mâu thuẫn sao?

Trà My nhắm nghiền mắt lại, đôi môi ánh lên thành một nụ cười.

Câu trả lời bật ra mới dễ dàng làm sao.

- Không hề.

Chẳng phải chính cậu đã từng bảo với tôi rằng không nên luyến tiếc đồng phỉnh đã lỡ đặt vào cửa thua sao?

Có lẽ chẳng cần Trà My nói nốt ra phần đó thì đối phương cũng thừa sức đoán định.

Tên sát nhân bật lên tiếng cười sảng khoái.

- Không gặp có một hôm. Em trưởng thành hơn nhiều rồi đấy!

Nói đoạn hắn quăng chiếc điện thoại về phía Trà My, rất may là cô đã chụp được nó.

Cảm giác bị một thiếu niên thua mình cả chục tuổi giở giọng bề trên như thế khiến cô thấy hơi khó chịu. Đương nhiên chỉ dừng lại ở mức khó chịu thôi. Cô đang rất tỉnh táo, không có lý do gì để đi thọc tay vào ổ kiến lửa chì vì thấy nó ngứa mắt cả.

- Để tưởng thưởng cho sự trưởng thành của em. – Hắn chìa tay ra hiệu – Cứ hỏi đi, anh sẽ trả lời mọi thứ.

Trà My đơ ra trong khoảnh khắc.

- Chẳng phải em có nhiều thứ muốn hỏi lắm sao? Thằng lỏi trong đầu anh đang ca thán đòi phải nói chuyện đàng hoàng đây này. Anh thì lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu cả nên thôi nhường cho em đó.

Trà My chớp mắt lấy vài cái, ra điều vẫn còn gì đó chưa thật thoả đáng.

- Sao? Bộ nhìn anh không giống người biết nói lý lẽ à?

Người con gái đáng thương nghe thế thì giật bắn mình, gật gù ra vẻ đã hiểu. Nhưng đề xuất của tên sát nhân đến gấp gáp quá, thành thử cô chẳng biết phải hỏi gì nữa.

- Thế… cậu tên gì?

Ánh mắt đằng đằng sát khí ấy là sao vậy?

- Thiệt luôn á hả?!

Trà My vẫn chưa hiểu lắm.

- Anh hỏi em đó! Thiệt luôn á hả?!

Đúng rồi, cô nhớ ra rồi, trong căn phòng tối ngày hôm đó. Trong cái trò chơi tám nhảm gì đấy…

Cái gì mà T…

- TL!!! – Hắn nhấn giọng – Có hai chữ thôi cũng quên là sao?!

Nội dung cuộc đối thoại trong căn phòng tối trở lại với Trà My. Suýt chút nữa thì cô đã định hỏi hắn bao nhiêu tuổi.

May mắn quá đi mất.

- Đừng nói với anh vậy là xong rồi nha. Thấy bực mình rồi đó!

Nếu cậu tiếp tục doạ tôi như thế thì còn lâu hai ta mới trao đổi đàng hoàng được, đấy là điều Trà My muốn nói nhưng không thể. Lục lọi trong mớ ký ức hỗn độn, cô đang cố để tìm cho ra cái gì đó đáng để lấy làm thắc mắc.

Nhìn xuống chiếc điện thoại đang cầm trên tay, một câu hỏi "hợp lý" chợt loé lên trong cô.

- Ứng dụng “Time Eater” trong máy của tôi rốt cuộc là gì vậy?

TL đáp lại tỉnh bơ.

- Anh đây cũng đâu có biết.

Trà My hơi sốc khi câu trả lời đến quá nhanh, lại còn hết sức lãng xẹt nữa chứ.

- Bình tĩnh đi em gái. Anh chỉ nói mình không biết nó là gì thôi chứ không nói mình không giải đáp được thắc của em. – TL đặt tay lên đầu – Hả?! Lại chơi cái trò đó sao? Thôi được rồi, tuỳ mày vậy.

Có lẽ cô đã dần quen với việc này rồi.

- Thằng bé muốn nói gì sao?

- Không có gì đặc biệt đâu, trò cũ ấy mà.

Cá nhân Trà My vẫn chả hiểu gì sất nhưng hỏi lại hẳn chỉ tổ khiến hắn bực bội thêm. Im lặng và quan sát là lựa chọn khôn ngoan nhất lúc này.

- Rồi lắng tai lên nghe nè: Đầu tiên, do em không tham chiến… - Hắn khựng lại, mặt nhăn nhó một cách khó hiểu - Và cái nồi gì? Nói lẹ lên coi! À!... Cũng không có cơ hội để tham chiến nên tụi anh sẽ tạm bỏ qua những vấn đề xoay quanh Ma Thú, Bài Lệnh, Ma Khí và Tâm Giới. Những điều anh sắp nói có lẽ hơi thừa nhưng đừng tự ý ngắt lời nhé… Xời! Cái thằng, có tao ở đây rồi. Mày sợ cái gì chứ?

Cô hiểu rồi, hắn đang “nhại” theo “lời” của Quốc Vinh.

- Đừng có đơ ra đó nữa? Em hiểu chưa?

Trà My gật đầu, tỏ ý đồng thuận.

Tên sát nhân lại lấy ra chiếc điện thoại thông minh với mặt kính đã vỡ. Hắn mở nguồn lên rồi hướng màn hình tuỳ chọn về phía cô. Trên đó hiển nhiên cũng có một ứng dụng có hình chiếc đồng hồ.

- “Time Eater” như anh vừa nói. Không ai biết nó từ đâu đến. Càng không có ai biết nó là gì. Chỉ biết rằng nếu có ứng dụng này trong điện thoại thì em đã chính thức trở thành một Thực Thời Nhân.

- Thực Thời Nhân?

- Đừng quan tâm đến cách gọi. Nói cho dễ hiểu thì đấy là những kẻ như anh và em đây.

Trà My đang có vô vàn thắc mắc, nhưng sực nhớ ra lời dặn của hắn nên cô chọn cách giữ im lặng.

- Thực Thời Nhân sở hữu ba khả năng đặc biệt. Em có thể gọi đấy là quyền năng cũng được. Anh đây dám cá rằng em đã biết được ít nhất hai trong số đó rồi.

Hắn giơ một ngón tay lên.

- Quyền năng đầu tiên: Có thể nhìn thấy được đồng hồ – Hắn trỏ vào khoảng không trên đầu mình. – Ở đây không có gương, nhưng anh dám chắc là em hiểu anh đang nói tới cái gì.

Trà My gật đầu, cách gọi ấy ngắn gọn hơn nhiều so với “đồng hồ sinh mệnh” cô hay dùng.

- À khoan? Đợi chút đã.

TL giơ tay, ra hiệu tạm dừng.

- Mày cũng từ từ thôi PL! – Hắn nhìn cô chằm chằm, vẻ đầy nghi hoặc – Làm sao em biết khi đồng hồ về không thì mình sẽ chết?

- Tôi... được nói sao? - Trà My ấp úng.

- Anh hỏi thì nói đi! Trời ạ! Đừng có lãng phí thời gian nữa.

Một ký ức không mấy tốt đẹp ùa về, Trà My vốn đã chẳng muốn nhắc đến nó nữa.

- Kỳ thi…

- Hả?!

- Trong kỳ thi tuyển giáo viên vài tháng trước. Trên đường về nhà, tôi nhìn thấy một cụ ông với đồng hồ sắp cạn… Chúng tôi tình cờ đi chung đường… – Cô nuốt xuống một ngụm nước bọt – Ông ấy đột tử vì tai biến.

Tới đây thì thì hắn mới xuýt xoa.

- Ra vậy.

Hắn lấy ngón trỏ gõ nhẹ vào đầu mình ba cái.

- Tiếp tục đi PL.

Lần này hắn giơ một lúc hai ngón tay.

- Quyền năng thứ hai: Có cái tên mỹ miều hơn: Nguyện Ước Thực Thời. Chính là cái em đã dùng để cứu mẹ mình đấy. Quy tắc đơn giản lắm, hệ thống sẽ gửi vào ứng dụng một bảng danh sách hàng loạt những điều em mong muốn, sau đó hỏi xem em có sẵn sàng đánh đổi thời gian trong đồng hồ của mình để có được nó hay không. Em đồng ý và… Bùm! Điều ước thành hiện thực. Có một vài quy tắc ràng buộc rối rắm phía sau nữa nhưng đối với em hiện tại, biết bấy nhiêu là đủ lắm rồi.

Thần kỳ đến vậy sao?

Trà My tự nhủ. Nhưng sực nhớ đến khoảng thời gian sống không bằng chết của mình mấy hôm trước, cô run rẩy tay chân miệng chẳng thốt nên lời.

- Quả là Thiên Phú trí tuệ có khác, nhận ra vấn đề rất nhanh. – Hắn cười khẩy rồi tiếp – Em biết đấy, các điều ước thường đòi hỏi một lượng thời gian tương đối lớn. Giả như của em thì chỉ nội một việc đơn giản là cứu mẹ thôi cũng đã tốn đến sáu mươi năm rồi … Ái chà chà… Tới đây mới thấy, em may mắn hơn khối đứa rồi đó. Trả lời anh một câu nữa, từ lúc cứu mẹ tới giờ em không hề mở ứng dụng “Time Eater” lên. Đúng không?

Nhắc mới nhớ, trong suốt khoảng thời gian kể từ lúc Trà My hiểu được ý nghĩa của “đồng hồ sinh mệnh” cô đã tránh việc phải mở lại ứng dụng kỳ lạ ấy. Một phần vì sợ phải đối mặt với hiện thực phũ phàng, phần còn lại là cảm giác bất an rất khó giải thích.

Trà My khẽ gật đầu.

- Trúng phóc! – TL đảo mắt lên trần nhà, miệng lẩm bẩm – Thôi đừng bắt bẻ nữa PL à. Mặc kệ là tao đoán hay mày đoán, kết lại vẫn là hai đứa mình mà! A ha ha ha ha ha…

Phải đến một lúc sau khi tiếng cười vụt tắt thì hắn mới giơ ba ngón tay lên.

- Quyền năng thứ ba. Thôi thì vầy đi cho dễ hiểu. – Hắn chuyển giọng như đang thều thào – Đố em biết, những kẻ như anh và em sẽ làm gì khi thời gian sắp cạn đây hả? Ngồi một chỗ và khóc lóc chăng?

Đứng trước câu hỏi bất ngờ ấy, Trà My không biết phải trả lời thế nào nữa.

Rất may là kẻ đối diện cô hẳn cũng chẳng trông mong gì hồi đáp.

- Đương nhiên là không rồi! Đấy là lý do chúng ta có thêm quyền năng thứ ba.

TL đã gọi những kẻ như cô và hắn bằng gì ấy nhỉ. Đến đây thì một dự cảm chẳng lành ập đến bên cô gái trẻ.

- Quyền năng thứ ba: Thực Thời. Nói cho dễ hiểu thì là ăn thời gian đấy.

Trà My ngớ người ra.

Ăn thời gian?!

- Nhìn cái mặt ngố của em kìa. – Hắn lại đặt tay lên đầu – Mày có lời giải thích nào dễ hiểu hơn không PL?… Được rồi, ta bắt đầu lại nha. Cũng như khi đói bụng thì phải ăn thôi, Thực Thời Nhân chúng ta cũng vậy. Khác ở chỗ cái chúng ta ăn là thời gian. Mà đã là thời gian thì không có bán hay trồng ở đâu hết. Cách duy nhất để có được nó chỉ có một thôi.

Ánh mắt hắn dùng để nhìn cô lúc này, trông độc ác đến lạ.

- Cướp của kẻ khác.

- Cướp?

Trà My lặp lại từ ấy theo bản năng, mọi thứ đã dần sáng tỏ.

- Giờ thì chắc em đang thắc mắc là cướp bằng cách nào nhỉ? Dễ thôi mà.

Vẫn giữ trên khoé môi nụ cười ma mãnh, tên sát nhân lấy ngón trỏ trái vạch một đường thẳng qua cổ mình. Tuy hành động ấy đã lỗi thời từ lâu nhưng cô gái đáng thương vẫn còn nhớ mang máng ý nghĩa của nó.

Nhưng dù không nhớ cũng chả sao cả, dụng ý của TL đã rõ như ban ngày rồi.

Sát Nhân Thảm Đỏ

Trà My không nghĩ được gì nhiều ngoài cụm từ trên. Vậy ra đây là lý do đằng sau hành động giết người man rợ của TL. Vì hắn giống như cô, đều sẽ chết nếu không nạp thêm thời gian vào “đồng hồ sinh mệnh”.

Khoan đã, hình như hắn đã từng nói rằng mình đã… Trà My điếng người khi nhớ đến con số khổng lồ.

Tên này đã giết tận 117 người?!

Tước đi ngần ấy sinh mạng, chỉ để bản thân được sống tiếp thôi ư.

Nhịp thở của cô dồn dập, toàn thân run lên bần bật như thể trúng gió. Tay phải nắm chặt lọ nước hoa, giật lùi về sau đến đụng tường mới thôi.

Những tưởng một người sắp chết thì không biết sợ là gì nữa chứ.

Trà My là người rõ nhất, rằng cô không nên làm thế này. Nhưng cơ thể này, đáng buồn thay, nào có chịu nghe lời. Thú thật chỉ nội một việc giữ nguyên vị trí của bản thân lúc này đối với cô đã là cả một thử thách gian nan.

- Bình tĩnh nào em gái. Em rất thông minh. Thử nghĩ lại xem nếu anh đến đây cốt chỉ để giết em thì liệu có thừa hơi để ngồi nói chuyện cả buổi thế này không?

Hắn nói nghe cũng có lý.

Lập luận ấy hoàn toàn trùng khớp với những nhận định trước đó của Trà My.

Biết là vậy rồi… Nhưng…

Cô vẫn không thể ngừng run rẩy. Toàn bộ giác quan của cô đều đang rống lên hồi chuông báo động trước sự nguy hiểm nơi con người này.

Được vài phút im lặng, TL lại cất tiếng. Xem chừng việc ép hắn phải nhịn cười còn khó hơn cả lên trời nữa. Trà My không biết liệu mình có thể chịu được gương mặt nham nhở đó thêm bao lâu nữa.

- Thế?! Anh nói tiếp được chưa?

Phải khó khăn lắm thì cô gái trẻ mới có thể gật đầu đồng thuận.

- Cái danh Sát Nhân Thảm Đỏ của anh vốn đã quá nổi tiếng rồi nên chắc không cần đề cập đến nữa. Cái anh muốn nói ở đây là, liệu em có thắc mắc rằng tại sao cho đến tận lúc này anh vẫn chưa bị bắt không?

Lại một câu hỏi nữa ập đến. Chiếu theo điệu bộ của TL, hắn rõ đang chờ đợi hồi đáp. Cô gái đáng thương lẽ dĩ nhiên không có lựa chọn nào khác.

Trà My đáp lời, cô nói như đang mắc nghẹn.

- Vì cậu rất… giỏi…

TL lấy tay gãi đầu, miệng cười toe toét.

- Ô hô! Cảm ơn vì lời khen nhá. Nhưng nó chỉ đúng có phân nửa thôi. Nửa còn lại chính là một phần của quyền năng thứ ba này.

- …

Ý gì đây?

Nụ cười trên môi hắn tắt ngấm nhanh như lúc nó xuất hiện.

- Phải. Kẻ bị Thực Thời Nhân giết để cướp thời gian sẽ bị xoá sổ khỏi thế giới này. Không phải chỉ chết đơn thuần thôi đâu. Kiểu như biến mất hoàn toàn như chưa từng tồn tại luôn ấy.

- Xoá sổ?

Trà My có thể nghe được một tiếc tặc lưỡi khe khẽ.

- Cha, mẹ, vợ, con, người thân, họ hàng, bạn bè, đối tác... vân vân các thứ. Họ sẽ quên sạch toàn bộ ký ức về người bị giết gần như ngay lập tức, trừ phi họ cũng là một Thực Thời Nhân. Mọi dấu tích, tài khoản ngân hàng, hồ sơ công dân,… Tất tần tật những thứ thuộc sở hữu của kẻ bị giết hoặc có liên quan đến kẻ bị giết đều sẽ không cánh mà bay hoặc được chỉnh sửa lại sao cho phù hợp sau hai mươi bốn giờ kế tiếp. Ngoại lệ duy nhất là những thứ đã từng tiếp xúc với Ma Khí và Khế Ước.

- Ma Khí? Khế Ước?

- Xin lỗi nha! Nhưng anh nói rồi. Đối với một kẻ không có cơ hội tham chiến như em thì biết về chúng cũng vô ích.

Đi kèm với đó là một cái vỗ tay.

- Đấy! Anh giải thích đầu đuôi rồi đó. Còn thắc mắc gì không?

Trà My cần một ít thời gian để tiêu hoá cái mớ thông tin mình vừa nạp vào. Chúng quá khó tin nhưng nếu xét trên khía cạnh của một người trong cuộc như cô đây, kẻ đã chứng kiến tận mắt cũng như đích thân trải nghiệm qua sự kỳ diệu mà ứng dụng hình chiếc đồng hồ mang lại.

Không muốn tin cũng không được.

- Nè gái! Hiểu hết rồi thì khai mau. Em muốn gì đây hả?

Lời chất vấn bất ngờ của TL khiến Trà My không khỏi lúng túng.

- Tôi… phải nói gì đây?

- Ô hay! Còn định giả ngây nữa chứ.

- Ơ…

Trà My ngơ ngác nói không nên lời.

Tên này đang cố ám chỉ điều gì?

- Ý anh là… – Tên sát nhân trợn tròn cả hai mắt, hắn gằn giọng lên vẻ đầy bức bối. – Em có ý gì khi chủ động lôi “tụi anh” lên đây!?

TL mà không nhắc chắc cô đã quên luôn cả mục đích ban đầu. Phải nói là mọi chuyện đã đi quá xa so với dự tính của Trà My.

Rất may là theo một nghĩa nào đó, chúng vẫn đang ở trong tầm kiểm soát.

Không!

Nói đúng ra thì phải là thành công mỹ mãn đã đến rất gần rồi.

Hướng mắt nhìn về phía TL, mãnh lực khủng khiếp phát ra từ người hắn khiến cô như muốn nghẹt thở. Nhưng cũng chính vì lẽ đó đã thôi thúc người con gái thương dũng cảm tiến về phía trước.

Cô lấy lọ nước hoa giấu trong người ra, đặt nó chính giữa hai người.

TL vẫn rất bình thản, có vẻ hắn đã nhận ra việc này từ sớm.

- Tôi đã định… dùng đến nó nếu cậu không chịu nói lý.

Để bảo vệ gia đình này.

Toàn thân vẫn chưa hết run nhưng Trà My đã học được cách kiểm soát nỗi sợ ở ngưỡng an toàn.

TL cười khẩy đáp lại.

- Đừng xem thường “tụi anh” thế chứ? Đời nào có chuyện một Thực Thời Nhân với Thiên Phú trí tuệ lại vạch ra một kế hoạch ngu xuẩn đến thế. Trái bom chỉ để phòng hờ thôi, đúng chứ? Trả lời thật lòng đi. Mục đích thật của em ấy?

Nhận ra luôn rồi sao?

Có lẽ trốn tránh với con người này cũng bằng thừa. Mọi điều kiện cô đặt ra đều đã được thoả mãn. Mọi khúc mắc trong lòng cũng được giải quyết gần hết.

Thế nhưng… cớ sao… mình vẫn do dự?

Nắm tay cô siết chặt thành hình nắm đấm.

My à! Mày phải cố lên! Chỉ một câu nói thôi mà.

- Tôi muốn… cậu… giết tôi.

- Hả?!

Giờ thì đến phiên TL ngớ người ra thắc mắc.

- Đúng như anh nghĩ, em thật thú vị. – Nụ cười nhếch mép của hắn lúc này cho người ta cảm giác chân thật hơn cả. – Tại sao vậy?

- Chẳng phải đấy là lý do cậu tìm đến tận đây hay sao?

Trà My không biết mình đào đâu ra dũng khí để buông lời phản bác nữa. Chẳng là cô biết nếu mình bỏ qua cơ hội ngàn vàng này thì mọi suy tính trước đó sẽ thành công cốc cả.

- Ờ thì… cũng đúng. Nhưng nếu thế thì người chủ động phải là anh chứ. Tự dưng đi dâng mồi vào miệng cọp thế này. Em chán sống rồi hả?

- Không… Đương nhiên là không rồi. Tôi vẫn rất yêu cuộc sống này.

Nếu được thì cô muốn sống đến lúc cha mẹ mình trăm tuổi về già. Sống đến lúc nhìn thấy em trai công thành danh toại.

Đáng tiếc rằng đấy sẽ mãi mãi chỉ là ước mơ.

- Thế thì tại sao?

Câu hỏi của TL xoáy thẳng vào phần mềm yếu nhất trong trái tim cô. Trà My muốn thành thật mọi thứ, thế nhưng câu chữ cứ mắc lại nơi cuống họng.

Cô phải nói.

Cô biết mình phải nói.

Theo cách ngắn gọn và súc tích nhất.

- Tôi… Không muốn có người phải đau khổ vì mình.

- Là sao?! Càng nói càng khó hiểu. – Hắn lại quay mặt đi hướng khác, tay phải đặt lên đầu, mắt trái nhắm lại. – Cái gì cơ?! A ha ha ha ha… Đừng có ảo tưởng nữa bạn tao ơi. Cứa cổ ngần ấy đứa rồi và mày vẫn còn tin vào chuyện cổ tích à? Rõ ngu xuẩn.

TL nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dò xét kia dường như còn chất chứa một cảm xúc khác. Thức mà ngay lúc ấy, Trà My chưa hề nhận ra.

- Giải thích rõ hơn một chút được không em gái? Để anh cho thằng lỏi ấy sáng mắt ra.

Lần đầu tiên trong suốt cuộc đối thoại, Trà My cảm nhận được sự nghiêm túc của đối phương.

Người con gái đáng thương vốn đã chẳng còn gì phải giấu nữa. Chẳng là việc nói thẳng ra hết tất cả trong một lần đòi hỏi phải có sự chuẩn bị nghiêm túc về mặt tinh thần. Bằng không cô sẽ lại đổ gục như bao lần trước, sẽ lại khóc lóc, sẽ lại vô dụng, sẽ lại bất lực. Với tính khí của tên sát nhân máu lạnh này, liệu hắn có đủ kiên nhẫn để đợi cô bình tâm như Quốc Vinh. Hay sẽ nổi điên lên và tàn sát cả gia đình này khi cô bắt đầu ấp úng trong cơn nức nở đây.

Trà My nghiêng về trường hợp thứ hai hơn.

- Em gái này! Đừng có thử thách sự kiên nhẫn của anh.

Mới đó thôi mà…

Cô thấy hơi hối hận vì đã lấy lọ nước hoa ra quá sớm.

Giờ nghĩ lại thì liệu đấy có phải là cách mà lý trí của cô dùng để ép chủ nhân phải chọn con đường đúng đắn nhất hay không.

Có gì buồn cười đâu nhỉ?

Với thứ cảm xúc khó tả ấy, Trà My đáp lời.

- Như cậu đã thấy. Tôi không biết một chút gì về Thực Thời Nhân cũng cái ứng dụng “Time Eater” đó. Nhưng từ những thông tin mình thu thập được từ Sát Nhân Thảm Đỏ trong tôi đã hình thành nên một giả thuyết. Rằng cậu sở hữu một thứ công cụ nào đó có khả năng tẩy não người thân của các nạn nhân. – Cô dừng lại một chút như để lựa chọn lời lẽ thích hợp nhất. – Và nếu trong cuộc đối thoại giữa chúng ta, tôi chứng thực được điều đó…

- Thì em sẽ giao mạng mình cho anh. Để gia đình em quên luôn rằng họ đã từng có một đứa con gái. Còn nếu phát hiện anh không có khả năng đó thì cho nổ bom giết cả hai để trừ hậu hoạ cho người ở lại. Khá là thâm nếu so với một con bé như em. Ấy khoan! Tại sao em lại muốn gia đình quên mình chứ?

Trà My đã cố để không phải nói điều đó ra rồi.

Tại sao cậu lại ép tôi đến bước đường này?

- Còn… phải hỏi nữa sao?

Cô biết rằng mình đang khóc.

- Họ sẽ đau buồn thế nào khi tôi bất thình lình ra đi đây. Mẹ tôi khó khăn lắm mới khoẻ bệnh, bà chỉ còn ba năm thôi. Chẳng lẽ bắt bà phải sống trong ray rứt suốt những tháng ngày còn lại? Còn nữa! Nhìn vậy thôi chứ bệnh tình của ba tôi so với mẹ có khi còn nặng hơn. Ông có thể chết bất cứ lúc nào, tôi thậm chí còn chẳng dám nhìn thằng vào đồng hồ của ông từ hôm qua đến nay. Nếu nhỡ may ông là người đầu tiên phát hiện ra tôi… Còn em trai của tôi nữa, tôi đã từng hứa rằng sẽ ngồi hàng đầu trong tiệc cưới của nó. Nhưng giờ đây tôi! Tôi!...

Cổ họng Trà My nghẹn ứ, cô không nói nổi nữa.

- Em nên biết là khi mình bị xoá sổ thì không chỉ bản thân em biến mất mà đến cả ký ức của người thân, mọi đồ đạc, vật dụng,… nói chung là tất tần tật mọi thứ chứng minh cho sự tồn tại của em đều sẽ mất sạch đó. Con người sinh ra chẳng phải chỉ để lưu lại dấu ấn của bản thân trên cõi đời này sao? Một kết thúc nhảm nhí như vậy... Em cũng chấp nhận được à?... Đợi tí! Mất sạch?! Ý mày là…

Đúng rồi đấy, nếu những điều TL nói là sự thật thì khi mọi thứ về cô đều biến mất, gia đình ba người sẽ chẳng có lý do gì để đau buồn hết. Thậm chí cả mặc cảm tội lỗi của mẹ cô cũng sẽ tan biến như chưa từng tồn tại. Cuộc sống đương nhiên vẫn sẽ rất khó khăn, nhưng cô tin vào thằng Hải, đứa trẻ giỏi giang ấy mai này chắc chắn sẽ thành danh.

TL nhấn mạnh, dường như bấy nhiêu vẫn chưa đủ để thuyết phục hắn.

- Sẽ không có một lời cám ơn hay xin lỗi nào. Không có lấy dù chỉ một giọt nước mắt tiếc thương. Sống một đời gần như vô nghĩa. Thế mà cũng bằng lòng cho được! Tại sao?

Lời đáp của cô đã nằm ngay trong câu hỏi ấy rồi.

- Nếu… vì yêu thương họ mà bắt họ phải đau khổ vì mình… Thì tôi thà… Tôi thà chết trong cô độc còn hơn.

Mãi đắm chìm vào dòng xúc cảm cuộn xoáy như thác lũ. Cô đã không để ý đến tình trạng của TL, kẻ vẫn đang ngồi đồi diện mình.

Toàn thân hắn run lên, mặt cúi gầm, đương nhiên không phải do sợ hãi.

Vui sướng ư?

Tiếng cười khúc khích của hắn vang lên khe khẽ, rõ là đang cố kìm lại ham muốn được cười vang thành tiếng.

- Tệ rồi đây. Tệ rồi đây. Quá Chi tồi tệ. Tệ hết chỗ nói. Tệ đến mức không thể nào tệ hơn được nữa…

Ha ha ha ha ha

Trà My có cảm giác như tính mạng của bản thân và gia đình đang bị đe doạ. Cô nhìn về phía lọ nước hoa đặt giữa hai người. Tự hỏi có nên dùng đến hạ sách cuối cùng ngay bây giờ hay chăng.

Đang suy nghĩ rất lung thì thứ âm thanh lanh lảnh chạm tới màng nhĩ khiến cô giật thót cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

- Em gái này! Anh nghĩ là… Mình đã lỡ... Yêu em mất rồi.

Bạn đang đọc Thực Thời Nhân sáng tác bởi baozaz007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baozaz007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.